Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 12346

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hồi đó, chắc hẳn cũng cực kỳ huy hoàng. Chẳng những nó mà những thế lực trên mảnh đại lục này cũng vậy. Nhưng sau mười tỷ năm, mọi thứ đã trở thành dòng cát bụi!Có lẽ thư viện cũng sẽ có một ngày như vậy nhỉ?Diệp Huyên nghĩ vậy thì ánh mắt bỗng dưng có chút mờ mịt!Trường tồn là gì?Có lẽ, chỉ có đạo thôi!Dù đã trải qua vô số luân hồi, đạo vẫn tồn tại trong thiên địa!Không phải là đạo của cá nhân, mà là đạo của vũ trụ!Người và vạn vật, kể cả linh vũ trụ đều có khả năng chỉ là một vị khách qua đường trong vũ trụ vô tận này!Muốn không bị dòng thời gian nhấn chìm!Chỉ có một con đường!Đó là Phá Thần!Đạt tới trình độ của đám Thanh Nhi!Diệp Huyên nghĩ đến đây thì chậm rãi siết chặt nắm tay.Nếu đã tu luyện đến bây giờ, không Phá Thần thì còn ý nghĩa gì nữa?Lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: "Nhìn những thứ đó, có phải đang nghĩ sau này thư viện cũng sẽ trở nên như vậy không?"Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"Tần Quan cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, làm tốt chuyện ở một thế hệ này của chúng ta là được! Còn chuyện sau này, cứ để đời sau đi làm!"Diệp Huyên cười: "Cũng đúng, người của thế hệ nào làm chuyện của thế hệ đó. Giống như cha ta, ông ấy cũng chỉ làm chuyện của thế hệ ông ấy thôi!"Tần Quan gật đầu: "Đúng vậy, nên là đừng nghĩ nhiều quá!"Tiểu tinh linh bên cạnh bỗng chỉ vào đằng xa nói: "Các ngươi nhìn kìa!"Diệp Huyên và Tần Quan quay sang, chỉ thấy cuối chân trời có một con ác thú đang rít gào.Diệp Huyên ngó tiểu tinh linh, tiểu tinh linh trầm giọng nói: "Là sủng vật mà linh vũ trụ nuôi!"Nàng ta nói xong bèn lùi ra sau Diệp Huyên và Tần Quan, sau đó khẽ đẩy cánh tay Diệp Huyên nói: "Ngươi lên đi! Ta cổ vũ cho ngươi!"Diệp Huyên lập tức đen mặt....Mình lên!Diệp Huyên liếc tiểu tinh linh, cô nhóc này chẳng được tích sự gì, vô dụng ghê!Đằng xa, con yêu thú khổng lồ kia giống như một ngọn núi cao tới mấy ngàn trượng, vẻ ngoài như rồng, có chín đầu, nửa người trên chìm trong mây, xung quanh không ngừng xuất hiện sấm sét. Mỗi lần nó rít gào, đất trời đều run lên khiến người vô cùng sợ hãi.Diệp Huyên hơi tò mò hỏi: "Nhóc con, kia là yêu thú gì?"

Hồi đó, chắc hẳn cũng cực kỳ huy hoàng. Chẳng những nó mà những thế lực trên mảnh đại lục này cũng vậy. Nhưng sau mười tỷ năm, mọi thứ đã trở thành dòng cát bụi!

Có lẽ thư viện cũng sẽ có một ngày như vậy nhỉ?

Diệp Huyên nghĩ vậy thì ánh mắt bỗng dưng có chút mờ mịt!

Trường tồn là gì?

Có lẽ, chỉ có đạo thôi!

Dù đã trải qua vô số luân hồi, đạo vẫn tồn tại trong thiên địa!

Không phải là đạo của cá nhân, mà là đạo của vũ trụ!

Người và vạn vật, kể cả linh vũ trụ đều có khả năng chỉ là một vị khách qua đường trong vũ trụ vô tận này!

Muốn không bị dòng thời gian nhấn chìm!

Chỉ có một con đường!

Đó là Phá Thần!

Đạt tới trình độ của đám Thanh Nhi!

Diệp Huyên nghĩ đến đây thì chậm rãi siết chặt nắm tay.

Nếu đã tu luyện đến bây giờ, không Phá Thần thì còn ý nghĩa gì nữa?

Lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: "Nhìn những thứ đó, có phải đang nghĩ sau này thư viện cũng sẽ trở nên như vậy không?"

Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"

Tần Quan cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, làm tốt chuyện ở một thế hệ này của chúng ta là được! Còn chuyện sau này, cứ để đời sau đi làm!"

Diệp Huyên cười: "Cũng đúng, người của thế hệ nào làm chuyện của thế hệ đó. Giống như cha ta, ông ấy cũng chỉ làm chuyện của thế hệ ông ấy thôi!"

Tần Quan gật đầu: "Đúng vậy, nên là đừng nghĩ nhiều quá!"

Tiểu tinh linh bên cạnh bỗng chỉ vào đằng xa nói: "Các ngươi nhìn kìa!"

Diệp Huyên và Tần Quan quay sang, chỉ thấy cuối chân trời có một con ác thú đang rít gào.

Diệp Huyên ngó tiểu tinh linh, tiểu tinh linh trầm giọng nói: "Là sủng vật mà linh vũ trụ nuôi!"

Nàng ta nói xong bèn lùi ra sau Diệp Huyên và Tần Quan, sau đó khẽ đẩy cánh tay Diệp Huyên nói: "Ngươi lên đi! Ta cổ vũ cho ngươi!"

Diệp Huyên lập tức đen mặt.

...

Mình lên!

Diệp Huyên liếc tiểu tinh linh, cô nhóc này chẳng được tích sự gì, vô dụng ghê!

Đằng xa, con yêu thú khổng lồ kia giống như một ngọn núi cao tới mấy ngàn trượng, vẻ ngoài như rồng, có chín đầu, nửa người trên chìm trong mây, xung quanh không ngừng xuất hiện sấm sét. Mỗi lần nó rít gào, đất trời đều run lên khiến người vô cùng sợ hãi.

Diệp Huyên hơi tò mò hỏi: "Nhóc con, kia là yêu thú gì?"

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hồi đó, chắc hẳn cũng cực kỳ huy hoàng. Chẳng những nó mà những thế lực trên mảnh đại lục này cũng vậy. Nhưng sau mười tỷ năm, mọi thứ đã trở thành dòng cát bụi!Có lẽ thư viện cũng sẽ có một ngày như vậy nhỉ?Diệp Huyên nghĩ vậy thì ánh mắt bỗng dưng có chút mờ mịt!Trường tồn là gì?Có lẽ, chỉ có đạo thôi!Dù đã trải qua vô số luân hồi, đạo vẫn tồn tại trong thiên địa!Không phải là đạo của cá nhân, mà là đạo của vũ trụ!Người và vạn vật, kể cả linh vũ trụ đều có khả năng chỉ là một vị khách qua đường trong vũ trụ vô tận này!Muốn không bị dòng thời gian nhấn chìm!Chỉ có một con đường!Đó là Phá Thần!Đạt tới trình độ của đám Thanh Nhi!Diệp Huyên nghĩ đến đây thì chậm rãi siết chặt nắm tay.Nếu đã tu luyện đến bây giờ, không Phá Thần thì còn ý nghĩa gì nữa?Lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: "Nhìn những thứ đó, có phải đang nghĩ sau này thư viện cũng sẽ trở nên như vậy không?"Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"Tần Quan cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, làm tốt chuyện ở một thế hệ này của chúng ta là được! Còn chuyện sau này, cứ để đời sau đi làm!"Diệp Huyên cười: "Cũng đúng, người của thế hệ nào làm chuyện của thế hệ đó. Giống như cha ta, ông ấy cũng chỉ làm chuyện của thế hệ ông ấy thôi!"Tần Quan gật đầu: "Đúng vậy, nên là đừng nghĩ nhiều quá!"Tiểu tinh linh bên cạnh bỗng chỉ vào đằng xa nói: "Các ngươi nhìn kìa!"Diệp Huyên và Tần Quan quay sang, chỉ thấy cuối chân trời có một con ác thú đang rít gào.Diệp Huyên ngó tiểu tinh linh, tiểu tinh linh trầm giọng nói: "Là sủng vật mà linh vũ trụ nuôi!"Nàng ta nói xong bèn lùi ra sau Diệp Huyên và Tần Quan, sau đó khẽ đẩy cánh tay Diệp Huyên nói: "Ngươi lên đi! Ta cổ vũ cho ngươi!"Diệp Huyên lập tức đen mặt....Mình lên!Diệp Huyên liếc tiểu tinh linh, cô nhóc này chẳng được tích sự gì, vô dụng ghê!Đằng xa, con yêu thú khổng lồ kia giống như một ngọn núi cao tới mấy ngàn trượng, vẻ ngoài như rồng, có chín đầu, nửa người trên chìm trong mây, xung quanh không ngừng xuất hiện sấm sét. Mỗi lần nó rít gào, đất trời đều run lên khiến người vô cùng sợ hãi.Diệp Huyên hơi tò mò hỏi: "Nhóc con, kia là yêu thú gì?"

Chương 12346