Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 86

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 86Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?Nói xong, anh lại quay đầu.Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”Ầm!Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.Cộc cộc cộc!Tiếng gậy trúc lại vang lên, âm thanh càng lúc càng xa.Trong đại sảnh, không khí lại rất kỳ lạ.Lý Nham quỳ dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó.Đây chắc chắn là chuyện sỉ nhục nhất của hắn ta hơn hai mươi năm nay.“Sở Bắc, tao nhất định sẽ băm thây mày, nghiền xương thành tro!”…“Cậu Dương, người cậu muốn tìm đã tra được rồi!”Tại nhà họ La, La Vạn Sơn khẽ khom người, người này vung kính nhìn Dương Xuyên uể oải ngồi dựa trên ghế sô pha.“Ồ? Ông nói thử xem!”Dương Xuyên có vẻ khá bất ngờ, trên nét mắt lại không nhìn ra được vui hay giận.La Vạn Sơn đáp ứng một tiếng, bắt đầu báo cáo“Cậu Dương, người cậu muốn tìm tên Sở Bắc, vốn là con rể mù của nhà họ Lạc, năm năm trước lại từng có một đêm mặn nồng với em vợ, có một đứa con gái riêng!”“Cũng chính cậu ta là người hôm qua đã làm con tôi bị thương, khiến mặt mũi nhà họ La tôi mất sạch”.Nghĩ đến chuyện hôm qua, La Vạn Sơn lại cắn răng nghiến lợi.“Ồ?”

Chương 86

Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.

Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?

Nói xong, anh lại quay đầu.

Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.

“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.

“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”

Ầm!

Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.

Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.

Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.

“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”

Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:

“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”

Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.

Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.

“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”

Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.

Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gậy trúc lại vang lên, âm thanh càng lúc càng xa.

Trong đại sảnh, không khí lại rất kỳ lạ.

Lý Nham quỳ dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó.

Đây chắc chắn là chuyện sỉ nhục nhất của hắn ta hơn hai mươi năm nay.

“Sở Bắc, tao nhất định sẽ băm thây mày, nghiền xương thành tro!”

“Cậu Dương, người cậu muốn tìm đã tra được rồi!”

Tại nhà họ La, La Vạn Sơn khẽ khom người, người này vung kính nhìn Dương Xuyên uể oải ngồi dựa trên ghế sô pha.

“Ồ? Ông nói thử xem!”

Dương Xuyên có vẻ khá bất ngờ, trên nét mắt lại không nhìn ra được vui hay giận.

La Vạn Sơn đáp ứng một tiếng, bắt đầu báo cáo

“Cậu Dương, người cậu muốn tìm tên Sở Bắc, vốn là con rể mù của nhà họ Lạc, năm năm trước lại từng có một đêm mặn nồng với em vợ, có một đứa con gái riêng!”

“Cũng chính cậu ta là người hôm qua đã làm con tôi bị thương, khiến mặt mũi nhà họ La tôi mất sạch”.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, La Vạn Sơn lại cắn răng nghiến lợi.

“Ồ?”

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 86Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?Nói xong, anh lại quay đầu.Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”Ầm!Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.Cộc cộc cộc!Tiếng gậy trúc lại vang lên, âm thanh càng lúc càng xa.Trong đại sảnh, không khí lại rất kỳ lạ.Lý Nham quỳ dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó.Đây chắc chắn là chuyện sỉ nhục nhất của hắn ta hơn hai mươi năm nay.“Sở Bắc, tao nhất định sẽ băm thây mày, nghiền xương thành tro!”…“Cậu Dương, người cậu muốn tìm đã tra được rồi!”Tại nhà họ La, La Vạn Sơn khẽ khom người, người này vung kính nhìn Dương Xuyên uể oải ngồi dựa trên ghế sô pha.“Ồ? Ông nói thử xem!”Dương Xuyên có vẻ khá bất ngờ, trên nét mắt lại không nhìn ra được vui hay giận.La Vạn Sơn đáp ứng một tiếng, bắt đầu báo cáo“Cậu Dương, người cậu muốn tìm tên Sở Bắc, vốn là con rể mù của nhà họ Lạc, năm năm trước lại từng có một đêm mặn nồng với em vợ, có một đứa con gái riêng!”“Cũng chính cậu ta là người hôm qua đã làm con tôi bị thương, khiến mặt mũi nhà họ La tôi mất sạch”.Nghĩ đến chuyện hôm qua, La Vạn Sơn lại cắn răng nghiến lợi.“Ồ?”

Chương 86