“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 604
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Gọi là Tần Ninh á? Trên cả Cửu U đại lục này có ai dám gọi tục danh của Cửu U Đại Đế không? Hàng vạn năm trôi qua, trên Cửu U đại lục, mọi người chỉ biết cái danh Cửu U Đại Đế, chứ không ai biết tên thật của ngài là Tần Ninh. Xem ra, bao nhiêu năm ròng, vị Đại Đế này chuyển bao nhiêu kiếp, cũng vẫn thích cái tên này. Tần Ninh nhìn ông ta, không nói nhiều. “Lão Vệ, ta bảo ông ở lại nơi này, đưa ông tạp huyết để dừng lại số tuổi thọ vạn năm, ông không tức giận sao?” “Đại Đế, à không, công tử nói gì vậy?” Ông già áo xanh cung kính nói: “Nếu không nhờ công tử thì lão hủ đã sớm xuống suối vàng rồi, đi theo công tử là phúc phận của lão hủ mà”. “Vẫn là cái bộ dạng già mà không đứng đắn đó”. “Hê hê....” Tần Ninh lại nói: “Đã vậy thì sau đi theo ta làm chân chạy vặt đi, Cửu U bây giờ không có uy nghiêm của ta năm đó nữa, một số người đã dần dần quên mất sự sợ hãi khi bị ta chi phối rồi”. “Có kẻ dám giết đồ tôn Minh Uyên của ta, giam giữ đồ tôn Thiên Thanh Thạch của ta, thù này, hận này, ta sẽ tự mình báo!” Tần Ninh nói đến đây, sát khí tỏa ra khắp người. Lão Vệ nghe đến đây cũng thầm kinh hãi. Minh Uyên đã chết? Thiên Thanh Thạch bị nhốt? Lão Vệ nhìn Tần Ninh, khom người nói: “Tôn giả Thanh Vân đâu rồi?” “Thanh Vân có lẽ đã rời khỏi Cửu U đại lục, năm đó ta nói, khi quay về, để chúng ở đại lục Thương Lan chờ ta”. “Đại lục Thương Lan...”, nghe vậy, lão Vệ run rẩy mỉm cười. Ông ta có nghe nói đến nơi đó. Năm đó, Vô Thượng Thần Đế mở ra kỉ nguyên mới, vạn giới không còn vách ngăn, thiên hạ quy hết vào đại lục, thế gian này biến thành từng mảnh đại lục. Cửu U đại lục lại chỉ là một khối đại lục cực nhỏ bên trong rất nhiều đại lục mà thôi. Mà đại lục Thương Lan thì lại là nơi nòng cốt trung tâm của cả đại lục. Đại lục Thương Lan có diện tích vẻn vẹn chưa đến mấy trăm triệu dặm, trong đó có vô số nhân loại, linh thú, thậm chí là thần thú sinh sống.
Gọi là Tần Ninh á?
Trên cả Cửu U đại lục này có ai dám gọi tục danh của Cửu U Đại Đế không?
Hàng vạn năm trôi qua, trên Cửu U đại lục, mọi người chỉ biết cái danh Cửu U Đại Đế, chứ không ai biết tên thật của ngài là Tần Ninh.
Xem ra, bao nhiêu năm ròng, vị Đại Đế này chuyển bao nhiêu kiếp, cũng vẫn thích cái tên này.
Tần Ninh nhìn ông ta, không nói nhiều.
“Lão Vệ, ta bảo ông ở lại nơi này, đưa ông tạp huyết để dừng lại số tuổi thọ vạn năm, ông không tức giận sao?”
“Đại Đế, à không, công tử nói gì vậy?”
Ông già áo xanh cung kính nói: “Nếu không nhờ công tử thì lão hủ đã sớm xuống suối vàng rồi, đi theo công tử là phúc phận của lão hủ mà”.
“Vẫn là cái bộ dạng già mà không đứng đắn đó”.
“Hê hê....”
Tần Ninh lại nói: “Đã vậy thì sau đi theo ta làm chân chạy vặt đi, Cửu U bây giờ không có uy nghiêm của ta năm đó nữa, một số người đã dần dần quên mất sự sợ hãi khi bị ta chi phối rồi”.
“Có kẻ dám giết đồ tôn Minh Uyên của ta, giam giữ đồ tôn Thiên Thanh Thạch của ta, thù này, hận này, ta sẽ tự mình báo!”
Tần Ninh nói đến đây, sát khí tỏa ra khắp người.
Lão Vệ nghe đến đây cũng thầm kinh hãi.
Minh Uyên đã chết?
Thiên Thanh Thạch bị nhốt?
Lão Vệ nhìn Tần Ninh, khom người nói: “Tôn giả Thanh Vân đâu rồi?”
“Thanh Vân có lẽ đã rời khỏi Cửu U đại lục, năm đó ta nói, khi quay về, để chúng ở đại lục Thương Lan chờ ta”.
“Đại lục Thương Lan...”, nghe vậy, lão Vệ run rẩy mỉm cười.
Ông ta có nghe nói đến nơi đó.
Năm đó, Vô Thượng Thần Đế mở ra kỉ nguyên mới, vạn giới không còn vách ngăn, thiên hạ quy hết vào đại lục, thế gian này biến thành từng mảnh đại lục.
Cửu U đại lục lại chỉ là một khối đại lục cực nhỏ bên trong rất nhiều đại lục mà thôi.
Mà đại lục Thương Lan thì lại là nơi nòng cốt trung tâm của cả đại lục.
Đại lục Thương Lan có diện tích vẻn vẹn chưa đến mấy trăm triệu dặm, trong đó có vô số nhân loại, linh thú, thậm chí là thần thú sinh sống.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Gọi là Tần Ninh á? Trên cả Cửu U đại lục này có ai dám gọi tục danh của Cửu U Đại Đế không? Hàng vạn năm trôi qua, trên Cửu U đại lục, mọi người chỉ biết cái danh Cửu U Đại Đế, chứ không ai biết tên thật của ngài là Tần Ninh. Xem ra, bao nhiêu năm ròng, vị Đại Đế này chuyển bao nhiêu kiếp, cũng vẫn thích cái tên này. Tần Ninh nhìn ông ta, không nói nhiều. “Lão Vệ, ta bảo ông ở lại nơi này, đưa ông tạp huyết để dừng lại số tuổi thọ vạn năm, ông không tức giận sao?” “Đại Đế, à không, công tử nói gì vậy?” Ông già áo xanh cung kính nói: “Nếu không nhờ công tử thì lão hủ đã sớm xuống suối vàng rồi, đi theo công tử là phúc phận của lão hủ mà”. “Vẫn là cái bộ dạng già mà không đứng đắn đó”. “Hê hê....” Tần Ninh lại nói: “Đã vậy thì sau đi theo ta làm chân chạy vặt đi, Cửu U bây giờ không có uy nghiêm của ta năm đó nữa, một số người đã dần dần quên mất sự sợ hãi khi bị ta chi phối rồi”. “Có kẻ dám giết đồ tôn Minh Uyên của ta, giam giữ đồ tôn Thiên Thanh Thạch của ta, thù này, hận này, ta sẽ tự mình báo!” Tần Ninh nói đến đây, sát khí tỏa ra khắp người. Lão Vệ nghe đến đây cũng thầm kinh hãi. Minh Uyên đã chết? Thiên Thanh Thạch bị nhốt? Lão Vệ nhìn Tần Ninh, khom người nói: “Tôn giả Thanh Vân đâu rồi?” “Thanh Vân có lẽ đã rời khỏi Cửu U đại lục, năm đó ta nói, khi quay về, để chúng ở đại lục Thương Lan chờ ta”. “Đại lục Thương Lan...”, nghe vậy, lão Vệ run rẩy mỉm cười. Ông ta có nghe nói đến nơi đó. Năm đó, Vô Thượng Thần Đế mở ra kỉ nguyên mới, vạn giới không còn vách ngăn, thiên hạ quy hết vào đại lục, thế gian này biến thành từng mảnh đại lục. Cửu U đại lục lại chỉ là một khối đại lục cực nhỏ bên trong rất nhiều đại lục mà thôi. Mà đại lục Thương Lan thì lại là nơi nòng cốt trung tâm của cả đại lục. Đại lục Thương Lan có diện tích vẻn vẹn chưa đến mấy trăm triệu dặm, trong đó có vô số nhân loại, linh thú, thậm chí là thần thú sinh sống.