“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2329: Phải công nhận đây là một người có tầm.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lão ta nói được vài câu lại ho sù sụ.Cứ như thể mỗi việc nói thôi cũng làm lão ta khốn đốn vậy."Ông không được cướp Bồ Đề Linh Tử!"Giang Bạch lau máu tươi bên khóe miệng, vẫn giữ thái độ cương quyết."Đã thế thì lão hủ đành giết tiểu hữu thôi".Giang Bạch đanh mặt.Trong giây lát đó, Tả Ưng Hùng hành động.Thân thể như cành khô kia vào lúc này lại di chuyển với tốc độ nhanh đến không tưởng.Ầm...Giang Bạch lập tức ngưng tụ màn chắn bằng nước ở trước người.Nhưng vẫn vô dụng!Tả Ưng Hùng giơ tay, bàn tay như vuốt chim ưng mạnh mẽ cào rách màn chắn bằng nước.Tiếng "phập" vang lên.Cánh tay trái của Giang Bạch bị cào mất một miếng thịt, máu bắn tung tóe.Tả Ưng Hùng lại tăng tốc độ lên mấy lần, đá một chân ra.Tiếng "rắc rắc" chợt truyền đến, khuôn mặt Giang Bạch còn tái nhợt hơn lúc nãy, nhưng hắn ta vẫn không kêu lên một lần nào mà chỉ vội vàng lùi lại.Lần này, Tả Ưng Hùng không đuổi theo.Lão ta chậm rãi đứng lại, thu khí tức vào trong, lại trở về với dáng vẻ già cỗi sắp sửa đi về chầu trời kia.Nhưng những đòn tấn công nhanh như chớp vừa rồi khiến tất cả mọi người biết rằng, vị cường giả vô định một thời này vẫn chưa già, hãy còn sắc bén lắm.Nhìn lại Giang Bạch, người đẫm máu, y phục màu xanh bị máu nhuộm đỏ, trên mái tóc dài màu xanh nhạt cũng dính vài giọt máu.Hắn ta đứng đó với biểu cảm bình tĩnh thường thấy."Cậu chàng này, sao phải vậy chứ?"Tả Ưng Hùng thở dài.Giang Bạch không quan tâm, nhìn về phía Tần Ninh."Ngươi còn chưa chịu ra tay thì chờ chết chung đi!"Hắn ta hơi tức giận."Ta ra tay làm quái gì? Ta có muốn tranh đoạt Bồ Đề Linh Tử đâu".Tần Ninh chắp hai tay ra sau, cười híp mắt trả lời: "Việc của ngươi mà, mắc mớ gì đến ta"."Ngươi..."Rõ ràng Giang Bạch không ngờ Tần Ninh lại khốn nạn đến như vậy.Hắn ta hừ lạnh rồi nói tiếp: "Tại sao cây Bồ Đề Linh Tử được sinh ra trên mảnh đất này? Chính là vì kính Tử Hiên. Vì kính Tử Hiên ở đây nên vùng đất này hấp thu sức mạnh bên dưới nó, từ đó chuyển hóa thành linh lực trong đất trời, hội tụ nên khí Thủy Linh đặc trưng ở đây xúc tác cho cây Bồ Đề Linh Tử phát triển nhanh chóng"."Cái cây này nhìn thì có vẻ đã sống cả vạn năm nhưng thực chất chỉ mới được ba nghìn năm tuổi thôi!""Nếu ngươi mặc kệ họ phá hủy Bồ Đề Linh
Lão ta nói được vài câu lại ho sù sụ.
Cứ như thể mỗi việc nói thôi cũng làm lão ta khốn đốn vậy.
"Ông không được cướp Bồ Đề Linh Tử!"
Giang Bạch lau máu tươi bên khóe miệng, vẫn giữ thái độ cương quyết.
"Đã thế thì lão hủ đành giết tiểu hữu thôi".
Giang Bạch đanh mặt.
Trong giây lát đó, Tả Ưng Hùng hành động.
Thân thể như cành khô kia vào lúc này lại di chuyển với tốc độ nhanh đến không tưởng.
Ầm...
Giang Bạch lập tức ngưng tụ màn chắn bằng nước ở trước người.
Nhưng vẫn vô dụng!
Tả Ưng Hùng giơ tay, bàn tay như vuốt chim ưng mạnh mẽ cào rách màn chắn bằng nước.
Tiếng "phập" vang lên.
Cánh tay trái của Giang Bạch bị cào mất một miếng thịt, máu bắn tung tóe.
Tả Ưng Hùng lại tăng tốc độ lên mấy lần, đá một chân ra.
Tiếng "rắc rắc" chợt truyền đến, khuôn mặt Giang Bạch còn tái nhợt hơn lúc nãy, nhưng hắn ta vẫn không kêu lên một lần nào mà chỉ vội vàng lùi lại.
Lần này, Tả Ưng Hùng không đuổi theo.
Lão ta chậm rãi đứng lại, thu khí tức vào trong, lại trở về với dáng vẻ già cỗi sắp sửa đi về chầu trời kia.
Nhưng những đòn tấn công nhanh như chớp vừa rồi khiến tất cả mọi người biết rằng, vị cường giả vô định một thời này vẫn chưa già, hãy còn sắc bén lắm.
Nhìn lại Giang Bạch, người đẫm máu, y phục màu xanh bị máu nhuộm đỏ, trên mái tóc dài màu xanh nhạt cũng dính vài giọt máu.
Hắn ta đứng đó với biểu cảm bình tĩnh thường thấy.
"Cậu chàng này, sao phải vậy chứ?"
Tả Ưng Hùng thở dài.
Giang Bạch không quan tâm, nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi còn chưa chịu ra tay thì chờ chết chung đi!"
Hắn ta hơi tức giận.
"Ta ra tay làm quái gì? Ta có muốn tranh đoạt Bồ Đề Linh Tử đâu".
Tần Ninh chắp hai tay ra sau, cười híp mắt trả lời: "Việc của ngươi mà, mắc mớ gì đến ta".
"Ngươi..."
Rõ ràng Giang Bạch không ngờ Tần Ninh lại khốn nạn đến như vậy.
Hắn ta hừ lạnh rồi nói tiếp: "Tại sao cây Bồ Đề Linh Tử được sinh ra trên mảnh đất này? Chính là vì kính Tử Hiên. Vì kính Tử Hiên ở đây nên vùng đất này hấp thu sức mạnh bên dưới nó, từ đó chuyển hóa thành linh lực trong đất trời, hội tụ nên khí Thủy Linh đặc trưng ở đây xúc tác cho cây Bồ Đề Linh Tử phát triển nhanh chóng".
"Cái cây này nhìn thì có vẻ đã sống cả vạn năm nhưng thực chất chỉ mới được ba nghìn năm tuổi thôi!"
"Nếu ngươi mặc kệ họ phá hủy Bồ Đề Linh
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lão ta nói được vài câu lại ho sù sụ.Cứ như thể mỗi việc nói thôi cũng làm lão ta khốn đốn vậy."Ông không được cướp Bồ Đề Linh Tử!"Giang Bạch lau máu tươi bên khóe miệng, vẫn giữ thái độ cương quyết."Đã thế thì lão hủ đành giết tiểu hữu thôi".Giang Bạch đanh mặt.Trong giây lát đó, Tả Ưng Hùng hành động.Thân thể như cành khô kia vào lúc này lại di chuyển với tốc độ nhanh đến không tưởng.Ầm...Giang Bạch lập tức ngưng tụ màn chắn bằng nước ở trước người.Nhưng vẫn vô dụng!Tả Ưng Hùng giơ tay, bàn tay như vuốt chim ưng mạnh mẽ cào rách màn chắn bằng nước.Tiếng "phập" vang lên.Cánh tay trái của Giang Bạch bị cào mất một miếng thịt, máu bắn tung tóe.Tả Ưng Hùng lại tăng tốc độ lên mấy lần, đá một chân ra.Tiếng "rắc rắc" chợt truyền đến, khuôn mặt Giang Bạch còn tái nhợt hơn lúc nãy, nhưng hắn ta vẫn không kêu lên một lần nào mà chỉ vội vàng lùi lại.Lần này, Tả Ưng Hùng không đuổi theo.Lão ta chậm rãi đứng lại, thu khí tức vào trong, lại trở về với dáng vẻ già cỗi sắp sửa đi về chầu trời kia.Nhưng những đòn tấn công nhanh như chớp vừa rồi khiến tất cả mọi người biết rằng, vị cường giả vô định một thời này vẫn chưa già, hãy còn sắc bén lắm.Nhìn lại Giang Bạch, người đẫm máu, y phục màu xanh bị máu nhuộm đỏ, trên mái tóc dài màu xanh nhạt cũng dính vài giọt máu.Hắn ta đứng đó với biểu cảm bình tĩnh thường thấy."Cậu chàng này, sao phải vậy chứ?"Tả Ưng Hùng thở dài.Giang Bạch không quan tâm, nhìn về phía Tần Ninh."Ngươi còn chưa chịu ra tay thì chờ chết chung đi!"Hắn ta hơi tức giận."Ta ra tay làm quái gì? Ta có muốn tranh đoạt Bồ Đề Linh Tử đâu".Tần Ninh chắp hai tay ra sau, cười híp mắt trả lời: "Việc của ngươi mà, mắc mớ gì đến ta"."Ngươi..."Rõ ràng Giang Bạch không ngờ Tần Ninh lại khốn nạn đến như vậy.Hắn ta hừ lạnh rồi nói tiếp: "Tại sao cây Bồ Đề Linh Tử được sinh ra trên mảnh đất này? Chính là vì kính Tử Hiên. Vì kính Tử Hiên ở đây nên vùng đất này hấp thu sức mạnh bên dưới nó, từ đó chuyển hóa thành linh lực trong đất trời, hội tụ nên khí Thủy Linh đặc trưng ở đây xúc tác cho cây Bồ Đề Linh Tử phát triển nhanh chóng"."Cái cây này nhìn thì có vẻ đã sống cả vạn năm nhưng thực chất chỉ mới được ba nghìn năm tuổi thôi!""Nếu ngươi mặc kệ họ phá hủy Bồ Đề Linh