Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 131
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 131Ầm ầm!Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên đỉnh đầu Lạc Tuyết!Không thấy con gái đâu!Tất cả bận lòng và ràng buộc trong lòng cô lập tức biến mất không còn!“Tại sao có thể như vậy? Còn không mau đi tìm?”Lạc Tuyết lập tức cuống cuồng, tông cửa xông ra, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống!Y tá cũng hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi!Nhưng mà…Nhà vệ sinh, không có!Hành lang, không có!Vườn hoa dưới tầng, cũng không có!Nơi có thể tìm thì đều tìm cả rồi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lạc Vũ Tâm!“Tiểu Vũ, rốt cuộc con đang ở đâu, con đừng dọa mẹ được không!”“Cầu xin con, Tiểu Vũ, đợi lát nữa mẹ chơi trốn tìm với con, con đi ra được không!”Lạc Tuyết ngây người tại chỗ, đã không nhìn ra chút hồng hào nào trên mặt.Trong tiếng nghẹn ngào, cơ thể lung lay sắp đổ.Giống như lá liễu cuối thu, chỉ cần khẽ thổi một cái thôi là sẽ bị gió cuốn đi!Con gái là tất cả của cô!Nếu như không có con gái bầu bạn, cô thật sự không biết còn có lý do nào để sống tiếp!Mà y tá kia cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.Hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng!“Cái gì? Hôm qua ông đây dặn dò cô như thế nào? Y tá chăm sóc đặc biệt như cô làm ăn kiểu gì vậy?”Phương Chính Quân đang chợp mắt nghỉ ngơi, biết được tin tức, lập tức xù lông.“Còn phí lời làm gì? Còn không mau chóng đi tìm? Gọi phòng bảo vệ, y tá trực… tất cả những người không có việc gì trong bệnh viện đến cho tôi! Điều tra tất cả camera giám sát cho ông đây!”“Trong vòng nửa tiếng, nếu không tìm thấy đứa bé thì cút hết đi cho tôi!”Cúp điện thoại, Phương Chính Quân tỉnh cả ngủ, cực kỳ sốt ruột!Mặc dù không biết thân phận của Sở Bắc, nhưng chỉ dựa vào thái độ kính nể của lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân đối với anh là có thể thấy được rõ ràng!Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không để ý đến một cô bé như vậy.Nhưng chỉ có thế thôi mà vẫn xảy ra chuyện!Nếu Sở Bắc tức giận, chắc chắn ông ta không chịu nổi!Còn bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đứa bé kia không xảy ra chuyện gì!Chỉ thoáng chốc, Phương Chính Quân vừa ra lệnh, toàn bộ bệnh viện đều tìm kiếm!Bắt đầu tìm kiếm mỗi một vị trí bên trong phạm vi bệnh viện.Mà Lạc Tuyết vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.Chỉ còn nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào!Đương nhiên, còn chưa đến giây phút cuối cùng, cô vẫn chờ!
Chương 131
Ầm ầm!
Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên đỉnh đầu Lạc Tuyết!
Không thấy con gái đâu!
Tất cả bận lòng và ràng buộc trong lòng cô lập tức biến mất không còn!
“Tại sao có thể như vậy? Còn không mau đi tìm?”
Lạc Tuyết lập tức cuống cuồng, tông cửa xông ra, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống!
Y tá cũng hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi!
Nhưng mà…
Nhà vệ sinh, không có!
Hành lang, không có!
Vườn hoa dưới tầng, cũng không có!
Nơi có thể tìm thì đều tìm cả rồi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lạc Vũ Tâm!
“Tiểu Vũ, rốt cuộc con đang ở đâu, con đừng dọa mẹ được không!”
“Cầu xin con, Tiểu Vũ, đợi lát nữa mẹ chơi trốn tìm với con, con đi ra được không!”
Lạc Tuyết ngây người tại chỗ, đã không nhìn ra chút hồng hào nào trên mặt.
Trong tiếng nghẹn ngào, cơ thể lung lay sắp đổ.
Giống như lá liễu cuối thu, chỉ cần khẽ thổi một cái thôi là sẽ bị gió cuốn đi!
Con gái là tất cả của cô!
Nếu như không có con gái bầu bạn, cô thật sự không biết còn có lý do nào để sống tiếp!
Mà y tá kia cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng!
“Cái gì? Hôm qua ông đây dặn dò cô như thế nào? Y tá chăm sóc đặc biệt như cô làm ăn kiểu gì vậy?”
Phương Chính Quân đang chợp mắt nghỉ ngơi, biết được tin tức, lập tức xù lông.
“Còn phí lời làm gì? Còn không mau chóng đi tìm? Gọi phòng bảo vệ, y tá trực… tất cả những người không có việc gì trong bệnh viện đến cho tôi! Điều tra tất cả camera giám sát cho ông đây!”
“Trong vòng nửa tiếng, nếu không tìm thấy đứa bé thì cút hết đi cho tôi!”
Cúp điện thoại, Phương Chính Quân tỉnh cả ngủ, cực kỳ sốt ruột!
Mặc dù không biết thân phận của Sở Bắc, nhưng chỉ dựa vào thái độ kính nể của lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân đối với anh là có thể thấy được rõ ràng!
Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không để ý đến một cô bé như vậy.
Nhưng chỉ có thế thôi mà vẫn xảy ra chuyện!
Nếu Sở Bắc tức giận, chắc chắn ông ta không chịu nổi!
Còn bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đứa bé kia không xảy ra chuyện gì!
Chỉ thoáng chốc, Phương Chính Quân vừa ra lệnh, toàn bộ bệnh viện đều tìm kiếm!
Bắt đầu tìm kiếm mỗi một vị trí bên trong phạm vi bệnh viện.
Mà Lạc Tuyết vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.
Chỉ còn nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào!
Đương nhiên, còn chưa đến giây phút cuối cùng, cô vẫn chờ!
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 131Ầm ầm!Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên đỉnh đầu Lạc Tuyết!Không thấy con gái đâu!Tất cả bận lòng và ràng buộc trong lòng cô lập tức biến mất không còn!“Tại sao có thể như vậy? Còn không mau đi tìm?”Lạc Tuyết lập tức cuống cuồng, tông cửa xông ra, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống!Y tá cũng hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi!Nhưng mà…Nhà vệ sinh, không có!Hành lang, không có!Vườn hoa dưới tầng, cũng không có!Nơi có thể tìm thì đều tìm cả rồi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lạc Vũ Tâm!“Tiểu Vũ, rốt cuộc con đang ở đâu, con đừng dọa mẹ được không!”“Cầu xin con, Tiểu Vũ, đợi lát nữa mẹ chơi trốn tìm với con, con đi ra được không!”Lạc Tuyết ngây người tại chỗ, đã không nhìn ra chút hồng hào nào trên mặt.Trong tiếng nghẹn ngào, cơ thể lung lay sắp đổ.Giống như lá liễu cuối thu, chỉ cần khẽ thổi một cái thôi là sẽ bị gió cuốn đi!Con gái là tất cả của cô!Nếu như không có con gái bầu bạn, cô thật sự không biết còn có lý do nào để sống tiếp!Mà y tá kia cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.Hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng!“Cái gì? Hôm qua ông đây dặn dò cô như thế nào? Y tá chăm sóc đặc biệt như cô làm ăn kiểu gì vậy?”Phương Chính Quân đang chợp mắt nghỉ ngơi, biết được tin tức, lập tức xù lông.“Còn phí lời làm gì? Còn không mau chóng đi tìm? Gọi phòng bảo vệ, y tá trực… tất cả những người không có việc gì trong bệnh viện đến cho tôi! Điều tra tất cả camera giám sát cho ông đây!”“Trong vòng nửa tiếng, nếu không tìm thấy đứa bé thì cút hết đi cho tôi!”Cúp điện thoại, Phương Chính Quân tỉnh cả ngủ, cực kỳ sốt ruột!Mặc dù không biết thân phận của Sở Bắc, nhưng chỉ dựa vào thái độ kính nể của lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân đối với anh là có thể thấy được rõ ràng!Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không để ý đến một cô bé như vậy.Nhưng chỉ có thế thôi mà vẫn xảy ra chuyện!Nếu Sở Bắc tức giận, chắc chắn ông ta không chịu nổi!Còn bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đứa bé kia không xảy ra chuyện gì!Chỉ thoáng chốc, Phương Chính Quân vừa ra lệnh, toàn bộ bệnh viện đều tìm kiếm!Bắt đầu tìm kiếm mỗi một vị trí bên trong phạm vi bệnh viện.Mà Lạc Tuyết vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.Chỉ còn nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào!Đương nhiên, còn chưa đến giây phút cuối cùng, cô vẫn chờ!