Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 158
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 158Sở Bắc đứng dậy, gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, cả đình nghỉ mát tựa như đầu rung chuyển.“Ông ỷ vào chức vụ hiệu trưởng, lại ỷ con gái tôi yếu thế, chiếm đoạt vị trí của con gái tôi, chuyển cho con trai ông ta, có đúng hay không?”Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, lời ít ý nhiều, lại chân thật đáng tin.Đối mặt với chất vấn, Trương Phục Hưng cúi đầu, hoàn toàn không nói nên lời.Gương mặt không còn chút máu.Sở Bắc không hỏi thêm, mà quay sang Lý Hải Bắc bên cạnh.“Còn ông, không những cướp vị trí con gái tôi, còn mắng con gái tôi là con hoang, nói đi, ông nên trách phạt thế nào?”“Tôi, tôi… Chuyện này… Tôi…”Mặt Lý Hải Bắc như đưa đám, nói cũng chẳng nên lời.Tuy không biết thân phận chính xác của Sở Bắc, nhưng dựa vào thái độ Lý Hải Đông thì ai cũng có thể đoán được ít nhiều.Phải biết rằng, dù là người đứng đầu thành phố – Chu Minh Hạo cũng không thể khiến Lý Hải Đông kính trọng như vậy!Thân phận của Sở Bắc, chắc chắn còn cao hơn người đứng đầu thành phố?“Chú mày, cái thằng vô dụng, chú mày lại, lại dám…”Còn Lý Hải Đông ở bên cạnh nghe thấy lời này, kinh sợ đến cả mặt cũng trắng nhợt.Nhìn em trai không ra hồn kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Hải Bắc đã bị đâm nghìn đao rồi.Bốp!Một cái tát thật mạnh, không hề báo trước đã đánh vào mặt Lý Hải Bắc.Khi ông ta ngã xuống đất, dấu tay đỏ như máu nhìn thấy rất rõ.“Cái thằng vô dụng này, súc sinh! Sao mày không đi chết đi…”Lý Hải Đông thật sự bị dọa sợ rồi.Tên khốn này to gan đến thế nào, không những cướp vị trí của con gái Thần Tướng Trấn Quốc.Mà còn dám mắng con gái thần tướng là con hoang nữa á?Muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Lý chứ!“Anh, em… cậu ta…”Sờ gương mặt nóng rát, Lý Hải Bắc lập tức ngây người.Trong lòng lại có chút không phục.Ông ta muốn biết, Sở Bắc là ai!Ông ta không muốn bị tát vô cớ, trong tình trạng không hiểu nổi như vậy!“Câm miệng!”Lý Hải Đông gầm lên, ngắt lời, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.Tên vô dụng này, tao đang cứu chú mày đấy, có hiểu không?Nói xong, quay người qua, khẽ khom người với Sở Bắc.
Chương 158
Sở Bắc đứng dậy, gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, cả đình nghỉ mát tựa như đầu rung chuyển.
“Ông ỷ vào chức vụ hiệu trưởng, lại ỷ con gái tôi yếu thế, chiếm đoạt vị trí của con gái tôi, chuyển cho con trai ông ta, có đúng hay không?”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, lời ít ý nhiều, lại chân thật đáng tin.
Đối mặt với chất vấn, Trương Phục Hưng cúi đầu, hoàn toàn không nói nên lời.
Gương mặt không còn chút máu.
Sở Bắc không hỏi thêm, mà quay sang Lý Hải Bắc bên cạnh.
“Còn ông, không những cướp vị trí con gái tôi, còn mắng con gái tôi là con hoang, nói đi, ông nên trách phạt thế nào?”
“Tôi, tôi… Chuyện này… Tôi…”
Mặt Lý Hải Bắc như đưa đám, nói cũng chẳng nên lời.
Tuy không biết thân phận chính xác của Sở Bắc, nhưng dựa vào thái độ Lý Hải Đông thì ai cũng có thể đoán được ít nhiều.
Phải biết rằng, dù là người đứng đầu thành phố – Chu Minh Hạo cũng không thể khiến Lý Hải Đông kính trọng như vậy!
Thân phận của Sở Bắc, chắc chắn còn cao hơn người đứng đầu thành phố?
“Chú mày, cái thằng vô dụng, chú mày lại, lại dám…”
Còn Lý Hải Đông ở bên cạnh nghe thấy lời này, kinh sợ đến cả mặt cũng trắng nhợt.
Nhìn em trai không ra hồn kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Hải Bắc đã bị đâm nghìn đao rồi.
Bốp!
Một cái tát thật mạnh, không hề báo trước đã đánh vào mặt Lý Hải Bắc.
Khi ông ta ngã xuống đất, dấu tay đỏ như máu nhìn thấy rất rõ.
“Cái thằng vô dụng này, súc sinh! Sao mày không đi chết đi…”
Lý Hải Đông thật sự bị dọa sợ rồi.
Tên khốn này to gan đến thế nào, không những cướp vị trí của con gái Thần Tướng Trấn Quốc.
Mà còn dám mắng con gái thần tướng là con hoang nữa á?
Muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Lý chứ!
“Anh, em… cậu ta…”
Sờ gương mặt nóng rát, Lý Hải Bắc lập tức ngây người.
Trong lòng lại có chút không phục.
Ông ta muốn biết, Sở Bắc là ai!
Ông ta không muốn bị tát vô cớ, trong tình trạng không hiểu nổi như vậy!
“Câm miệng!”
Lý Hải Đông gầm lên, ngắt lời, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tên vô dụng này, tao đang cứu chú mày đấy, có hiểu không?
Nói xong, quay người qua, khẽ khom người với Sở Bắc.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 158Sở Bắc đứng dậy, gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, cả đình nghỉ mát tựa như đầu rung chuyển.“Ông ỷ vào chức vụ hiệu trưởng, lại ỷ con gái tôi yếu thế, chiếm đoạt vị trí của con gái tôi, chuyển cho con trai ông ta, có đúng hay không?”Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, lời ít ý nhiều, lại chân thật đáng tin.Đối mặt với chất vấn, Trương Phục Hưng cúi đầu, hoàn toàn không nói nên lời.Gương mặt không còn chút máu.Sở Bắc không hỏi thêm, mà quay sang Lý Hải Bắc bên cạnh.“Còn ông, không những cướp vị trí con gái tôi, còn mắng con gái tôi là con hoang, nói đi, ông nên trách phạt thế nào?”“Tôi, tôi… Chuyện này… Tôi…”Mặt Lý Hải Bắc như đưa đám, nói cũng chẳng nên lời.Tuy không biết thân phận chính xác của Sở Bắc, nhưng dựa vào thái độ Lý Hải Đông thì ai cũng có thể đoán được ít nhiều.Phải biết rằng, dù là người đứng đầu thành phố – Chu Minh Hạo cũng không thể khiến Lý Hải Đông kính trọng như vậy!Thân phận của Sở Bắc, chắc chắn còn cao hơn người đứng đầu thành phố?“Chú mày, cái thằng vô dụng, chú mày lại, lại dám…”Còn Lý Hải Đông ở bên cạnh nghe thấy lời này, kinh sợ đến cả mặt cũng trắng nhợt.Nhìn em trai không ra hồn kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Hải Bắc đã bị đâm nghìn đao rồi.Bốp!Một cái tát thật mạnh, không hề báo trước đã đánh vào mặt Lý Hải Bắc.Khi ông ta ngã xuống đất, dấu tay đỏ như máu nhìn thấy rất rõ.“Cái thằng vô dụng này, súc sinh! Sao mày không đi chết đi…”Lý Hải Đông thật sự bị dọa sợ rồi.Tên khốn này to gan đến thế nào, không những cướp vị trí của con gái Thần Tướng Trấn Quốc.Mà còn dám mắng con gái thần tướng là con hoang nữa á?Muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Lý chứ!“Anh, em… cậu ta…”Sờ gương mặt nóng rát, Lý Hải Bắc lập tức ngây người.Trong lòng lại có chút không phục.Ông ta muốn biết, Sở Bắc là ai!Ông ta không muốn bị tát vô cớ, trong tình trạng không hiểu nổi như vậy!“Câm miệng!”Lý Hải Đông gầm lên, ngắt lời, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.Tên vô dụng này, tao đang cứu chú mày đấy, có hiểu không?Nói xong, quay người qua, khẽ khom người với Sở Bắc.