Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 12441

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con đường ấy, ông ta có dáng người vạm vỡ với mái tóc màu đỏ, trên người mặc một bộ chiến bào cũng màu đỏ rực lửa, chiến bào không có gió mà tự bay, toàn thân ông ta toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Khi ông ta xuất hiện cả chiến trường Hư Chân đều trở nên hư ảo.Người đàn ông trung niên nhìn chung quanh, khẽ cau mày: “Thật là một vũ trụ thấp hèn!”Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Ông ta là Nguyên Võ Đế, một trong Thập Đại Đế Tướng dưới trướng Chân Thần”.Nguyên Võ Đế!Vô Biên Chủ bỗng cười lớn: “Thập Đại Đế Tướng? Để ta thăm dò trước xem sao”.Dứt lời, ông ta đột nhiên lao về phía trước.Xa xa, Nguyên Võ Đế nhíu mày, tung ra một quyền.Ầm!Trong nháy mắt, chiến trường Hư Chân trong phạm vi mấy chục triệu dặm đều hoá thành hư vô.Rầm!Cùng lúc đó, Vô Biên Chủ cũng lùi lại cả triệu trượng.Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chau mày.Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn cánh tay phải của mình, tay phải ông ta đã hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra xương trắng.Vô Biên Chủ sững sờ.Nguyên Võ Đế nhìn Vô Biên Chủ: “Cũng không phải rất yếu”.Diệp Huyên bỗng bật cười lớn.Vô Biên Chủ sầm mặt, nhìn Nguyên Võ Đế: “Tiếp tục”.Vừa dứt lời ông ta bỗng xoè tay ra, trong chớp mắt, vô số ấn Đại Đạo ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó ông ta biến mất tại chỗ.Bùm!Một ấn Đại Dạo màu đỏ rực lửa bắn về phía Nguyên Võ Đế.Trên con đường Hư Chân, vẻ mặt Nguyên Võ Đế bình tĩnh, ông ta lại tung ra một quyền.Rầm rầm!Ngay lập tức, Vô Biên Chủ lại bị đánh bay cả hơn triệu trượng.Khi ông ta dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu tươi b ắn ra tung toé.Vô Biên Chủ im lặng.Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi cũng im lặng.Không phải ông già này đã bị đả kích rồi đấy chứ?Vô Biên Chủ bỗng nhìn Diệp Huyên cười khẽ: “Tiểu Huyên Tử, ta hơi không theo kịp thời đại rồi”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con đường ấy, ông ta có dáng người vạm vỡ với mái tóc màu đỏ, trên người mặc một bộ chiến bào cũng màu đỏ rực lửa, chiến bào không có gió mà tự bay, toàn thân ông ta toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Khi ông ta xuất hiện cả chiến trường Hư Chân đều trở nên hư ảo.Người đàn ông trung niên nhìn chung quanh, khẽ cau mày: “Thật là một vũ trụ thấp hèn!”Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Ông ta là Nguyên Võ Đế, một trong Thập Đại Đế Tướng dưới trướng Chân Thần”.Nguyên Võ Đế!Vô Biên Chủ bỗng cười lớn: “Thập Đại Đế Tướng? Để ta thăm dò trước xem sao”.Dứt lời, ông ta đột nhiên lao về phía trước.Xa xa, Nguyên Võ Đế nhíu mày, tung ra một quyền.Ầm!Trong nháy mắt, chiến trường Hư Chân trong phạm vi mấy chục triệu dặm đều hoá thành hư vô.Rầm!Cùng lúc đó, Vô Biên Chủ cũng lùi lại cả triệu trượng.Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chau mày.Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn cánh tay phải của mình, tay phải ông ta đã hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra xương trắng.Vô Biên Chủ sững sờ.Nguyên Võ Đế nhìn Vô Biên Chủ: “Cũng không phải rất yếu”.Diệp Huyên bỗng bật cười lớn.Vô Biên Chủ sầm mặt, nhìn Nguyên Võ Đế: “Tiếp tục”.Vừa dứt lời ông ta bỗng xoè tay ra, trong chớp mắt, vô số ấn Đại Đạo ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó ông ta biến mất tại chỗ.Bùm!Một ấn Đại Dạo màu đỏ rực lửa bắn về phía Nguyên Võ Đế.Trên con đường Hư Chân, vẻ mặt Nguyên Võ Đế bình tĩnh, ông ta lại tung ra một quyền.Rầm rầm!Ngay lập tức, Vô Biên Chủ lại bị đánh bay cả hơn triệu trượng.Khi ông ta dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu tươi b ắn ra tung toé.Vô Biên Chủ im lặng.Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi cũng im lặng.Không phải ông già này đã bị đả kích rồi đấy chứ?Vô Biên Chủ bỗng nhìn Diệp Huyên cười khẽ: “Tiểu Huyên Tử, ta hơi không theo kịp thời đại rồi”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con đường ấy, ông ta có dáng người vạm vỡ với mái tóc màu đỏ, trên người mặc một bộ chiến bào cũng màu đỏ rực lửa, chiến bào không có gió mà tự bay, toàn thân ông ta toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Khi ông ta xuất hiện cả chiến trường Hư Chân đều trở nên hư ảo.Người đàn ông trung niên nhìn chung quanh, khẽ cau mày: “Thật là một vũ trụ thấp hèn!”Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Ông ta là Nguyên Võ Đế, một trong Thập Đại Đế Tướng dưới trướng Chân Thần”.Nguyên Võ Đế!Vô Biên Chủ bỗng cười lớn: “Thập Đại Đế Tướng? Để ta thăm dò trước xem sao”.Dứt lời, ông ta đột nhiên lao về phía trước.Xa xa, Nguyên Võ Đế nhíu mày, tung ra một quyền.Ầm!Trong nháy mắt, chiến trường Hư Chân trong phạm vi mấy chục triệu dặm đều hoá thành hư vô.Rầm!Cùng lúc đó, Vô Biên Chủ cũng lùi lại cả triệu trượng.Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chau mày.Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn cánh tay phải của mình, tay phải ông ta đã hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra xương trắng.Vô Biên Chủ sững sờ.Nguyên Võ Đế nhìn Vô Biên Chủ: “Cũng không phải rất yếu”.Diệp Huyên bỗng bật cười lớn.Vô Biên Chủ sầm mặt, nhìn Nguyên Võ Đế: “Tiếp tục”.Vừa dứt lời ông ta bỗng xoè tay ra, trong chớp mắt, vô số ấn Đại Đạo ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó ông ta biến mất tại chỗ.Bùm!Một ấn Đại Dạo màu đỏ rực lửa bắn về phía Nguyên Võ Đế.Trên con đường Hư Chân, vẻ mặt Nguyên Võ Đế bình tĩnh, ông ta lại tung ra một quyền.Rầm rầm!Ngay lập tức, Vô Biên Chủ lại bị đánh bay cả hơn triệu trượng.Khi ông ta dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu tươi b ắn ra tung toé.Vô Biên Chủ im lặng.Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi cũng im lặng.Không phải ông già này đã bị đả kích rồi đấy chứ?Vô Biên Chủ bỗng nhìn Diệp Huyên cười khẽ: “Tiểu Huyên Tử, ta hơi không theo kịp thời đại rồi”.

Chương 12441