“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 600

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ơ? Có chuyện gì vậy? Khu mộ sáng lên rồi kìa”.  “Mọi người nhìn kìa!”  Yến Quy Phàm chỉ về phía trước, nói: “Cửa đá của mấy căn mật thất phía trước đều mở hết ra rồi!”  “Không lẽ Tần công tử đã chạm vào cơ quan gì và mở mật thất ra sao?”   . Truyện Tiên Hiệp“Hỏng rồi!”, Thánh Thiên Viêm đột nhiên nói: “Nếu Tần công tử không cẩn thận động vào cơ quan gì, rồi gặp nguy hiểm thì sao?”  Hai người nói tiếp lời nhau liên tục.  “Không được, chúng ta vào trong xem đi!”, Thánh Thiên Viêm đã nôn nóng lắm rồi.  “Ừ!”  Hai người sải chân định vào bên trong.  “Khoan đã!”  Nhưng vào lúc này, Vân Sương Nhi cũng đứng dậy, chặn họ lại: “Công tử nói rồi, bảo chúng ta chờ ở đây, vậy thì phải chờ!”  “Nhưng nhỡ đâu Tần công tử gặp phải nguy hiểm gì thì sao?”  Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm không khỏi nói.  “Sẽ không đâu!”  Diệp Viên Viên lúc này mở mắt ra nhìn cả hai, nói: “Nếu công tử không giải quyết được nguy hiểm này thì chúng ta đi cũng chẳng giúp được gì, nên cứ ở đây chờ đi!”  Diệp Viên Viên lên tiếng khiến nhóm Yến Quy Phàm đều rụt cổ lại.  Diệp Viên Viên có thực lực mạnh mẽ, lại thêm tính cách đạm bạc, biểu lộ rõ sự lạnh nhạt, lúc này lên tiếng khiến người ta cảm thấy rất cao ngạo.  “Viên Viên, cô đột phá rồi sao?”  Vân Sương Nhi nhìn hơi thở của Diệp Viên Viên trở nên mạnh hơn, khác hẳn ban nãy, mà khác chỗ nào thì cô ấy cũng không rõ.  Nhưng rõ ràng là nó đã trở nên mạnh mẽ hơn, mà cực kỳ mịt mờ.  “Ừ!”  Diệp Viên Viên gật đầu: “Ở đây tôi luyện một tháng, cộng thêm việc giao thủ với bốn người Sở Lăng Thiên nữa, coi như vượt qua cái ranh giới đó!”  “Cảnh giới Địa Võ, linh khí cô đọng tinh túy, có thể phi hành trong thời gian dài, ở bất kỳ đế quốc nào cũng đều là sự tồn tại đỉnh cao, ở thượng quốc thì cũng là nhân vật cực hiếm thấy”.  “Với cương quốc thì chính là lực lượng trung kiên, tuổi mới mười tám mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một, cũng chỉ có thể so sánh với ba nhân tài đứng đầu ba mươi sáu cương quốc là Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mà thôi!”  Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm cảm thán không ngớt.  

“Ơ? Có chuyện gì vậy? Khu mộ sáng lên rồi kìa”.  

“Mọi người nhìn kìa!”  

Yến Quy Phàm chỉ về phía trước, nói: “Cửa đá của mấy căn mật thất phía trước đều mở hết ra rồi!”  

“Không lẽ Tần công tử đã chạm vào cơ quan gì và mở mật thất ra sao?”   . Truyện Tiên Hiệp

“Hỏng rồi!”, Thánh Thiên Viêm đột nhiên nói: “Nếu Tần công tử không cẩn thận động vào cơ quan gì, rồi gặp nguy hiểm thì sao?”  

Hai người nói tiếp lời nhau liên tục.  

“Không được, chúng ta vào trong xem đi!”, Thánh Thiên Viêm đã nôn nóng lắm rồi.  

“Ừ!”  

Hai người sải chân định vào bên trong.  

“Khoan đã!”  

Nhưng vào lúc này, Vân Sương Nhi cũng đứng dậy, chặn họ lại: “Công tử nói rồi, bảo chúng ta chờ ở đây, vậy thì phải chờ!”  

“Nhưng nhỡ đâu Tần công tử gặp phải nguy hiểm gì thì sao?”  

Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm không khỏi nói.  

“Sẽ không đâu!”  

Diệp Viên Viên lúc này mở mắt ra nhìn cả hai, nói: “Nếu công tử không giải quyết được nguy hiểm này thì chúng ta đi cũng chẳng giúp được gì, nên cứ ở đây chờ đi!”  

Diệp Viên Viên lên tiếng khiến nhóm Yến Quy Phàm đều rụt cổ lại.  

Diệp Viên Viên có thực lực mạnh mẽ, lại thêm tính cách đạm bạc, biểu lộ rõ sự lạnh nhạt, lúc này lên tiếng khiến người ta cảm thấy rất cao ngạo.  

“Viên Viên, cô đột phá rồi sao?”  

Vân Sương Nhi nhìn hơi thở của Diệp Viên Viên trở nên mạnh hơn, khác hẳn ban nãy, mà khác chỗ nào thì cô ấy cũng không rõ.  

Nhưng rõ ràng là nó đã trở nên mạnh mẽ hơn, mà cực kỳ mịt mờ.  

“Ừ!”  

Diệp Viên Viên gật đầu: “Ở đây tôi luyện một tháng, cộng thêm việc giao thủ với bốn người Sở Lăng Thiên nữa, coi như vượt qua cái ranh giới đó!”  

“Cảnh giới Địa Võ, linh khí cô đọng tinh túy, có thể phi hành trong thời gian dài, ở bất kỳ đế quốc nào cũng đều là sự tồn tại đỉnh cao, ở thượng quốc thì cũng là nhân vật cực hiếm thấy”.  

“Với cương quốc thì chính là lực lượng trung kiên, tuổi mới mười tám mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một, cũng chỉ có thể so sánh với ba nhân tài đứng đầu ba mươi sáu cương quốc là Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mà thôi!”  

Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm cảm thán không ngớt.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ơ? Có chuyện gì vậy? Khu mộ sáng lên rồi kìa”.  “Mọi người nhìn kìa!”  Yến Quy Phàm chỉ về phía trước, nói: “Cửa đá của mấy căn mật thất phía trước đều mở hết ra rồi!”  “Không lẽ Tần công tử đã chạm vào cơ quan gì và mở mật thất ra sao?”   . Truyện Tiên Hiệp“Hỏng rồi!”, Thánh Thiên Viêm đột nhiên nói: “Nếu Tần công tử không cẩn thận động vào cơ quan gì, rồi gặp nguy hiểm thì sao?”  Hai người nói tiếp lời nhau liên tục.  “Không được, chúng ta vào trong xem đi!”, Thánh Thiên Viêm đã nôn nóng lắm rồi.  “Ừ!”  Hai người sải chân định vào bên trong.  “Khoan đã!”  Nhưng vào lúc này, Vân Sương Nhi cũng đứng dậy, chặn họ lại: “Công tử nói rồi, bảo chúng ta chờ ở đây, vậy thì phải chờ!”  “Nhưng nhỡ đâu Tần công tử gặp phải nguy hiểm gì thì sao?”  Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm không khỏi nói.  “Sẽ không đâu!”  Diệp Viên Viên lúc này mở mắt ra nhìn cả hai, nói: “Nếu công tử không giải quyết được nguy hiểm này thì chúng ta đi cũng chẳng giúp được gì, nên cứ ở đây chờ đi!”  Diệp Viên Viên lên tiếng khiến nhóm Yến Quy Phàm đều rụt cổ lại.  Diệp Viên Viên có thực lực mạnh mẽ, lại thêm tính cách đạm bạc, biểu lộ rõ sự lạnh nhạt, lúc này lên tiếng khiến người ta cảm thấy rất cao ngạo.  “Viên Viên, cô đột phá rồi sao?”  Vân Sương Nhi nhìn hơi thở của Diệp Viên Viên trở nên mạnh hơn, khác hẳn ban nãy, mà khác chỗ nào thì cô ấy cũng không rõ.  Nhưng rõ ràng là nó đã trở nên mạnh mẽ hơn, mà cực kỳ mịt mờ.  “Ừ!”  Diệp Viên Viên gật đầu: “Ở đây tôi luyện một tháng, cộng thêm việc giao thủ với bốn người Sở Lăng Thiên nữa, coi như vượt qua cái ranh giới đó!”  “Cảnh giới Địa Võ, linh khí cô đọng tinh túy, có thể phi hành trong thời gian dài, ở bất kỳ đế quốc nào cũng đều là sự tồn tại đỉnh cao, ở thượng quốc thì cũng là nhân vật cực hiếm thấy”.  “Với cương quốc thì chính là lực lượng trung kiên, tuổi mới mười tám mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một, cũng chỉ có thể so sánh với ba nhân tài đứng đầu ba mươi sáu cương quốc là Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mà thôi!”  Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm cảm thán không ngớt.  

Chương 600