“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 2432: “Viện trưởng... Thật sự xin lỗi...”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Nhận lấy cái chết đi!”Một thân ảnh đánh tới.Chính là Kim Hoa Đô.Kim Hoa Đô điểm ngón tay, một ánh hào quang bắn thẳng đến mi tâm của Vương Khiếu Không.Vương Khiếu Không lúc này không tránh không né.Không thể tránh né.Ông ta đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng.Đáng tiếc là không thể bắt theo một người trong số bốn lão già kia.“Đời này...”Vương Khiếu Không nhìn xuống phía dưới.“Đồ đệ ngoan, sư phụ đến với ngươi đây!”“Mặc dù không che chở được ngươi, nhưng sư phụ sẽ đi cùng ngươi trên con đường Sinh Tử...”Ánh sáng dần dần đánh tới.Oanh...Đột nhiên có tiếng nổ vang lên.Vương Khiếu Không biến mất ở bên trong vụ nổ.Mọi người thấy cảnh này thì đều giật nảy mình.Cảm giác có gì đó không đúng.Tiếng nổ dần dần tiêu tan.Một thân ảnh xuất hiện vào thời khắc này.Toàn thân áo trắng không nhiễm bụi trần.Khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi trong suốt, chân đạp hư không.Trong lòng hắn là một thân ảnh với hơi thở mong manh.“Vương đạo sư...”Nhìn người trong lòng có khí tức phiêu tán, lúc nào cũng có thể tán loạn, Tần Ninh mày nhăn lại.“Là ngươi...”Vương Khiếu Không nhìn thấy Tần Ninh thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: “Tần Hải... bị rơi xuống động, ngươi nhanh đi... cứu thằng bé...”Nói xong, khí tức của Vương Khiếu Không hoàn toàn tiêu tan.Tần Ninh lúc này biến đổi sắc mặt, đồng tử hơi co lại.Đã xảy ra chuyện gì?Vương Khiếu Không là người dẫn đội của thư viện Thái Hư lần này, Sinh Tử tứ kiếp mà lại chết như vậy.Nhị ca...Tần Ninh nhìn về phía hố sâu.Càng nhăn mày lại.Đây... là nơi phong ấn.Hắn cảm ứng được sự tồn tại của kiếm U Khô.“Đào mộ!”Tần Ninh khẽ quát.“Chăm sóc tốt cho thi thể của Vương đạo sư, ở đây chờ ta!”“Được!”

“Nhận lấy cái chết đi!”

Một thân ảnh đánh tới.

Chính là Kim Hoa Đô.

Kim Hoa Đô điểm ngón tay, một ánh hào quang bắn thẳng đến mi tâm của Vương Khiếu Không.

Vương Khiếu Không lúc này không tránh không né.

Không thể tránh né.

Ông ta đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng.

Đáng tiếc là không thể bắt theo một người trong số bốn lão già kia.

“Đời này...”

Vương Khiếu Không nhìn xuống phía dưới.

“Đồ đệ ngoan, sư phụ đến với ngươi đây!”

“Mặc dù không che chở được ngươi, nhưng sư phụ sẽ đi cùng ngươi trên con đường Sinh Tử...”

Ánh sáng dần dần đánh tới.

Oanh...

Đột nhiên có tiếng nổ vang lên.

Vương Khiếu Không biến mất ở bên trong vụ nổ.

Mọi người thấy cảnh này thì đều giật nảy mình.

Cảm giác có gì đó không đúng.

Tiếng nổ dần dần tiêu tan.

Một thân ảnh xuất hiện vào thời khắc này.

Toàn thân áo trắng không nhiễm bụi trần.

Khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi trong suốt, chân đạp hư không.

Trong lòng hắn là một thân ảnh với hơi thở mong manh.

“Vương đạo sư...”

Nhìn người trong lòng có khí tức phiêu tán, lúc nào cũng có thể tán loạn, Tần Ninh mày nhăn lại.

“Là ngươi...”

Vương Khiếu Không nhìn thấy Tần Ninh thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: “Tần Hải... bị rơi xuống động, ngươi nhanh đi... cứu thằng bé...”

Nói xong, khí tức của Vương Khiếu Không hoàn toàn tiêu tan.

Tần Ninh lúc này biến đổi sắc mặt, đồng tử hơi co lại.

Đã xảy ra chuyện gì?

Vương Khiếu Không là người dẫn đội của thư viện Thái Hư lần này, Sinh Tử tứ kiếp mà lại chết như vậy.

Nhị ca...

Tần Ninh nhìn về phía hố sâu.

Càng nhăn mày lại.

Đây... là nơi phong ấn.

Hắn cảm ứng được sự tồn tại của kiếm U Khô.

“Đào mộ!”

Tần Ninh khẽ quát.

“Chăm sóc tốt cho thi thể của Vương đạo sư, ở đây chờ ta!”

“Được!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Nhận lấy cái chết đi!”Một thân ảnh đánh tới.Chính là Kim Hoa Đô.Kim Hoa Đô điểm ngón tay, một ánh hào quang bắn thẳng đến mi tâm của Vương Khiếu Không.Vương Khiếu Không lúc này không tránh không né.Không thể tránh né.Ông ta đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng.Đáng tiếc là không thể bắt theo một người trong số bốn lão già kia.“Đời này...”Vương Khiếu Không nhìn xuống phía dưới.“Đồ đệ ngoan, sư phụ đến với ngươi đây!”“Mặc dù không che chở được ngươi, nhưng sư phụ sẽ đi cùng ngươi trên con đường Sinh Tử...”Ánh sáng dần dần đánh tới.Oanh...Đột nhiên có tiếng nổ vang lên.Vương Khiếu Không biến mất ở bên trong vụ nổ.Mọi người thấy cảnh này thì đều giật nảy mình.Cảm giác có gì đó không đúng.Tiếng nổ dần dần tiêu tan.Một thân ảnh xuất hiện vào thời khắc này.Toàn thân áo trắng không nhiễm bụi trần.Khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi trong suốt, chân đạp hư không.Trong lòng hắn là một thân ảnh với hơi thở mong manh.“Vương đạo sư...”Nhìn người trong lòng có khí tức phiêu tán, lúc nào cũng có thể tán loạn, Tần Ninh mày nhăn lại.“Là ngươi...”Vương Khiếu Không nhìn thấy Tần Ninh thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: “Tần Hải... bị rơi xuống động, ngươi nhanh đi... cứu thằng bé...”Nói xong, khí tức của Vương Khiếu Không hoàn toàn tiêu tan.Tần Ninh lúc này biến đổi sắc mặt, đồng tử hơi co lại.Đã xảy ra chuyện gì?Vương Khiếu Không là người dẫn đội của thư viện Thái Hư lần này, Sinh Tử tứ kiếp mà lại chết như vậy.Nhị ca...Tần Ninh nhìn về phía hố sâu.Càng nhăn mày lại.Đây... là nơi phong ấn.Hắn cảm ứng được sự tồn tại của kiếm U Khô.“Đào mộ!”Tần Ninh khẽ quát.“Chăm sóc tốt cho thi thể của Vương đạo sư, ở đây chờ ta!”“Được!”

Chương 2432: “Viện trưởng... Thật sự xin lỗi...”