“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2244: “Vậy thì chờ một chút!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Sư tôn, ba ngàn năm trước Linh Tử Hiên xưng bá Giang Bắc, là chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!”Lý Nhàn Ngư từ từ nói: “Lần này, thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn chắc chắn cũng có người đến”.“Tiến vào huyệt mộ cảnh giới Sinh Tử hết sức nguy hiểm, người của thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn cũng rất nguy hiểm”.“Chúng ta… chi bằng không đi nữa?”Lý Nhàn Ngư thật sự lo lắng.Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương quá nguy hiểm.Linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.Nhị đại thế lực này không chỉ một.Tần Ninh chém chết Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên, bao nhiêu người nhìn thấy?Thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn có thể bỏ qua, đó mới là tà môn!“Tiểu tử thối, không có tiền đồ”.Tần Ninh mắng: “Đi theo ta, sợ cái gì?”“Không phải đệ tử sợ, mà là lo lắng cho an nguy của sư tôn…”“...”Tần Ninh lười để ý đến Lý Nhàn Ngư.Thằng nhãi này.Bản thân ở trước mặt hắn cứ yếu đuối như vậy sao?Nói giống như ai cũng có thể ức hϊế͙p͙ trên đầu mình vậy.“Ơ?”Chính vào lúc này, một thanh niên mặc võ phục màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa ở sau ót, đi về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.“Hai vị công tử, vừa nhìn liền biết phong thái bất phàm, lần này cũng tới vì mộ Tử Hiên sao?”Người thanh niên nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, nhiệt tình chào hỏi.Lý Nhàn Ngư lúc này mặt đầy thận trọng nhìn người thanh niên trước mắt.Cười lên rất rạng rỡ, rất xán lạn. Cho người ta một loại cảm giác như mộc xuân phong.Nhưng càng như vậy càng khiến Lý Nhàn Ngư không dám khinh thường.Người dám đến chỗ này, không phải hạng người đơn giản.“Ngươi là người phương nào?”“Tại hạ Mộ Thiên Hành!”Người thanh niên chắp tay cười nói: “Nhìn hai vị công tử phong thái bất phàm, tuổi còn trẻ đã là linh cảnh Niết Bàn, tại hạ có ý kết giao!”Người thanh niên nói xong, đến gần Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.Lúc này Tần Ninh đánh giá người thanh niên trước mặt, cười híp mắt nói: “Mộ Thiên Hành?”“Hai người sư đồ ta cũng chính là tham gia náo nhiệt, gia tăng kiến thức mà thôi, không có dã tâm gì lớn”.
“Sư tôn, ba ngàn năm trước Linh Tử Hiên xưng bá Giang Bắc, là chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!”
Lý Nhàn Ngư từ từ nói: “Lần này, thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn chắc chắn cũng có người đến”.
“Tiến vào huyệt mộ cảnh giới Sinh Tử hết sức nguy hiểm, người của thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn cũng rất nguy hiểm”.
“Chúng ta… chi bằng không đi nữa?”
Lý Nhàn Ngư thật sự lo lắng.
Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương quá nguy hiểm.
Linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.
Nhị đại thế lực này không chỉ một.
Tần Ninh chém chết Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên, bao nhiêu người nhìn thấy?
Thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn có thể bỏ qua, đó mới là tà môn!
“Tiểu tử thối, không có tiền đồ”.
Tần Ninh mắng: “Đi theo ta, sợ cái gì?”
“Không phải đệ tử sợ, mà là lo lắng cho an nguy của sư tôn…”
“...”
Tần Ninh lười để ý đến Lý Nhàn Ngư.
Thằng nhãi này.
Bản thân ở trước mặt hắn cứ yếu đuối như vậy sao?
Nói giống như ai cũng có thể ức hϊế͙p͙ trên đầu mình vậy.
“Ơ?”
Chính vào lúc này, một thanh niên mặc võ phục màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa ở sau ót, đi về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
“Hai vị công tử, vừa nhìn liền biết phong thái bất phàm, lần này cũng tới vì mộ Tử Hiên sao?”
Người thanh niên nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, nhiệt tình chào hỏi.
Lý Nhàn Ngư lúc này mặt đầy thận trọng nhìn người thanh niên trước mắt.
Cười lên rất rạng rỡ, rất xán lạn. Cho người ta một loại cảm giác như mộc xuân phong.
Nhưng càng như vậy càng khiến Lý Nhàn Ngư không dám khinh thường.
Người dám đến chỗ này, không phải hạng người đơn giản.
“Ngươi là người phương nào?”
“Tại hạ Mộ Thiên Hành!”
Người thanh niên chắp tay cười nói: “Nhìn hai vị công tử phong thái bất phàm, tuổi còn trẻ đã là linh cảnh Niết Bàn, tại hạ có ý kết giao!”
Người thanh niên nói xong, đến gần Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Lúc này Tần Ninh đánh giá người thanh niên trước mặt, cười híp mắt nói: “Mộ Thiên Hành?”
“Hai người sư đồ ta cũng chính là tham gia náo nhiệt, gia tăng kiến thức mà thôi, không có dã tâm gì lớn”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Sư tôn, ba ngàn năm trước Linh Tử Hiên xưng bá Giang Bắc, là chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!”Lý Nhàn Ngư từ từ nói: “Lần này, thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn chắc chắn cũng có người đến”.“Tiến vào huyệt mộ cảnh giới Sinh Tử hết sức nguy hiểm, người của thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn cũng rất nguy hiểm”.“Chúng ta… chi bằng không đi nữa?”Lý Nhàn Ngư thật sự lo lắng.Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương quá nguy hiểm.Linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.Nhị đại thế lực này không chỉ một.Tần Ninh chém chết Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên, bao nhiêu người nhìn thấy?Thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn có thể bỏ qua, đó mới là tà môn!“Tiểu tử thối, không có tiền đồ”.Tần Ninh mắng: “Đi theo ta, sợ cái gì?”“Không phải đệ tử sợ, mà là lo lắng cho an nguy của sư tôn…”“...”Tần Ninh lười để ý đến Lý Nhàn Ngư.Thằng nhãi này.Bản thân ở trước mặt hắn cứ yếu đuối như vậy sao?Nói giống như ai cũng có thể ức hϊế͙p͙ trên đầu mình vậy.“Ơ?”Chính vào lúc này, một thanh niên mặc võ phục màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa ở sau ót, đi về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.“Hai vị công tử, vừa nhìn liền biết phong thái bất phàm, lần này cũng tới vì mộ Tử Hiên sao?”Người thanh niên nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, nhiệt tình chào hỏi.Lý Nhàn Ngư lúc này mặt đầy thận trọng nhìn người thanh niên trước mắt.Cười lên rất rạng rỡ, rất xán lạn. Cho người ta một loại cảm giác như mộc xuân phong.Nhưng càng như vậy càng khiến Lý Nhàn Ngư không dám khinh thường.Người dám đến chỗ này, không phải hạng người đơn giản.“Ngươi là người phương nào?”“Tại hạ Mộ Thiên Hành!”Người thanh niên chắp tay cười nói: “Nhìn hai vị công tử phong thái bất phàm, tuổi còn trẻ đã là linh cảnh Niết Bàn, tại hạ có ý kết giao!”Người thanh niên nói xong, đến gần Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.Lúc này Tần Ninh đánh giá người thanh niên trước mặt, cười híp mắt nói: “Mộ Thiên Hành?”“Hai người sư đồ ta cũng chính là tham gia náo nhiệt, gia tăng kiến thức mà thôi, không có dã tâm gì lớn”.