Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 337

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 337…“Anh Dương, lần này chỉ có anh mới giúp được tôi thôi, anh nhớ đừng bỏ qua cho cái thằng Sở Bắc khốn kiếp ấy nhé!”Trong phòng tổng thống của khách sạn lớn Thần Tinh.Lý Nham nước mắt nước mũi giàn giụa kể khổ với vẻ tủi hờn.Hắn ta vừa ra viện, nhưng không về nhà, mà chạy ngay đến đây.“Hừ, có mỗi cái thằng mù dở ấy mà cũng không đối phó được, anh nhìn lại mình xem có hơn gì nó không?”Dương Xuyên đang ngồi trên chiếc sofa đối diện Lý Nham, sau đó buông lời không hề khách sáo.“Anh Dương, không phải tôi sợ nó, mà là…”Lý Nham khóc lóc thảm thương.Hắn ta vội kể lại đầu đuôi câu chuyện.“Cái gì? Ý của anh là biến cố của nhà họ Lưu có liên quan đến Sở Bắc ư? Hèn chi!”Nghe xong, Dương Xuyên nhíu chặt hàng lông mày lại.Vậy có khi nào những chuyện lớn liên tiếp xảy ra gần đây ở Tân Hải cũng dính líu tới tên này không?Sở Bắc có thể khiên nhà họ Lưu đứng trên bờ vực phá sản, rốt cuộc người này có thân phận thế nào?Nhất thời, Dương Xuyên cũng thấy hoang mang.Sau vài lần thất thố trước mặt Sở Bắc, hắn đã biết Sở Bắc này không hề đơn giản.“Anh Dương, anh thử xem…”Lý Nham dè dặt lên tiếng, muốn trả thù Sở Bắc thì hắn ta chỉ còn cách nhờ vả Dương Xuyên thôi.“Được rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh! Anh cứ về đi, khi nào cần tôi sẽ gọi”.Dương Xuyên chỉ thờ ơ xua tay rồi cất giọng lạnh nhạt.Lý Nham không dám trái lời, nhanh chóng chống nạng rồi tập tễnh ra về.“Sở Bắc, rốt cuộc mày là người thế nào?”Lý Nham vừa đi, Dương Xuyên đã cau mày rồi rơi vào trầm tư.Ban nãy, hắn ta vừa nhận được điện thoại của nhà họ Lạc.Nhờ được Lý Thị đầu tư cho một tỷ mà Lạc Thị đã cải tử hoàn sinh.Còn chuyện của tập đoàn Lý Thị gần đây thì đương nhiên hắn ta cũng biết.Rõ ràng, nhà họ Lý đầu tư vào Lạc Thị là vì nể mặt Sở Bắc.Một tỷ là số tiền không nhiều, nhưng cũng không ít.Để lấy lòng Sở Bắc, nhà họ Lý không hề tiếc tiền.Nghĩ đến đây, Dương Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.“Cậu chủ!”Chẳng mấy chốc, phía bên kia đã vang lên một giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị.“Giờ nhà họ Lưu sao rồi?”“Nhà họ Lưu ạ? Bây giờ, cổ phiếu của họ đã tăng giá rồi, chắc do tập đoàn Bắc Dã đã dừng tay, nhưng nhà họ cũng tổn thất không ít, chắc khoảng mấy trăm triệu gì đó”.

Chương 337

“Anh Dương, lần này chỉ có anh mới giúp được tôi thôi, anh nhớ đừng bỏ qua cho cái thằng Sở Bắc khốn kiếp ấy nhé!”

Trong phòng tổng thống của khách sạn lớn Thần Tinh.

Lý Nham nước mắt nước mũi giàn giụa kể khổ với vẻ tủi hờn.

Hắn ta vừa ra viện, nhưng không về nhà, mà chạy ngay đến đây.

“Hừ, có mỗi cái thằng mù dở ấy mà cũng không đối phó được, anh nhìn lại mình xem có hơn gì nó không?”

Dương Xuyên đang ngồi trên chiếc sofa đối diện Lý Nham, sau đó buông lời không hề khách sáo.

“Anh Dương, không phải tôi sợ nó, mà là…”

Lý Nham khóc lóc thảm thương.

Hắn ta vội kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Cái gì? Ý của anh là biến cố của nhà họ Lưu có liên quan đến Sở Bắc ư? Hèn chi!”

Nghe xong, Dương Xuyên nhíu chặt hàng lông mày lại.

Vậy có khi nào những chuyện lớn liên tiếp xảy ra gần đây ở Tân Hải cũng dính líu tới tên này không?

Sở Bắc có thể khiên nhà họ Lưu đứng trên bờ vực phá sản, rốt cuộc người này có thân phận thế nào?

Nhất thời, Dương Xuyên cũng thấy hoang mang.

Sau vài lần thất thố trước mặt Sở Bắc, hắn đã biết Sở Bắc này không hề đơn giản.

“Anh Dương, anh thử xem…”

Lý Nham dè dặt lên tiếng, muốn trả thù Sở Bắc thì hắn ta chỉ còn cách nhờ vả Dương Xuyên thôi.

“Được rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh! Anh cứ về đi, khi nào cần tôi sẽ gọi”.

Dương Xuyên chỉ thờ ơ xua tay rồi cất giọng lạnh nhạt.

Lý Nham không dám trái lời, nhanh chóng chống nạng rồi tập tễnh ra về.

“Sở Bắc, rốt cuộc mày là người thế nào?”

Lý Nham vừa đi, Dương Xuyên đã cau mày rồi rơi vào trầm tư.

Ban nãy, hắn ta vừa nhận được điện thoại của nhà họ Lạc.

Nhờ được Lý Thị đầu tư cho một tỷ mà Lạc Thị đã cải tử hoàn sinh.

Còn chuyện của tập đoàn Lý Thị gần đây thì đương nhiên hắn ta cũng biết.

Rõ ràng, nhà họ Lý đầu tư vào Lạc Thị là vì nể mặt Sở Bắc.

Một tỷ là số tiền không nhiều, nhưng cũng không ít.

Để lấy lòng Sở Bắc, nhà họ Lý không hề tiếc tiền.

Nghĩ đến đây, Dương Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.

“Cậu chủ!”

Chẳng mấy chốc, phía bên kia đã vang lên một giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị.

“Giờ nhà họ Lưu sao rồi?”

“Nhà họ Lưu ạ? Bây giờ, cổ phiếu của họ đã tăng giá rồi, chắc do tập đoàn Bắc Dã đã dừng tay, nhưng nhà họ cũng tổn thất không ít, chắc khoảng mấy trăm triệu gì đó”.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 337…“Anh Dương, lần này chỉ có anh mới giúp được tôi thôi, anh nhớ đừng bỏ qua cho cái thằng Sở Bắc khốn kiếp ấy nhé!”Trong phòng tổng thống của khách sạn lớn Thần Tinh.Lý Nham nước mắt nước mũi giàn giụa kể khổ với vẻ tủi hờn.Hắn ta vừa ra viện, nhưng không về nhà, mà chạy ngay đến đây.“Hừ, có mỗi cái thằng mù dở ấy mà cũng không đối phó được, anh nhìn lại mình xem có hơn gì nó không?”Dương Xuyên đang ngồi trên chiếc sofa đối diện Lý Nham, sau đó buông lời không hề khách sáo.“Anh Dương, không phải tôi sợ nó, mà là…”Lý Nham khóc lóc thảm thương.Hắn ta vội kể lại đầu đuôi câu chuyện.“Cái gì? Ý của anh là biến cố của nhà họ Lưu có liên quan đến Sở Bắc ư? Hèn chi!”Nghe xong, Dương Xuyên nhíu chặt hàng lông mày lại.Vậy có khi nào những chuyện lớn liên tiếp xảy ra gần đây ở Tân Hải cũng dính líu tới tên này không?Sở Bắc có thể khiên nhà họ Lưu đứng trên bờ vực phá sản, rốt cuộc người này có thân phận thế nào?Nhất thời, Dương Xuyên cũng thấy hoang mang.Sau vài lần thất thố trước mặt Sở Bắc, hắn đã biết Sở Bắc này không hề đơn giản.“Anh Dương, anh thử xem…”Lý Nham dè dặt lên tiếng, muốn trả thù Sở Bắc thì hắn ta chỉ còn cách nhờ vả Dương Xuyên thôi.“Được rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh! Anh cứ về đi, khi nào cần tôi sẽ gọi”.Dương Xuyên chỉ thờ ơ xua tay rồi cất giọng lạnh nhạt.Lý Nham không dám trái lời, nhanh chóng chống nạng rồi tập tễnh ra về.“Sở Bắc, rốt cuộc mày là người thế nào?”Lý Nham vừa đi, Dương Xuyên đã cau mày rồi rơi vào trầm tư.Ban nãy, hắn ta vừa nhận được điện thoại của nhà họ Lạc.Nhờ được Lý Thị đầu tư cho một tỷ mà Lạc Thị đã cải tử hoàn sinh.Còn chuyện của tập đoàn Lý Thị gần đây thì đương nhiên hắn ta cũng biết.Rõ ràng, nhà họ Lý đầu tư vào Lạc Thị là vì nể mặt Sở Bắc.Một tỷ là số tiền không nhiều, nhưng cũng không ít.Để lấy lòng Sở Bắc, nhà họ Lý không hề tiếc tiền.Nghĩ đến đây, Dương Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.“Cậu chủ!”Chẳng mấy chốc, phía bên kia đã vang lên một giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị.“Giờ nhà họ Lưu sao rồi?”“Nhà họ Lưu ạ? Bây giờ, cổ phiếu của họ đã tăng giá rồi, chắc do tập đoàn Bắc Dã đã dừng tay, nhưng nhà họ cũng tổn thất không ít, chắc khoảng mấy trăm triệu gì đó”.

Chương 337