“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2234: Người này là một kẻ ác thực sự!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đông Phương Ngạo hừ nói: “Người này ngông cuồng, xem ra hắn không chịu nhận ý tốt của cô đâu”.“Hôm nay Đông Phương Ngạo ta sẽ giết chết hắn, lấy lại danh tiếng của thế gia Đông Phương”.Đông Phương Ngạo nói với vẻ tức giận.Lúc này ánh mắt của Vạn Khuynh Tuyết tràn đầy bất đắc dĩ.Tần Ninh... không dễ chọc đâu!“Muốn chết!”Đông Phương Ngạo sải bước ra, vung tay lên.Tần Ninh cũng không nói nhiều, phi thân lên đứng vững ở trên không.“Khốn kiếp!”“Muốn giết ta cũng phải nhìn xem ngươi có khả năng này hay không đã”.Tần Ninh ngạo nghễ đứng vững.Soạt...Sau một khắc, Đông Phương Ngạo vọt thẳng ra.Hào quang lóe lên, trong tay Đông Phương Ngạo vào thời khắc này xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm bổ về phía Tần Ninh.Niết Bàn tam trọng!Đông Phương Ngạo đạt cảnh giới Niết Bàn tam trọng.Tuổi tác cùng thực lực như vậy, Giang Bắc tứ hổ danh bất hư truyền.“Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm”.Một tay Tần Ninh vung ra, một mặt trăng xông tới.Phanh...Trên không, một tiếng nổ vang lên.Hai người lúc này trực tiếp giao thủ.Thấy cảnh đó, Vạn Khuynh Tuyết có chút bất đắc dĩ.Đông Phương Ngạo là thiên chi kiêu tử của Giang Bắc.Tần Ninh mặc dù đến từ Cửu U đại lục, nhưng dựa vào những việc mà Tần Ninh làm, cho thấy người này nhìn từ bề ngoài tuy không có gì nhưng lòng dạ cũng cực kỳ kiêu ngạo.Còn Hà Vấn Thiên.Lúc này vui vẻ xem náo nhiệt.Đông Phương Ngạo chính là thiên kiêu nổi danh cùng hắn ta, hắn ta muốn xem rốt cuộc Đông Phương Ngạo lợi hại như thế nào.Còn Tần Ninh...Niết Bàn nhị trọng mà thôi.Đông Phương Ngạo sẽ không thua.Hai người lúc này giao thủ, mọi người bốn phía đều hóng chuyện.“Hỗn Nguyên Kiếm khí”.Một tiếng khẽ quát, trường kiếm trong tay Đông Phương Ngạo lăn lộn, kiếm khí cuộn thành hình đinh ốc, trực tiếp chém tới Tần Ninh.“Nhị tuyệt Hàn Nguyệt Sát!”Soạt...Trong nháy mắt, một tiếng xé gió vang lên.Tần Ninh vung một tay ra, bán nguyệt tuôn tới.Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên trên bầu trời.Kiếm khí Đông Phương Ngạo ngưng tụ giờ này khắc này tuôn ra toàn bộ.Bán nguyệt kia ầm ầm tấn công đến trước mặt Đông Phương Ngạo.Phịch một cái, tiếng nổ tung vang lên.Cả người Đông Phương Ngạo xuất hiện một lớp băng, thân thể run rẩy.“Nhãi con, ta cũng lười phải nói mấy câu nhảm nhí với ngươi”.
Đông Phương Ngạo hừ nói: “Người này ngông cuồng, xem ra hắn không chịu nhận ý tốt của cô đâu”.
“Hôm nay Đông Phương Ngạo ta sẽ giết chết hắn, lấy lại danh tiếng của thế gia Đông Phương”.
Đông Phương Ngạo nói với vẻ tức giận.
Lúc này ánh mắt của Vạn Khuynh Tuyết tràn đầy bất đắc dĩ.
Tần Ninh... không dễ chọc đâu!
“Muốn chết!”
Đông Phương Ngạo sải bước ra, vung tay lên.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, phi thân lên đứng vững ở trên không.
“Khốn kiếp!”
“Muốn giết ta cũng phải nhìn xem ngươi có khả năng này hay không đã”.
Tần Ninh ngạo nghễ đứng vững.
Soạt...
Sau một khắc, Đông Phương Ngạo vọt thẳng ra.
Hào quang lóe lên, trong tay Đông Phương Ngạo vào thời khắc này xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm bổ về phía Tần Ninh.
Niết Bàn tam trọng!
Đông Phương Ngạo đạt cảnh giới Niết Bàn tam trọng.
Tuổi tác cùng thực lực như vậy, Giang Bắc tứ hổ danh bất hư truyền.
“Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm”.
Một tay Tần Ninh vung ra, một mặt trăng xông tới.
Phanh...
Trên không, một tiếng nổ vang lên.
Hai người lúc này trực tiếp giao thủ.
Thấy cảnh đó, Vạn Khuynh Tuyết có chút bất đắc dĩ.
Đông Phương Ngạo là thiên chi kiêu tử của Giang Bắc.
Tần Ninh mặc dù đến từ Cửu U đại lục, nhưng dựa vào những việc mà Tần Ninh làm, cho thấy người này nhìn từ bề ngoài tuy không có gì nhưng lòng dạ cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Còn Hà Vấn Thiên.
Lúc này vui vẻ xem náo nhiệt.
Đông Phương Ngạo chính là thiên kiêu nổi danh cùng hắn ta, hắn ta muốn xem rốt cuộc Đông Phương Ngạo lợi hại như thế nào.
Còn Tần Ninh...
Niết Bàn nhị trọng mà thôi.
Đông Phương Ngạo sẽ không thua.
Hai người lúc này giao thủ, mọi người bốn phía đều hóng chuyện.
“Hỗn Nguyên Kiếm khí”.
Một tiếng khẽ quát, trường kiếm trong tay Đông Phương Ngạo lăn lộn, kiếm khí cuộn thành hình đinh ốc, trực tiếp chém tới Tần Ninh.
“Nhị tuyệt Hàn Nguyệt Sát!”
Soạt...
Trong nháy mắt, một tiếng xé gió vang lên.
Tần Ninh vung một tay ra, bán nguyệt tuôn tới.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên trên bầu trời.
Kiếm khí Đông Phương Ngạo ngưng tụ giờ này khắc này tuôn ra toàn bộ.
Bán nguyệt kia ầm ầm tấn công đến trước mặt Đông Phương Ngạo.
Phịch một cái, tiếng nổ tung vang lên.
Cả người Đông Phương Ngạo xuất hiện một lớp băng, thân thể run rẩy.
“Nhãi con, ta cũng lười phải nói mấy câu nhảm nhí với ngươi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đông Phương Ngạo hừ nói: “Người này ngông cuồng, xem ra hắn không chịu nhận ý tốt của cô đâu”.“Hôm nay Đông Phương Ngạo ta sẽ giết chết hắn, lấy lại danh tiếng của thế gia Đông Phương”.Đông Phương Ngạo nói với vẻ tức giận.Lúc này ánh mắt của Vạn Khuynh Tuyết tràn đầy bất đắc dĩ.Tần Ninh... không dễ chọc đâu!“Muốn chết!”Đông Phương Ngạo sải bước ra, vung tay lên.Tần Ninh cũng không nói nhiều, phi thân lên đứng vững ở trên không.“Khốn kiếp!”“Muốn giết ta cũng phải nhìn xem ngươi có khả năng này hay không đã”.Tần Ninh ngạo nghễ đứng vững.Soạt...Sau một khắc, Đông Phương Ngạo vọt thẳng ra.Hào quang lóe lên, trong tay Đông Phương Ngạo vào thời khắc này xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm bổ về phía Tần Ninh.Niết Bàn tam trọng!Đông Phương Ngạo đạt cảnh giới Niết Bàn tam trọng.Tuổi tác cùng thực lực như vậy, Giang Bắc tứ hổ danh bất hư truyền.“Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm”.Một tay Tần Ninh vung ra, một mặt trăng xông tới.Phanh...Trên không, một tiếng nổ vang lên.Hai người lúc này trực tiếp giao thủ.Thấy cảnh đó, Vạn Khuynh Tuyết có chút bất đắc dĩ.Đông Phương Ngạo là thiên chi kiêu tử của Giang Bắc.Tần Ninh mặc dù đến từ Cửu U đại lục, nhưng dựa vào những việc mà Tần Ninh làm, cho thấy người này nhìn từ bề ngoài tuy không có gì nhưng lòng dạ cũng cực kỳ kiêu ngạo.Còn Hà Vấn Thiên.Lúc này vui vẻ xem náo nhiệt.Đông Phương Ngạo chính là thiên kiêu nổi danh cùng hắn ta, hắn ta muốn xem rốt cuộc Đông Phương Ngạo lợi hại như thế nào.Còn Tần Ninh...Niết Bàn nhị trọng mà thôi.Đông Phương Ngạo sẽ không thua.Hai người lúc này giao thủ, mọi người bốn phía đều hóng chuyện.“Hỗn Nguyên Kiếm khí”.Một tiếng khẽ quát, trường kiếm trong tay Đông Phương Ngạo lăn lộn, kiếm khí cuộn thành hình đinh ốc, trực tiếp chém tới Tần Ninh.“Nhị tuyệt Hàn Nguyệt Sát!”Soạt...Trong nháy mắt, một tiếng xé gió vang lên.Tần Ninh vung một tay ra, bán nguyệt tuôn tới.Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên trên bầu trời.Kiếm khí Đông Phương Ngạo ngưng tụ giờ này khắc này tuôn ra toàn bộ.Bán nguyệt kia ầm ầm tấn công đến trước mặt Đông Phương Ngạo.Phịch một cái, tiếng nổ tung vang lên.Cả người Đông Phương Ngạo xuất hiện một lớp băng, thân thể run rẩy.“Nhãi con, ta cũng lười phải nói mấy câu nhảm nhí với ngươi”.