“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1377: “Ta là người Mặc gia!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, chậm rãi nói: “Nói tiếng người!”Mặc Thiên Tử lúc này chắp tay khom người, nhìn Tần Ninh, cười ha hả.Trong nháy mắt này, mọi người đều hóa đá.Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều đưa tay đỡ trán, cạn lời.Đây có còn là... lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không?Mặc Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, hình như việc Tần Ninh nói lão tổ tư chất bình thường là sự thật!Đám người Hạ Tịch Lâm thì đều ngơ ngác không hiểu!Cái quái gì đây?Ông già này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có quan hệ gì với Tần Ninh?Lúc này, có một người khác cũng vội vàng đi tới.Một trong ba phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, trưởng tộc Mặc gia.Mặc Uyên Tử đi đến giữa sân, thấy vẫn chưa xuất hiện thương vong thì thầm thở phào.Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Tử, Mặc Uyên Tử cũng dại ra.Lão tổ tông này ghét nhất là đến thư viện Thánh Hiền, sao giờ lại xuất hiện ở đây?Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy này lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì huơ tay múa chân nói chuyện ở bên cạnh Tần Ninh.Là đang làm gì vậy?Chuyện gì đây?Mặc Uyên Tử lúc này không hiểu.Có điều, người không hiểu ở đây cũng không phải một mình ông ta.Người có mặt ở đây, ai mà chẳng ngơ ngác?Mặc Thiên Tử cũng khom người chắp tay đứng ở bên cạnh Tần Ninh, gương mặt tươi cười chào đón, như nhìn một bữa ăn ngon mà không thể ăn vậy.Lão tổ đời thứ bảy chạy đến đây làm gì vậy?Hơn nữa, ban nãy ông ta chưa xuất hiện thì đã xảy ra chuyện gì?“Mặc Uyên Tử!”Tiếng quát vang lên, Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.“Làm loạn đủ chưa?”Sắc mặt Hạ Tịch Lâm cực kỳ khó coi.Là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thân phận và địa vị của Hạ Tịch Lâm cao cao tại thượng.Hôm nay, một đệ tử mới vào Trường Sinh đường, đánh đập đệ tử Hạ gia, dù gì cũng không thể nhịn nổi cơn tức này.“Mặc Uyên Tử, việc này, là phó viện trưởng, ngươi định xử lý kiểu gì?”
Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, chậm rãi nói: “Nói tiếng người!”
Mặc Thiên Tử lúc này chắp tay khom người, nhìn Tần Ninh, cười ha hả.
Trong nháy mắt này, mọi người đều hóa đá.
Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều đưa tay đỡ trán, cạn lời.
Đây có còn là... lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không?
Mặc Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, hình như việc Tần Ninh nói lão tổ tư chất bình thường là sự thật!
Đám người Hạ Tịch Lâm thì đều ngơ ngác không hiểu!
Cái quái gì đây?
Ông già này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có quan hệ gì với Tần Ninh?
Lúc này, có một người khác cũng vội vàng đi tới.
Một trong ba phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, trưởng tộc Mặc gia.
Mặc Uyên Tử đi đến giữa sân, thấy vẫn chưa xuất hiện thương vong thì thầm thở phào.
Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Tử, Mặc Uyên Tử cũng dại ra.
Lão tổ tông này ghét nhất là đến thư viện Thánh Hiền, sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy này lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì huơ tay múa chân nói chuyện ở bên cạnh Tần Ninh.
Là đang làm gì vậy?
Chuyện gì đây?
Mặc Uyên Tử lúc này không hiểu.
Có điều, người không hiểu ở đây cũng không phải một mình ông ta.
Người có mặt ở đây, ai mà chẳng ngơ ngác?
Mặc Thiên Tử cũng khom người chắp tay đứng ở bên cạnh Tần Ninh, gương mặt tươi cười chào đón, như nhìn một bữa ăn ngon mà không thể ăn vậy.
Lão tổ đời thứ bảy chạy đến đây làm gì vậy?
Hơn nữa, ban nãy ông ta chưa xuất hiện thì đã xảy ra chuyện gì?
“Mặc Uyên Tử!”
Tiếng quát vang lên, Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.
“Làm loạn đủ chưa?”
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm cực kỳ khó coi.
Là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thân phận và địa vị của Hạ Tịch Lâm cao cao tại thượng.
Hôm nay, một đệ tử mới vào Trường Sinh đường, đánh đập đệ tử Hạ gia, dù gì cũng không thể nhịn nổi cơn tức này.
“Mặc Uyên Tử, việc này, là phó viện trưởng, ngươi định xử lý kiểu gì?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, chậm rãi nói: “Nói tiếng người!”Mặc Thiên Tử lúc này chắp tay khom người, nhìn Tần Ninh, cười ha hả.Trong nháy mắt này, mọi người đều hóa đá.Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều đưa tay đỡ trán, cạn lời.Đây có còn là... lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không?Mặc Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, hình như việc Tần Ninh nói lão tổ tư chất bình thường là sự thật!Đám người Hạ Tịch Lâm thì đều ngơ ngác không hiểu!Cái quái gì đây?Ông già này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có quan hệ gì với Tần Ninh?Lúc này, có một người khác cũng vội vàng đi tới.Một trong ba phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, trưởng tộc Mặc gia.Mặc Uyên Tử đi đến giữa sân, thấy vẫn chưa xuất hiện thương vong thì thầm thở phào.Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Tử, Mặc Uyên Tử cũng dại ra.Lão tổ tông này ghét nhất là đến thư viện Thánh Hiền, sao giờ lại xuất hiện ở đây?Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy này lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì huơ tay múa chân nói chuyện ở bên cạnh Tần Ninh.Là đang làm gì vậy?Chuyện gì đây?Mặc Uyên Tử lúc này không hiểu.Có điều, người không hiểu ở đây cũng không phải một mình ông ta.Người có mặt ở đây, ai mà chẳng ngơ ngác?Mặc Thiên Tử cũng khom người chắp tay đứng ở bên cạnh Tần Ninh, gương mặt tươi cười chào đón, như nhìn một bữa ăn ngon mà không thể ăn vậy.Lão tổ đời thứ bảy chạy đến đây làm gì vậy?Hơn nữa, ban nãy ông ta chưa xuất hiện thì đã xảy ra chuyện gì?“Mặc Uyên Tử!”Tiếng quát vang lên, Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.“Làm loạn đủ chưa?”Sắc mặt Hạ Tịch Lâm cực kỳ khó coi.Là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thân phận và địa vị của Hạ Tịch Lâm cao cao tại thượng.Hôm nay, một đệ tử mới vào Trường Sinh đường, đánh đập đệ tử Hạ gia, dù gì cũng không thể nhịn nổi cơn tức này.“Mặc Uyên Tử, việc này, là phó viện trưởng, ngươi định xử lý kiểu gì?”