Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…
Chương 642: Kinh ngạc
Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… “Sắp thôi, em với Dư Hân cũng định sinh con rồi.” Lê Uy Long chỉ có thể nói thế.“Tôi còn có một vấn đề không hiểu, cậu đã là tướng ba sao rồi, sao vẫn ở rể thế? Với thân phận của cậu, không cần phải thế.” Lê Hồng Ngọc tò mò hỏi.“Năm đó khi em đi ở rể thì cũng bị lấy mất binh quyền, không có quyền chức gì.” Lê Uy Long nói.“Thì ra là thế. Vậy cậu khôi phục chức vị từ bao giờ thế?” Lê Hồng Ngọc lại hỏi.“Thời gian trước, khi có quân địch xâm phạn biên giới phía Tây, em đã khôi phục chức vị.” Lê Uy Long nói.“Cậu nhận mệnh lệnh lúc lâm nguy!” Lê Hồng Ngọc nói.“Coi là thế đi ạ, trước đó em vẫn luôn ở biên giới phía Tây, chỉ có em có thể phá vỡ thế trận.” Lê Uy Long nói.Chỉ chốc lát sau, đoàn xe của Lê Uy Long đã tới trước trường trung học số một Đà Lạt.Lúc này, đại lão các giới của Đà Lạt và ông lớn của cục Giáo dục Trần Quốc Sáng cũng đã đứng ở trước cổng trường đợi khá lâu rồi.Vì họ đều biết Lê Hồng Ngọc được một tướng soái hộ quốc bảo vệ.Lê Hồng Ngọc thấy bao nhiêu ông lớn đều đang đứng đợi một cách cung kính ở trước cổng thì hoảng hồn.“Hôm nay là ngày gì thế, sao trường học lại có nhiều ông lớn thế kia?” Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.“Nếu không nằm ngoài dự tính của tôi thì họ ra đây để chào đón cô về trường đó.” Lê Uy Long nói.“Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, nào có tài cán gì mà đáng để các công lớn tới hoan nghênh thế?” Lê Hồng Ngọc không hiểu, hỏi.“Có thể vì họ biết cô có một học trò là tướng ba sao đó.” Lê Uy Long nói.“Vậy là do tôi được hưởng phúc của cậu rồi.” Lê Hồng Ngọc nói.“Chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, chuẩn bị xuống xe thôi.” Lê Uy Long đã phanh xe dừng lại.Những ông lớn nọ thấy có nhiều xe díp hộ tống Lê Hồng Ngọc tới trường thế thì càng tin cô là giáo viên của tướng hộ quốc.Không còn nghi ngờ gì, đoàn xe này là do người ấy sắp xếp!Lúc này, đoàn xe của Lê Uy Long đã dừng lại hết.Sau đó, các hộ vệ đều xuống xe, đứng canh ở hai bên.Những hộ vệ này có nhiệm vụ là bảo vệ Lê Uy Long, ai nấy trang bị súng đạm, đề phòng có người tập kích.Những ông lớn đứng đợi trước cổng thấy những hộ vệ trang bị vũ trang này thì toát mồ hôi hột.Có thể điều động nhiều hộ vệ có vũ trang như thế, trừ tướng hộ quốc ra thì còn ai nữa?Lúc này, Lê Uy Long bắt đầu xuống xe, tự mình kéo cửa xe cho Lê Hồng Ngọc, mời cô xuống xe.Các ông lớn thấy Lê Uy Long tự mình mở cửa xe cho Lê Hồng Ngọc, tự mình đưa cô tới thì càng ngạc nhiên.
“Sắp thôi, em với Dư Hân cũng định sinh con rồi.” Lê Uy Long chỉ có thể nói thế.
“Tôi còn có một vấn đề không hiểu, cậu đã là tướng ba sao rồi, sao vẫn ở rể thế? Với thân phận của cậu, không cần phải thế.” Lê Hồng Ngọc tò mò hỏi.
“Năm đó khi em đi ở rể thì cũng bị lấy mất binh quyền, không có quyền chức gì.” Lê Uy Long nói.
“Thì ra là thế. Vậy cậu khôi phục chức vị từ bao giờ thế?” Lê Hồng Ngọc lại hỏi.
“Thời gian trước, khi có quân địch xâm phạn biên giới phía Tây, em đã khôi phục chức vị.” Lê Uy Long nói.
“Cậu nhận mệnh lệnh lúc lâm nguy!” Lê Hồng Ngọc nói.
“Coi là thế đi ạ, trước đó em vẫn luôn ở biên giới phía Tây, chỉ có em có thể phá vỡ thế trận.” Lê Uy Long nói.
Chỉ chốc lát sau, đoàn xe của Lê Uy Long đã tới trước trường trung học số một Đà Lạt.
Lúc này, đại lão các giới của Đà Lạt và ông lớn của cục Giáo dục Trần Quốc Sáng cũng đã đứng ở trước cổng trường đợi khá lâu rồi.
Vì họ đều biết Lê Hồng Ngọc được một tướng soái hộ quốc bảo vệ.
Lê Hồng Ngọc thấy bao nhiêu ông lớn đều đang đứng đợi một cách cung kính ở trước cổng thì hoảng hồn.
“Hôm nay là ngày gì thế, sao trường học lại có nhiều ông lớn thế kia?” Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Nếu không nằm ngoài dự tính của tôi thì họ ra đây để chào đón cô về trường đó.” Lê Uy Long nói.
“Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, nào có tài cán gì mà đáng để các công lớn tới hoan nghênh thế?” Lê Hồng Ngọc không hiểu, hỏi.
“Có thể vì họ biết cô có một học trò là tướng ba sao đó.” Lê Uy Long nói.
“Vậy là do tôi được hưởng phúc của cậu rồi.” Lê Hồng Ngọc nói.
“Chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, chuẩn bị xuống xe thôi.” Lê Uy Long đã phanh xe dừng lại.
Những ông lớn nọ thấy có nhiều xe díp hộ tống Lê Hồng Ngọc tới trường thế thì càng tin cô là giáo viên của tướng hộ quốc.
Không còn nghi ngờ gì, đoàn xe này là do người ấy sắp xếp!
Lúc này, đoàn xe của Lê Uy Long đã dừng lại hết.
Sau đó, các hộ vệ đều xuống xe, đứng canh ở hai bên.
Những hộ vệ này có nhiệm vụ là bảo vệ Lê Uy Long, ai nấy trang bị súng đạm, đề phòng có người tập kích.
Những ông lớn đứng đợi trước cổng thấy những hộ vệ trang bị vũ trang này thì toát mồ hôi hột.
Có thể điều động nhiều hộ vệ có vũ trang như thế, trừ tướng hộ quốc ra thì còn ai nữa?
Lúc này, Lê Uy Long bắt đầu xuống xe, tự mình kéo cửa xe cho Lê Hồng Ngọc, mời cô xuống xe.
Các ông lớn thấy Lê Uy Long tự mình mở cửa xe cho Lê Hồng Ngọc, tự mình đưa cô tới thì càng ngạc nhiên.
Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… “Sắp thôi, em với Dư Hân cũng định sinh con rồi.” Lê Uy Long chỉ có thể nói thế.“Tôi còn có một vấn đề không hiểu, cậu đã là tướng ba sao rồi, sao vẫn ở rể thế? Với thân phận của cậu, không cần phải thế.” Lê Hồng Ngọc tò mò hỏi.“Năm đó khi em đi ở rể thì cũng bị lấy mất binh quyền, không có quyền chức gì.” Lê Uy Long nói.“Thì ra là thế. Vậy cậu khôi phục chức vị từ bao giờ thế?” Lê Hồng Ngọc lại hỏi.“Thời gian trước, khi có quân địch xâm phạn biên giới phía Tây, em đã khôi phục chức vị.” Lê Uy Long nói.“Cậu nhận mệnh lệnh lúc lâm nguy!” Lê Hồng Ngọc nói.“Coi là thế đi ạ, trước đó em vẫn luôn ở biên giới phía Tây, chỉ có em có thể phá vỡ thế trận.” Lê Uy Long nói.Chỉ chốc lát sau, đoàn xe của Lê Uy Long đã tới trước trường trung học số một Đà Lạt.Lúc này, đại lão các giới của Đà Lạt và ông lớn của cục Giáo dục Trần Quốc Sáng cũng đã đứng ở trước cổng trường đợi khá lâu rồi.Vì họ đều biết Lê Hồng Ngọc được một tướng soái hộ quốc bảo vệ.Lê Hồng Ngọc thấy bao nhiêu ông lớn đều đang đứng đợi một cách cung kính ở trước cổng thì hoảng hồn.“Hôm nay là ngày gì thế, sao trường học lại có nhiều ông lớn thế kia?” Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.“Nếu không nằm ngoài dự tính của tôi thì họ ra đây để chào đón cô về trường đó.” Lê Uy Long nói.“Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, nào có tài cán gì mà đáng để các công lớn tới hoan nghênh thế?” Lê Hồng Ngọc không hiểu, hỏi.“Có thể vì họ biết cô có một học trò là tướng ba sao đó.” Lê Uy Long nói.“Vậy là do tôi được hưởng phúc của cậu rồi.” Lê Hồng Ngọc nói.“Chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, chuẩn bị xuống xe thôi.” Lê Uy Long đã phanh xe dừng lại.Những ông lớn nọ thấy có nhiều xe díp hộ tống Lê Hồng Ngọc tới trường thế thì càng tin cô là giáo viên của tướng hộ quốc.Không còn nghi ngờ gì, đoàn xe này là do người ấy sắp xếp!Lúc này, đoàn xe của Lê Uy Long đã dừng lại hết.Sau đó, các hộ vệ đều xuống xe, đứng canh ở hai bên.Những hộ vệ này có nhiệm vụ là bảo vệ Lê Uy Long, ai nấy trang bị súng đạm, đề phòng có người tập kích.Những ông lớn đứng đợi trước cổng thấy những hộ vệ trang bị vũ trang này thì toát mồ hôi hột.Có thể điều động nhiều hộ vệ có vũ trang như thế, trừ tướng hộ quốc ra thì còn ai nữa?Lúc này, Lê Uy Long bắt đầu xuống xe, tự mình kéo cửa xe cho Lê Hồng Ngọc, mời cô xuống xe.Các ông lớn thấy Lê Uy Long tự mình mở cửa xe cho Lê Hồng Ngọc, tự mình đưa cô tới thì càng ngạc nhiên.