Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1453: Cháy nhà ra mặt chuột 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Tống Hoài An, ngươi muốn bức vua thoái vị hay sao?”Tả thượng thư lập tức trách cứ: “Tống Hoài An, ngươi, ngươi bụng dạ thật khó lường, dám thừa dịp đại hôn của Thái tử có mưu đồ bất chính, ngươi, ngươi tội ác tày trời.”Quá tức giận, sắc mặt Tả Minh Thụy trở nên xanh mét.Tống Hoài An hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, lập tức có mấy chục thị vệ xông tới, hắn đắc ý nói: “Hoàng đế, hẳn là người không ngờ tới đi.”Hoàng đế giận đến mức cả người phát run: “Trẫm đã tin tưởng các ngươi là người trung thành, không ngờ lại là ….”Tống Hoài An thi lễ, hắn quá mức đắc ý, không nhịn được nói: “Bệ Hạ, ngài nói đúng. Gia phụ quả thật rất trung thành và tận tâm, ông ấy không biết việc này, cũng chưa từng tham gia vào việc này, nhưng thật ra Thái tử ….”“Câm miệng, ngươi làm ra việc đại nghịch bất đạo, dám nhân dịp Thái tử đại hôn mà mưu đồ gây rối.” Tả Minh Thụy vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên chắn trước người Hoàng đế, trách mắng Tống Hoài An.Thị vệ bao quanh bốn phía vây Hoàng đế ở giữa, chỉ cần chủ tử có lệnh, lập tức xuống tay chém giết.Tống Hoài An cười nói: “Tả Minh Thụy, ngươi cũng đừng có giả bộ, phu nhân và các con của ngươi đều đang ở trong tay bổn tướng, các ngươi chống cự vô ích thôi, xin Bệ Hạ truyền ngôi cho Thái tử, Thái tử anh minh cơ trí, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể làm được việc lớn. Mà Bệ Hạ tuổi tác đã cao, liên tiếp không thể lên triều, chỉ làm triều cương bị phá hoại thêm ….. A, Tô Nhân Vũ, ngươi, ngươi làm gì thế, ngươi dám đánh lén.”Tô Nhân Vũ không thèm để ý, ra tay đánh gãy lời nói của Tống Hoài An, bốn thị vệ của Tống Hoài An lập tức tiếp chiêu, cùng Tô Nhân Vũ giao thủ.Tiền cô cô muốn ra tay, Hoàng đế lại dùng ánh mắt cản nàng lại, nàng liền tiếp tục trầm mặc.Tống Hoài An thấy vậy liền nóng nảy, giương giọng nói: “Bên kia chúng ta đã khống chế được cục diện, mọi người không phải sợ, có Thái tử làm chỗ dựa, ngôi vị Hoàng đế của hắn cũng là dùng âm mưu quỷ kế dành được, cũng không phải là thiên mệnh sở quy (số mệnh trời định).”Thị vệ bên ngoài lập tức cầm đao xông vào, lập tức trở nên hỗn độn.Tống Hoài An hô lớn: “Tô Nhân Vũ, không cần đóng kịch, phần thắng tất thuộc về chúng ta rồi.”Tô Nhân Vũ trong bụng giật mình, nổi giận nói: “Ngươi là tên gian tặc dám ám hại ta.”Ông phi thân lên, cầm đao chém về phía Tống Hoài An, thì ra mấy phong thư không có chữ kia là Tống Hoài An hãm hại ông, muốn kéo ông xuống nước cùng.Trong lòng Tô Nhân Vu nổi giận, cướp được thanh đao trong tay thị vệ, chém xuống vô cùng mạnh mẽ, đám thị vệ không phải đối thủ của ông.Tô Nhân Vũ chém xuống mấy tên, nói với Tả thượng thư: “Bảo vệ Bệ Hạ lui ra.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Tống Hoài An, ngươi muốn bức vua thoái vị hay sao?”
Tả thượng thư lập tức trách cứ: “Tống Hoài An, ngươi, ngươi bụng dạ thật khó lường, dám thừa dịp đại hôn của Thái tử có mưu đồ bất chính, ngươi, ngươi tội ác tày trời.”
Quá tức giận, sắc mặt Tả Minh Thụy trở nên xanh mét.
Tống Hoài An hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, lập tức có mấy chục thị vệ xông tới, hắn đắc ý nói: “Hoàng đế, hẳn là người không ngờ tới đi.”
Hoàng đế giận đến mức cả người phát run: “Trẫm đã tin tưởng các ngươi là người trung thành, không ngờ lại là ….”
Tống Hoài An thi lễ, hắn quá mức đắc ý, không nhịn được nói: “Bệ Hạ, ngài nói đúng. Gia phụ quả thật rất trung thành và tận tâm, ông ấy không biết việc này, cũng chưa từng tham gia vào việc này, nhưng thật ra Thái tử ….”
“Câm miệng, ngươi làm ra việc đại nghịch bất đạo, dám nhân dịp Thái tử đại hôn mà mưu đồ gây rối.” Tả Minh Thụy vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên chắn trước người Hoàng đế, trách mắng Tống Hoài An.
Thị vệ bao quanh bốn phía vây Hoàng đế ở giữa, chỉ cần chủ tử có lệnh, lập tức xuống tay chém giết.
Tống Hoài An cười nói: “Tả Minh Thụy, ngươi cũng đừng có giả bộ, phu nhân và các con của ngươi đều đang ở trong tay bổn tướng, các ngươi chống cự vô ích thôi, xin Bệ Hạ truyền ngôi cho Thái tử, Thái tử anh minh cơ trí, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể làm được việc lớn. Mà Bệ Hạ tuổi tác đã cao, liên tiếp không thể lên triều, chỉ làm triều cương bị phá hoại thêm ….. A, Tô Nhân Vũ, ngươi, ngươi làm gì thế, ngươi dám đánh lén.”
Tô Nhân Vũ không thèm để ý, ra tay đánh gãy lời nói của Tống Hoài An, bốn thị vệ của Tống Hoài An lập tức tiếp chiêu, cùng Tô Nhân Vũ giao thủ.
Tiền cô cô muốn ra tay, Hoàng đế lại dùng ánh mắt cản nàng lại, nàng liền tiếp tục trầm mặc.
Tống Hoài An thấy vậy liền nóng nảy, giương giọng nói: “Bên kia chúng ta đã khống chế được cục diện, mọi người không phải sợ, có Thái tử làm chỗ dựa, ngôi vị Hoàng đế của hắn cũng là dùng âm mưu quỷ kế dành được, cũng không phải là thiên mệnh sở quy (số mệnh trời định).”
Thị vệ bên ngoài lập tức cầm đao xông vào, lập tức trở nên hỗn độn.
Tống Hoài An hô lớn: “Tô Nhân Vũ, không cần đóng kịch, phần thắng tất thuộc về chúng ta rồi.”
Tô Nhân Vũ trong bụng giật mình, nổi giận nói: “Ngươi là tên gian tặc dám ám hại ta.”
Ông phi thân lên, cầm đao chém về phía Tống Hoài An, thì ra mấy phong thư không có chữ kia là Tống Hoài An hãm hại ông, muốn kéo ông xuống nước cùng.
Trong lòng Tô Nhân Vu nổi giận, cướp được thanh đao trong tay thị vệ, chém xuống vô cùng mạnh mẽ, đám thị vệ không phải đối thủ của ông.
Tô Nhân Vũ chém xuống mấy tên, nói với Tả thượng thư: “Bảo vệ Bệ Hạ lui ra.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Tống Hoài An, ngươi muốn bức vua thoái vị hay sao?”Tả thượng thư lập tức trách cứ: “Tống Hoài An, ngươi, ngươi bụng dạ thật khó lường, dám thừa dịp đại hôn của Thái tử có mưu đồ bất chính, ngươi, ngươi tội ác tày trời.”Quá tức giận, sắc mặt Tả Minh Thụy trở nên xanh mét.Tống Hoài An hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, lập tức có mấy chục thị vệ xông tới, hắn đắc ý nói: “Hoàng đế, hẳn là người không ngờ tới đi.”Hoàng đế giận đến mức cả người phát run: “Trẫm đã tin tưởng các ngươi là người trung thành, không ngờ lại là ….”Tống Hoài An thi lễ, hắn quá mức đắc ý, không nhịn được nói: “Bệ Hạ, ngài nói đúng. Gia phụ quả thật rất trung thành và tận tâm, ông ấy không biết việc này, cũng chưa từng tham gia vào việc này, nhưng thật ra Thái tử ….”“Câm miệng, ngươi làm ra việc đại nghịch bất đạo, dám nhân dịp Thái tử đại hôn mà mưu đồ gây rối.” Tả Minh Thụy vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên chắn trước người Hoàng đế, trách mắng Tống Hoài An.Thị vệ bao quanh bốn phía vây Hoàng đế ở giữa, chỉ cần chủ tử có lệnh, lập tức xuống tay chém giết.Tống Hoài An cười nói: “Tả Minh Thụy, ngươi cũng đừng có giả bộ, phu nhân và các con của ngươi đều đang ở trong tay bổn tướng, các ngươi chống cự vô ích thôi, xin Bệ Hạ truyền ngôi cho Thái tử, Thái tử anh minh cơ trí, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể làm được việc lớn. Mà Bệ Hạ tuổi tác đã cao, liên tiếp không thể lên triều, chỉ làm triều cương bị phá hoại thêm ….. A, Tô Nhân Vũ, ngươi, ngươi làm gì thế, ngươi dám đánh lén.”Tô Nhân Vũ không thèm để ý, ra tay đánh gãy lời nói của Tống Hoài An, bốn thị vệ của Tống Hoài An lập tức tiếp chiêu, cùng Tô Nhân Vũ giao thủ.Tiền cô cô muốn ra tay, Hoàng đế lại dùng ánh mắt cản nàng lại, nàng liền tiếp tục trầm mặc.Tống Hoài An thấy vậy liền nóng nảy, giương giọng nói: “Bên kia chúng ta đã khống chế được cục diện, mọi người không phải sợ, có Thái tử làm chỗ dựa, ngôi vị Hoàng đế của hắn cũng là dùng âm mưu quỷ kế dành được, cũng không phải là thiên mệnh sở quy (số mệnh trời định).”Thị vệ bên ngoài lập tức cầm đao xông vào, lập tức trở nên hỗn độn.Tống Hoài An hô lớn: “Tô Nhân Vũ, không cần đóng kịch, phần thắng tất thuộc về chúng ta rồi.”Tô Nhân Vũ trong bụng giật mình, nổi giận nói: “Ngươi là tên gian tặc dám ám hại ta.”Ông phi thân lên, cầm đao chém về phía Tống Hoài An, thì ra mấy phong thư không có chữ kia là Tống Hoài An hãm hại ông, muốn kéo ông xuống nước cùng.Trong lòng Tô Nhân Vu nổi giận, cướp được thanh đao trong tay thị vệ, chém xuống vô cùng mạnh mẽ, đám thị vệ không phải đối thủ của ông.Tô Nhân Vũ chém xuống mấy tên, nói với Tả thượng thư: “Bảo vệ Bệ Hạ lui ra.”