Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1344: Gặp nạn (6)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nước mắt của Tư Tĩnh Ngọc bỗng tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói: “Anh lặp lại lần nữa đi.”“Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em.”Tư Tĩnh Ngọc nức nở khóc òa lên, đấm lên lồng ngực của Thi Cẩm Ngôn, “Anh lặp lại lần nữa, Thi Cẩm Ngôn, lặp lại lần nữa!”Giọng Thi Cẩm Ngôn trầm xuống, mang theo cảm giác nhẫn nhịn dung túng: “Tĩnh Ngọc, vừa vào đại học anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Người anh yêu vẫn luôn là em.”“Cẩm Ngôn, em vẫn còn muốn nghe, hu hu hu…” Tư Tĩnh Ngọc biết mình bây giờ thật giống đang làm nũng, nhưng cô thật sự thấy rất tủi thân. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn hét lên thật to.Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này cũng không thể vượt qua được chuyện cô yêu anh mười năm, cuối cùng mới biết anh cũng yêu cô trọn mười năm.“Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em, từ lúc mới vào đại học, mỗi lần đi chơi với bọn em vào cuối tuần, anh cũng chỉ vì muốn đi cùng với em.”“Cẩm Ngôn, anh gạt em…”Giọng nói của Thi Cẩm Ngôn đầy dụ dỗ, “Anh không gạt em, chiếc vòng cỏ bốn lá anh tặng em vào sinh nhật năm ấy là tiền anh làm thêm suốt hai tháng trời mới đủ mua, chỉ vì muốn thổ lộ với em.”“Vậy sao anh lại không nói gì cả?”Thi Cẩm Ngôn cười khổ: “Lúc ấy Diêu Đằng nói anh ta là bạn trai của em…”Nghe đến đó, Tư Tĩnh Ngọc không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn như mưa.Thì ra là… là vì như thế.Nhưng sao anh lại không nói?Cô chưa từng thừa nhận Diêu Đằng là bạn trai cô. Quả thật là cô và Diêu Đằng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, nhưng bọn họ cũng không phải người yêu.Cô khóc mãi khóc mãi, rồi đột nhiên lại nhớ ra, hình như lúc đó có người tỏ tình với cô thì phải?Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên không biết nói thế nào cho phải. Cô và Diêu Đằng trai tài gái sắc nên từ bé đã có rất nhiều người theo đuổi. Từ lúc tiểu học đã có người tặng hoa, gửi thư tình cho cô, Diêu Đằng cũng được tặng chocolate rồi. Cả hai người đều thấy rất phiền phức. Vì thế sau này, cả hai đã quyết định cùng giúp nhau đuổi vệ tinh xung quanh đi.Vì Diêu Đằng thật sự không chịu nổi cái điệu bộ khóc lóc sướt mướt sau khi bị anh từ chối của mấy cô gái kia. Còn Tư Tĩnh Ngọc cũng rất khó chịu khi bị một đám đàn ông vây quanh.Dần dần, người trong tầng lớp này cũng biết.Tư Tĩnh Ngọc vẫn cảm thấy Thi Cẩm Ngôn không phải là người trong tầng lớp này nên chắc chắn không biết. Hơn nữa ở trong trường, cô và Diêu Đằng cũng rất ít khi đi cùng nhau, chưa từng khoe khoang điều gì, cô cũng chưa từng nói với bạn rằng anh ấy là bạn trai cô. Vì thế, cô nghĩ Diêu Đằng chẳng phải là chướng ngại gì cả.Nhưng cô không từng biết chuyện đó lại khiến Thi Cẩm Ngôn hiểu lầm.Cô bỗng nhiên nhớ đến lời Bạch Nguyệt nói vào lúc anh tặng quà sinh nhật cho cô hôm đó.Đổi lại, nếu cô là Thi Cẩm Ngôn, rơi vào hoàn cảnh đó, chỉ e cô cũng phải chấp nhận như vậy, vì chỉ có thế thì mới không cảm thấy xấu hổ.Nghĩ đến đây, cô chợt đánh vào vai Thi Cẩm Ngôn, “Chẳng lẽ anh không biết ý nghĩa của vòng tay cỏ bốn lá sao? Lẽ nào lúc mua vòng tay, anh cũng không tìm hiểu ý nghĩa đằng sau nhãn hiệu đó hả? Cứ thế đưa cho em thôi à?”
Nước mắt của Tư Tĩnh Ngọc bỗng tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói: “Anh lặp lại lần nữa đi.”
“Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em.”
Tư Tĩnh Ngọc nức nở khóc òa lên, đấm lên lồng ngực của Thi Cẩm Ngôn, “Anh lặp lại lần nữa, Thi Cẩm Ngôn, lặp lại lần nữa!”
Giọng Thi Cẩm Ngôn trầm xuống, mang theo cảm giác nhẫn nhịn dung túng: “Tĩnh Ngọc, vừa vào đại học anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Người anh yêu vẫn luôn là em.”
“Cẩm Ngôn, em vẫn còn muốn nghe, hu hu hu…” Tư Tĩnh Ngọc biết mình bây giờ thật giống đang làm nũng, nhưng cô thật sự thấy rất tủi thân. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn hét lên thật to.
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này cũng không thể vượt qua được chuyện cô yêu anh mười năm, cuối cùng mới biết anh cũng yêu cô trọn mười năm.
“Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em, từ lúc mới vào đại học, mỗi lần đi chơi với bọn em vào cuối tuần, anh cũng chỉ vì muốn đi cùng với em.”
“Cẩm Ngôn, anh gạt em…”
Giọng nói của Thi Cẩm Ngôn đầy dụ dỗ, “Anh không gạt em, chiếc vòng cỏ bốn lá anh tặng em vào sinh nhật năm ấy là tiền anh làm thêm suốt hai tháng trời mới đủ mua, chỉ vì muốn thổ lộ với em.”
“Vậy sao anh lại không nói gì cả?”
Thi Cẩm Ngôn cười khổ: “Lúc ấy Diêu Đằng nói anh ta là bạn trai của em…”
Nghe đến đó, Tư Tĩnh Ngọc không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn như mưa.
Thì ra là… là vì như thế.
Nhưng sao anh lại không nói?
Cô chưa từng thừa nhận Diêu Đằng là bạn trai cô. Quả thật là cô và Diêu Đằng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, nhưng bọn họ cũng không phải người yêu.
Cô khóc mãi khóc mãi, rồi đột nhiên lại nhớ ra, hình như lúc đó có người tỏ tình với cô thì phải?
Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên không biết nói thế nào cho phải. Cô và Diêu Đằng trai tài gái sắc nên từ bé đã có rất nhiều người theo đuổi. Từ lúc tiểu học đã có người tặng hoa, gửi thư tình cho cô, Diêu Đằng cũng được tặng chocolate rồi. Cả hai người đều thấy rất phiền phức. Vì thế sau này, cả hai đã quyết định cùng giúp nhau đuổi vệ tinh xung quanh đi.
Vì Diêu Đằng thật sự không chịu nổi cái điệu bộ khóc lóc sướt mướt sau khi bị anh từ chối của mấy cô gái kia. Còn Tư Tĩnh Ngọc cũng rất khó chịu khi bị một đám đàn ông vây quanh.
Dần dần, người trong tầng lớp này cũng biết.
Tư Tĩnh Ngọc vẫn cảm thấy Thi Cẩm Ngôn không phải là người trong tầng lớp này nên chắc chắn không biết. Hơn nữa ở trong trường, cô và Diêu Đằng cũng rất ít khi đi cùng nhau, chưa từng khoe khoang điều gì, cô cũng chưa từng nói với bạn rằng anh ấy là bạn trai cô. Vì thế, cô nghĩ Diêu Đằng chẳng phải là chướng ngại gì cả.
Nhưng cô không từng biết chuyện đó lại khiến Thi Cẩm Ngôn hiểu lầm.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lời Bạch Nguyệt nói vào lúc anh tặng quà sinh nhật cho cô hôm đó.
Đổi lại, nếu cô là Thi Cẩm Ngôn, rơi vào hoàn cảnh đó, chỉ e cô cũng phải chấp nhận như vậy, vì chỉ có thế thì mới không cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đến đây, cô chợt đánh vào vai Thi Cẩm Ngôn, “Chẳng lẽ anh không biết ý nghĩa của vòng tay cỏ bốn lá sao? Lẽ nào lúc mua vòng tay, anh cũng không tìm hiểu ý nghĩa đằng sau nhãn hiệu đó hả? Cứ thế đưa cho em thôi à?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nước mắt của Tư Tĩnh Ngọc bỗng tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói: “Anh lặp lại lần nữa đi.”“Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em.”Tư Tĩnh Ngọc nức nở khóc òa lên, đấm lên lồng ngực của Thi Cẩm Ngôn, “Anh lặp lại lần nữa, Thi Cẩm Ngôn, lặp lại lần nữa!”Giọng Thi Cẩm Ngôn trầm xuống, mang theo cảm giác nhẫn nhịn dung túng: “Tĩnh Ngọc, vừa vào đại học anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Người anh yêu vẫn luôn là em.”“Cẩm Ngôn, em vẫn còn muốn nghe, hu hu hu…” Tư Tĩnh Ngọc biết mình bây giờ thật giống đang làm nũng, nhưng cô thật sự thấy rất tủi thân. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn hét lên thật to.Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này cũng không thể vượt qua được chuyện cô yêu anh mười năm, cuối cùng mới biết anh cũng yêu cô trọn mười năm.“Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em, từ lúc mới vào đại học, mỗi lần đi chơi với bọn em vào cuối tuần, anh cũng chỉ vì muốn đi cùng với em.”“Cẩm Ngôn, anh gạt em…”Giọng nói của Thi Cẩm Ngôn đầy dụ dỗ, “Anh không gạt em, chiếc vòng cỏ bốn lá anh tặng em vào sinh nhật năm ấy là tiền anh làm thêm suốt hai tháng trời mới đủ mua, chỉ vì muốn thổ lộ với em.”“Vậy sao anh lại không nói gì cả?”Thi Cẩm Ngôn cười khổ: “Lúc ấy Diêu Đằng nói anh ta là bạn trai của em…”Nghe đến đó, Tư Tĩnh Ngọc không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn như mưa.Thì ra là… là vì như thế.Nhưng sao anh lại không nói?Cô chưa từng thừa nhận Diêu Đằng là bạn trai cô. Quả thật là cô và Diêu Đằng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, nhưng bọn họ cũng không phải người yêu.Cô khóc mãi khóc mãi, rồi đột nhiên lại nhớ ra, hình như lúc đó có người tỏ tình với cô thì phải?Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên không biết nói thế nào cho phải. Cô và Diêu Đằng trai tài gái sắc nên từ bé đã có rất nhiều người theo đuổi. Từ lúc tiểu học đã có người tặng hoa, gửi thư tình cho cô, Diêu Đằng cũng được tặng chocolate rồi. Cả hai người đều thấy rất phiền phức. Vì thế sau này, cả hai đã quyết định cùng giúp nhau đuổi vệ tinh xung quanh đi.Vì Diêu Đằng thật sự không chịu nổi cái điệu bộ khóc lóc sướt mướt sau khi bị anh từ chối của mấy cô gái kia. Còn Tư Tĩnh Ngọc cũng rất khó chịu khi bị một đám đàn ông vây quanh.Dần dần, người trong tầng lớp này cũng biết.Tư Tĩnh Ngọc vẫn cảm thấy Thi Cẩm Ngôn không phải là người trong tầng lớp này nên chắc chắn không biết. Hơn nữa ở trong trường, cô và Diêu Đằng cũng rất ít khi đi cùng nhau, chưa từng khoe khoang điều gì, cô cũng chưa từng nói với bạn rằng anh ấy là bạn trai cô. Vì thế, cô nghĩ Diêu Đằng chẳng phải là chướng ngại gì cả.Nhưng cô không từng biết chuyện đó lại khiến Thi Cẩm Ngôn hiểu lầm.Cô bỗng nhiên nhớ đến lời Bạch Nguyệt nói vào lúc anh tặng quà sinh nhật cho cô hôm đó.Đổi lại, nếu cô là Thi Cẩm Ngôn, rơi vào hoàn cảnh đó, chỉ e cô cũng phải chấp nhận như vậy, vì chỉ có thế thì mới không cảm thấy xấu hổ.Nghĩ đến đây, cô chợt đánh vào vai Thi Cẩm Ngôn, “Chẳng lẽ anh không biết ý nghĩa của vòng tay cỏ bốn lá sao? Lẽ nào lúc mua vòng tay, anh cũng không tìm hiểu ý nghĩa đằng sau nhãn hiệu đó hả? Cứ thế đưa cho em thôi à?”