Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 120
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 120Người của bộ phận phát triển game đều là do Quan Triều Viễn tự tay đào tạo, phải biết rằng nòng cốt của bộ phận này chính là bản thân Quan Triều Viễn, anh mới là thiên tài phát triển game.Vì thế, đối với bộ phận này, yêu cầu của anh cực kì cao.Sau lưng bọn họ thầm gọi Quan Triều Viễn là đại ma Vương.Quả thật anh chính là đại ma vương.Không ai dám nói gì.“Rầm!” Tay Quan Triều Viễn đập xuống bàn, trên bàn liền đập thành một cái lỗ.“Các người điếc sao? Nói mau!” Giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn lại vang lên lần nữa.Rõ ràng không có gầm thét gắt gỏng, âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cực kì đáng sợ.€ó vài người nuốt nước bọt, pháp không trách chúng (*), chỉ cần mọi người đều không nói gì, chủ tịch Quan cũng không làm gì được.Ngay lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn reo lên.Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại cực kì chói tai.Mẹ ơi!Là ai chán sống thế, vậy mà dám gọi điện cho đại ma vương?A di đà phật, thiện tai, thiện tai.Mong là đại ma vương nghe xong điện thoại, có thể rời đi sự chú ý.Thế nhưng, bọn họ thấy gì chứ?Khóe môi Quan Triều Viễn khẽ thả lỏng, sau đó, kéo thành nụ cười!ĐM…Thấy ma rồi sao?€ó người thậm chí còn dụi mắt, nghi ngờ mắt mình mù rồi!Quan Triều Viễn nghe điện thoại: “Alo, sao mới một ngày không gặp đã nhớ tôi rồi?”Tô Lam ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, thật sự hận không thể lập tức ném điện thoại vào bồn cầu!“Anh nghiêm chỉnh chút được không?”“Tôi rất nghiêm chỉnh”“Tối qua anh đi vội quá, quên không nói cho anh biết nơi tổ chức lễ đính hôn, ở khách sạn Emgrand, chúng ta gặp nhau ở đâu? Hay là tôi đi thẳng tới khách sạn Emgrand, đến lúc đó gặp nhau ở cửa?”Tô Lam nói một hơi, không hề để ý đến trò “rất nghiêm chỉnh” của Quan Triều Viễn chút nào.“Tôi đến đón cô”“Vậy vẫn ở chỗ cũ, tắt trước đây, tôi bận”Tô Lam không cho Quan Triều Viễn có cơ hội tiếp tục “rất nghiêm chỉnh”, trực tiếp ngắt máy.Quan Triều Viễn dần nở nụ cười, rõ ràng đã ngắt máy, nhưng vẫn nhìn chăm chằm màn hình điện thoại mà ngây người.Khiến tất cả mọi người trong phòng họp ngơ ngác!Quan Triều Viễn tỉnh táo trở lại, đứng thẳng lên: “Tan họp!”Nói xong, đi thẳng ra ngoài phòng họp.Đã không chờ được muốn gặp cô.
Chương 120
Người của bộ phận phát triển game đều là do Quan Triều Viễn tự tay đào tạo, phải biết rằng nòng cốt của bộ phận này chính là bản thân Quan Triều Viễn, anh mới là thiên tài phát triển game.
Vì thế, đối với bộ phận này, yêu cầu của anh cực kì cao.
Sau lưng bọn họ thầm gọi Quan Triều Viễn là đại ma Vương.
Quả thật anh chính là đại ma vương.
Không ai dám nói gì.
“Rầm!” Tay Quan Triều Viễn đập xuống bàn, trên bàn liền đập thành một cái lỗ.
“Các người điếc sao? Nói mau!” Giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn lại vang lên lần nữa.
Rõ ràng không có gầm thét gắt gỏng, âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cực kì đáng sợ.
€ó vài người nuốt nước bọt, pháp không trách chúng (*), chỉ cần mọi người đều không nói gì, chủ tịch Quan cũng không làm gì được.
Ngay lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn reo lên.
Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại cực kì chói tai.
Mẹ ơi!
Là ai chán sống thế, vậy mà dám gọi điện cho đại ma vương?
A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Mong là đại ma vương nghe xong điện thoại, có thể rời đi sự chú ý.
Thế nhưng, bọn họ thấy gì chứ?
Khóe môi Quan Triều Viễn khẽ thả lỏng, sau đó, kéo thành nụ cười!
ĐM…
Thấy ma rồi sao?
€ó người thậm chí còn dụi mắt, nghi ngờ mắt mình mù rồi!
Quan Triều Viễn nghe điện thoại: “Alo, sao mới một ngày không gặp đã nhớ tôi rồi?”
Tô Lam ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, thật sự hận không thể lập tức ném điện thoại vào bồn cầu!
“Anh nghiêm chỉnh chút được không?”
“Tôi rất nghiêm chỉnh”
“Tối qua anh đi vội quá, quên không nói cho anh biết nơi tổ chức lễ đính hôn, ở khách sạn Emgrand, chúng ta gặp nhau ở đâu? Hay là tôi đi thẳng tới khách sạn Emgrand, đến lúc đó gặp nhau ở cửa?”
Tô Lam nói một hơi, không hề để ý đến trò “rất nghiêm chỉnh” của Quan Triều Viễn chút nào.
“Tôi đến đón cô”
“Vậy vẫn ở chỗ cũ, tắt trước đây, tôi bận”
Tô Lam không cho Quan Triều Viễn có cơ hội tiếp tục “rất nghiêm chỉnh”, trực tiếp ngắt máy.
Quan Triều Viễn dần nở nụ cười, rõ ràng đã ngắt máy, nhưng vẫn nhìn chăm chằm màn hình điện thoại mà ngây người.
Khiến tất cả mọi người trong phòng họp ngơ ngác!
Quan Triều Viễn tỉnh táo trở lại, đứng thẳng lên: “Tan họp!”
Nói xong, đi thẳng ra ngoài phòng họp.
Đã không chờ được muốn gặp cô.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 120Người của bộ phận phát triển game đều là do Quan Triều Viễn tự tay đào tạo, phải biết rằng nòng cốt của bộ phận này chính là bản thân Quan Triều Viễn, anh mới là thiên tài phát triển game.Vì thế, đối với bộ phận này, yêu cầu của anh cực kì cao.Sau lưng bọn họ thầm gọi Quan Triều Viễn là đại ma Vương.Quả thật anh chính là đại ma vương.Không ai dám nói gì.“Rầm!” Tay Quan Triều Viễn đập xuống bàn, trên bàn liền đập thành một cái lỗ.“Các người điếc sao? Nói mau!” Giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn lại vang lên lần nữa.Rõ ràng không có gầm thét gắt gỏng, âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cực kì đáng sợ.€ó vài người nuốt nước bọt, pháp không trách chúng (*), chỉ cần mọi người đều không nói gì, chủ tịch Quan cũng không làm gì được.Ngay lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn reo lên.Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại cực kì chói tai.Mẹ ơi!Là ai chán sống thế, vậy mà dám gọi điện cho đại ma vương?A di đà phật, thiện tai, thiện tai.Mong là đại ma vương nghe xong điện thoại, có thể rời đi sự chú ý.Thế nhưng, bọn họ thấy gì chứ?Khóe môi Quan Triều Viễn khẽ thả lỏng, sau đó, kéo thành nụ cười!ĐM…Thấy ma rồi sao?€ó người thậm chí còn dụi mắt, nghi ngờ mắt mình mù rồi!Quan Triều Viễn nghe điện thoại: “Alo, sao mới một ngày không gặp đã nhớ tôi rồi?”Tô Lam ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, thật sự hận không thể lập tức ném điện thoại vào bồn cầu!“Anh nghiêm chỉnh chút được không?”“Tôi rất nghiêm chỉnh”“Tối qua anh đi vội quá, quên không nói cho anh biết nơi tổ chức lễ đính hôn, ở khách sạn Emgrand, chúng ta gặp nhau ở đâu? Hay là tôi đi thẳng tới khách sạn Emgrand, đến lúc đó gặp nhau ở cửa?”Tô Lam nói một hơi, không hề để ý đến trò “rất nghiêm chỉnh” của Quan Triều Viễn chút nào.“Tôi đến đón cô”“Vậy vẫn ở chỗ cũ, tắt trước đây, tôi bận”Tô Lam không cho Quan Triều Viễn có cơ hội tiếp tục “rất nghiêm chỉnh”, trực tiếp ngắt máy.Quan Triều Viễn dần nở nụ cười, rõ ràng đã ngắt máy, nhưng vẫn nhìn chăm chằm màn hình điện thoại mà ngây người.Khiến tất cả mọi người trong phòng họp ngơ ngác!Quan Triều Viễn tỉnh táo trở lại, đứng thẳng lên: “Tan họp!”Nói xong, đi thẳng ra ngoài phòng họp.Đã không chờ được muốn gặp cô.