Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1485: Chạm đến nỗi khổ riêng ---- lấy được sự tin tưởng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhìn dáng vẻ nàng không giống như nói dối, ngược lại Hoàng đế lại cười một tiếng: “Coi như trẫm nói đùa, mang cho trẫm một ly trà hoa lài tới đây.”Tô Mạt đứng dậy, sai người mang bộ chén thủy tinh cầm đến, còn có trà hoa lài thượng hạng, động tác của nàng cực kỳ thành thục, như nước chảy mây trôi, tư thái uyển chuyển, khiến hoàng đế cảm thấy thần thái sảng khoái hơn.Tô Mạt dùng khay nhỏ, bưng lên cho Hoàng đế, nhìn hắn hài lòng hớp một hớp, nhẹ nhàng hỏi: “Bệ hạ, người hẳn là rất yêu Hoàng hậu.”Nói xong lời này, lòng bàn tay của nàng cũng đầy mồ hôi, nàng biết mình làm vậy là mạo hiểm, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc.Hoàng đế nghe vậy lập tức giống như bị người ta điểm huyệt, mặt liền biến sắc, tay run rẩy, những cánh hoa trong ly thủy tinh cũng rung động theo.Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt, đôi mắt đen nhánh của Tô Mạt cũng nhìn hắn, đôi mắt to, thậm chí tròng mắt có một chút màu xanh như mắt trẻ con, không có nửa điểm châm chọc, không có ý đồ gì …..Tim hắn của buông lỏng , rủ mắt nhấp ly trà, nói: “Tiểu nha đầu, biết cái gì là yêu?”Tô Mạt bĩu môi, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Hoàng đế không tức giận. Nàng đoán trong lòng Hoàng đế, là một người đàn ông, đối với Hoàng hậu khẳng định là yêu, không để cho bất kỳ ai xen vào. Hơn nữa bản thân hắn vô cùng đau lòng, rất ít nói tới, dần dần điều đó trở thành bí mật.Mà ở trong lòng hắn, chỉ sợ năm tháng trôi qua, thân thể ngày càng già đi, sẽ càng thêm nhớ lại ngày tháng trước kia.Tình cảm của hắn có lẽ bị người hiểu lầm, cho rằng hắn là người bạc tình bạc nghĩa, nhất là tại thời điểm tranh giành quyền lực, tâm của hắn càng thêm phẫn uất.Nhất định sẽ muốn tìm nơi để tâm sự, muốn bày tỏ, dù chỉ mấy câu.Như vậy cũng đủ để lấy được tín nhiệm của hắn.Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, tựa như nhìn vào bầu trời đêm, “Nha đầu, nếu người trong lòng ngươi, tới giành đồ của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”Tô Mạt nhướn mày, cười nói: “Vậy thì phải xem thần thích người đó nhiều hơn hay yêu vật đó nhiều hơn. Nếu yêu người đó hơn, vậy thì sẽ đưa vật đó ra, nói cho hắn biết thần yêu hắn. Còn nếu không, vậy thì giết hắn đi, bảo vệ vật mà thần yêu thích.”Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Ngược lại sao?”Ngược lại? Tô Mạt trầm ngâm một chút, “Bệ hạ, có rất nhiều trường hợp, bị nhiều nhân tố ảnh hưởng.”“Trẫm muốn nghe một chút.”
Nhìn dáng vẻ nàng không giống như nói dối, ngược lại Hoàng đế lại cười một tiếng: “Coi như trẫm nói đùa, mang cho trẫm một ly trà hoa lài tới đây.”
Tô Mạt đứng dậy, sai người mang bộ chén thủy tinh cầm đến, còn có trà hoa lài thượng hạng, động tác của nàng cực kỳ thành thục, như nước chảy mây trôi, tư thái uyển chuyển, khiến hoàng đế cảm thấy thần thái sảng khoái hơn.
Tô Mạt dùng khay nhỏ, bưng lên cho Hoàng đế, nhìn hắn hài lòng hớp một hớp, nhẹ nhàng hỏi: “Bệ hạ, người hẳn là rất yêu Hoàng hậu.”
Nói xong lời này, lòng bàn tay của nàng cũng đầy mồ hôi, nàng biết mình làm vậy là mạo hiểm, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc.
Hoàng đế nghe vậy lập tức giống như bị người ta điểm huyệt, mặt liền biến sắc, tay run rẩy, những cánh hoa trong ly thủy tinh cũng rung động theo.
Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt, đôi mắt đen nhánh của Tô Mạt cũng nhìn hắn, đôi mắt to, thậm chí tròng mắt có một chút màu xanh như mắt trẻ con, không có nửa điểm châm chọc, không có ý đồ gì …..
Tim hắn của buông lỏng , rủ mắt nhấp ly trà, nói: “Tiểu nha đầu, biết cái gì là yêu?”
Tô Mạt bĩu môi, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Hoàng đế không tức giận. Nàng đoán trong lòng Hoàng đế, là một người đàn ông, đối với Hoàng hậu khẳng định là yêu, không để cho bất kỳ ai xen vào. Hơn nữa bản thân hắn vô cùng đau lòng, rất ít nói tới, dần dần điều đó trở thành bí mật.
Mà ở trong lòng hắn, chỉ sợ năm tháng trôi qua, thân thể ngày càng già đi, sẽ càng thêm nhớ lại ngày tháng trước kia.
Tình cảm của hắn có lẽ bị người hiểu lầm, cho rằng hắn là người bạc tình bạc nghĩa, nhất là tại thời điểm tranh giành quyền lực, tâm của hắn càng thêm phẫn uất.
Nhất định sẽ muốn tìm nơi để tâm sự, muốn bày tỏ, dù chỉ mấy câu.
Như vậy cũng đủ để lấy được tín nhiệm của hắn.
Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, tựa như nhìn vào bầu trời đêm, “Nha đầu, nếu người trong lòng ngươi, tới giành đồ của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tô Mạt nhướn mày, cười nói: “Vậy thì phải xem thần thích người đó nhiều hơn hay yêu vật đó nhiều hơn. Nếu yêu người đó hơn, vậy thì sẽ đưa vật đó ra, nói cho hắn biết thần yêu hắn. Còn nếu không, vậy thì giết hắn đi, bảo vệ vật mà thần yêu thích.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Ngược lại sao?”
Ngược lại? Tô Mạt trầm ngâm một chút, “Bệ hạ, có rất nhiều trường hợp, bị nhiều nhân tố ảnh hưởng.”
“Trẫm muốn nghe một chút.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhìn dáng vẻ nàng không giống như nói dối, ngược lại Hoàng đế lại cười một tiếng: “Coi như trẫm nói đùa, mang cho trẫm một ly trà hoa lài tới đây.”Tô Mạt đứng dậy, sai người mang bộ chén thủy tinh cầm đến, còn có trà hoa lài thượng hạng, động tác của nàng cực kỳ thành thục, như nước chảy mây trôi, tư thái uyển chuyển, khiến hoàng đế cảm thấy thần thái sảng khoái hơn.Tô Mạt dùng khay nhỏ, bưng lên cho Hoàng đế, nhìn hắn hài lòng hớp một hớp, nhẹ nhàng hỏi: “Bệ hạ, người hẳn là rất yêu Hoàng hậu.”Nói xong lời này, lòng bàn tay của nàng cũng đầy mồ hôi, nàng biết mình làm vậy là mạo hiểm, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc.Hoàng đế nghe vậy lập tức giống như bị người ta điểm huyệt, mặt liền biến sắc, tay run rẩy, những cánh hoa trong ly thủy tinh cũng rung động theo.Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt, đôi mắt đen nhánh của Tô Mạt cũng nhìn hắn, đôi mắt to, thậm chí tròng mắt có một chút màu xanh như mắt trẻ con, không có nửa điểm châm chọc, không có ý đồ gì …..Tim hắn của buông lỏng , rủ mắt nhấp ly trà, nói: “Tiểu nha đầu, biết cái gì là yêu?”Tô Mạt bĩu môi, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Hoàng đế không tức giận. Nàng đoán trong lòng Hoàng đế, là một người đàn ông, đối với Hoàng hậu khẳng định là yêu, không để cho bất kỳ ai xen vào. Hơn nữa bản thân hắn vô cùng đau lòng, rất ít nói tới, dần dần điều đó trở thành bí mật.Mà ở trong lòng hắn, chỉ sợ năm tháng trôi qua, thân thể ngày càng già đi, sẽ càng thêm nhớ lại ngày tháng trước kia.Tình cảm của hắn có lẽ bị người hiểu lầm, cho rằng hắn là người bạc tình bạc nghĩa, nhất là tại thời điểm tranh giành quyền lực, tâm của hắn càng thêm phẫn uất.Nhất định sẽ muốn tìm nơi để tâm sự, muốn bày tỏ, dù chỉ mấy câu.Như vậy cũng đủ để lấy được tín nhiệm của hắn.Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, tựa như nhìn vào bầu trời đêm, “Nha đầu, nếu người trong lòng ngươi, tới giành đồ của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”Tô Mạt nhướn mày, cười nói: “Vậy thì phải xem thần thích người đó nhiều hơn hay yêu vật đó nhiều hơn. Nếu yêu người đó hơn, vậy thì sẽ đưa vật đó ra, nói cho hắn biết thần yêu hắn. Còn nếu không, vậy thì giết hắn đi, bảo vệ vật mà thần yêu thích.”Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Ngược lại sao?”Ngược lại? Tô Mạt trầm ngâm một chút, “Bệ hạ, có rất nhiều trường hợp, bị nhiều nhân tố ảnh hưởng.”“Trẫm muốn nghe một chút.”