Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1330: Chương 1330
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điều khiến Phong Vũ Vân có chết cũng không ngờ tới là…Cô ta vừa mới đi một bước, bỗng nhiên không hề báo trước, bàn tay trong nháy mắt bị Tô Minh tóm chặt lấy.Gắt gao giữ chặt lấy.“Đi cái gì? Nêu công chúa đã tới thê giới Tiểu Thiên, tới Chiến Uyên vậy thì cứ ở lại vui chơi vài ngày.Tôi cảm thấy mình cùng công chúa khá hợp ý nhau đó”, Phong Vũ Vân giật mình ngây người, Tô Minh lại cười nói tiếp:“Huống hồ, tôi rất muốn thử xem có thể mở được khóa ngọc kia của cô hay không, ừm, không phải lừa người đâu, tôi cảm thấy mình thực sự có thể mở ra chiếc khóa ấy”.“Tô Minh, anh điên rồi à? Hả? Anh điên thật rồi sao?” thân thể Phong Vũ Vân run lên, đầu tiên là chấn động dữ dội, tiếp đó liền kinh hoàng tột độ, cuối cùng là tức giận…Tô Minh đang tự tìm cái chết.Từ đầu đến cuối muốn đâm đầu vào chỗ chết.Toi đời rồi.Hoàn toàn toi đời rồi.Phong Vũ Vân dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, còn có toàn bộ Chiến Uyên, thủ đoạn của người mẹ kê đó của mình, còn có thế lực đứng sau và thậm chí cả thực lực của bà ta…, quá đáng sợ, đáng sợ tới mức ngay cả phụ hoàng, đường đường làquốc chủ của Thái Nhất thần quốc, ở giai đoạn hiện tại gần nhân đã trở thành một con rối, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chấn động cả nền văn minh xương, nhưng đó là sự thật.Năm đó mẹ cô ta cũng là chết trong tay của chính người mẹ kế âm độc này.Phong Vũ Vân không nghi ngờ gì cũng có sự kiêu ngạo và tự hào của riêng mình, nhưng khi đối mặt với người mẹ kê này, không đề cập tới thể hiện ra ánh mắt thù địch, cho dù là nói chuyện cũng là hạ mi cúi đầu!Lời của Tô Minh không chỉ đắc tội tới mẹ kê mà còn như tát thẳng vào mặt bà ta!Phong Vũ Vân thậm chí cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là biểu cảm hối hận tới cực điểm.Cô ta không nên đến tìm Tô Minh.Tại đây có hình ảnhNhưng, càng như vậy, Phong Vũ Vân, người hiểu rõ đối phương càng cảm thấy kinh hãi!Cô ta thậm chí còn cảm thấy Tô Minh cùng Chiến Uyên có lẽ muốn chết cũng chỉ là một ảo tưởng, sợ rằng người mẹ kê này muốn dành cho Tô Minh và Chiến Uyên một kết cục sống không bằng chết đi?“Bà muốn nghĩ thê nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”, Tô Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian, chẳng hề để tâm đáp.Chiếc khóa ngọc mà Phong Vũ Vân sở hữu kia chắc chắn có mối liên hệ với thiên nữ Tạo Hóa..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều khiến Phong Vũ Vân có chết cũng không ngờ tới là…
Cô ta vừa mới đi một bước, bỗng nhiên không hề báo trước, bàn tay trong nháy mắt bị Tô Minh tóm chặt lấy.
Gắt gao giữ chặt lấy.
“Đi cái gì? Nêu công chúa đã tới thê giới Tiểu Thiên, tới Chiến Uyên vậy thì cứ ở lại vui chơi vài ngày.
Tôi cảm thấy mình cùng công chúa khá hợp ý nhau đó”, Phong Vũ Vân giật mình ngây người, Tô Minh lại cười nói tiếp:
“Huống hồ, tôi rất muốn thử xem có thể mở được khóa ngọc kia của cô hay không, ừm, không phải lừa người đâu, tôi cảm thấy mình thực sự có thể mở ra chiếc khóa ấy”.
“Tô Minh, anh điên rồi à? Hả? Anh điên thật rồi sao?” thân thể Phong Vũ Vân run lên, đầu tiên là chấn động dữ dội, tiếp đó liền kinh hoàng tột độ, cuối cùng là tức giận…
Tô Minh đang tự tìm cái chết.
Từ đầu đến cuối muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Toi đời rồi.
Hoàn toàn toi đời rồi.
Phong Vũ Vân dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, còn có toàn bộ Chiến Uyên, thủ đoạn của người mẹ kê đó của mình, còn có thế lực đứng sau và thậm chí cả thực lực của bà ta…, quá đáng sợ, đáng sợ tới mức ngay cả phụ hoàng, đường đường là
quốc chủ của Thái Nhất thần quốc, ở giai đoạn hiện tại gần nhân đã trở thành một con rối, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chấn động cả nền văn minh xương, nhưng đó là sự thật.
Năm đó mẹ cô ta cũng là chết trong tay của chính người mẹ kế âm độc này.
Phong Vũ Vân không nghi ngờ gì cũng có sự kiêu ngạo và tự hào của riêng mình, nhưng khi đối mặt với người mẹ kê này, không đề cập tới thể hiện ra ánh mắt thù địch, cho dù là nói chuyện cũng là hạ mi cúi đầu!
Lời của Tô Minh không chỉ đắc tội tới mẹ kê mà còn như tát thẳng vào mặt bà ta!
Phong Vũ Vân thậm chí cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là biểu cảm hối hận tới cực điểm.
Cô ta không nên đến tìm Tô Minh.
Tại đây có hình ảnh
Nhưng, càng như vậy, Phong Vũ Vân, người hiểu rõ đối phương càng cảm thấy kinh hãi!
Cô ta thậm chí còn cảm thấy Tô Minh cùng Chiến Uyên có lẽ muốn chết cũng chỉ là một ảo tưởng, sợ rằng người mẹ kê này muốn dành cho Tô Minh và Chiến Uyên một kết cục sống không bằng chết đi?
“Bà muốn nghĩ thê nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”, Tô Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian, chẳng hề để tâm đáp.
Chiếc khóa ngọc mà Phong Vũ Vân sở hữu kia chắc chắn có mối liên hệ với thiên nữ Tạo Hóa.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điều khiến Phong Vũ Vân có chết cũng không ngờ tới là…Cô ta vừa mới đi một bước, bỗng nhiên không hề báo trước, bàn tay trong nháy mắt bị Tô Minh tóm chặt lấy.Gắt gao giữ chặt lấy.“Đi cái gì? Nêu công chúa đã tới thê giới Tiểu Thiên, tới Chiến Uyên vậy thì cứ ở lại vui chơi vài ngày.Tôi cảm thấy mình cùng công chúa khá hợp ý nhau đó”, Phong Vũ Vân giật mình ngây người, Tô Minh lại cười nói tiếp:“Huống hồ, tôi rất muốn thử xem có thể mở được khóa ngọc kia của cô hay không, ừm, không phải lừa người đâu, tôi cảm thấy mình thực sự có thể mở ra chiếc khóa ấy”.“Tô Minh, anh điên rồi à? Hả? Anh điên thật rồi sao?” thân thể Phong Vũ Vân run lên, đầu tiên là chấn động dữ dội, tiếp đó liền kinh hoàng tột độ, cuối cùng là tức giận…Tô Minh đang tự tìm cái chết.Từ đầu đến cuối muốn đâm đầu vào chỗ chết.Toi đời rồi.Hoàn toàn toi đời rồi.Phong Vũ Vân dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, còn có toàn bộ Chiến Uyên, thủ đoạn của người mẹ kê đó của mình, còn có thế lực đứng sau và thậm chí cả thực lực của bà ta…, quá đáng sợ, đáng sợ tới mức ngay cả phụ hoàng, đường đường làquốc chủ của Thái Nhất thần quốc, ở giai đoạn hiện tại gần nhân đã trở thành một con rối, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chấn động cả nền văn minh xương, nhưng đó là sự thật.Năm đó mẹ cô ta cũng là chết trong tay của chính người mẹ kế âm độc này.Phong Vũ Vân không nghi ngờ gì cũng có sự kiêu ngạo và tự hào của riêng mình, nhưng khi đối mặt với người mẹ kê này, không đề cập tới thể hiện ra ánh mắt thù địch, cho dù là nói chuyện cũng là hạ mi cúi đầu!Lời của Tô Minh không chỉ đắc tội tới mẹ kê mà còn như tát thẳng vào mặt bà ta!Phong Vũ Vân thậm chí cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là biểu cảm hối hận tới cực điểm.Cô ta không nên đến tìm Tô Minh.Tại đây có hình ảnhNhưng, càng như vậy, Phong Vũ Vân, người hiểu rõ đối phương càng cảm thấy kinh hãi!Cô ta thậm chí còn cảm thấy Tô Minh cùng Chiến Uyên có lẽ muốn chết cũng chỉ là một ảo tưởng, sợ rằng người mẹ kê này muốn dành cho Tô Minh và Chiến Uyên một kết cục sống không bằng chết đi?“Bà muốn nghĩ thê nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”, Tô Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian, chẳng hề để tâm đáp.Chiếc khóa ngọc mà Phong Vũ Vân sở hữu kia chắc chắn có mối liên hệ với thiên nữ Tạo Hóa..