Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1487: Thu lưới câu cá lớn 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mặc dù không có nghiên cứu qua độc dược, nhưng nàng biết, một số thứ tưởng như tầm thường trộn vào với nhau cũng có thể tạo ra độc dược.Hơn nữa dùng phương pháp này giết người, vô ảnh vô hình, ví dụ cho người khác uống thuốc, không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu người đó ngửi thấy mùi hương nào đó, liền sinh ra xung đột, dù không lập tức phát bệnh, nhưng năm rộng tháng dài, sẽ gây ra những phản ứng không tốt.Nhìn Hoàng đế nói mê khác thường, tinh thần không ổn định, chỉ sợ chính là như thế.Nàng lập tức đứng dậy quan sát, bên trong lư hương là long tiên hương, ngoài ra trong phòng còn có các loại cây cây cảnh, một chậu hoa cúc, một chậu tử vi,….Nàng đi tìm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước trụ giường của Hoàng đế.Giường lớn làm bằng gỗ tử đàn, gồm ba nghìn mảnh lắp lại, xung quanh chạm trổ, điêu khắc, vô cùng tráng lệ.Mùi thơm của thân gỗ…..Tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó, thần sắc của tô mạt buông lỏng , “Tìm được.”Nàng lặng lẽ lui ra ngoài điện, bên ngoài trời bắt đầu sáng, đã có thái giám bắt đầu vẩy nước quét sân, bọn họ động tác nhẹ nhàng, một chút cũng không quấy rầy người đang nghỉ ngơi trong điện.Tô Mạt gọi một tiểu thái gia tới, “Ngươi giúp ta đến Hình bộ, mời Tề Vương đến Càn Thanh môn một chuyến.”Những tiểu thái giám này cũng đã thành thói quen, mặc dù Tô Mạt là Chiêu nghi, hoàng đế để cho nàng phụng giá, so với Tống Dung Miên còn sủng ái hơn, nhưng nàng gặp gỡ Tề Vương, Lạc Vương, Ngụy Vương, Bệ Hạ cũng biết, căn bản không để ý, bọn họ cũng hiểu ý tứ của chủ tử, đối với Tô Mạt một mực cung kính.Tiểu thái giám kia lập tức đi, Tô Mạt ngồi lên một cành to của cây tùng lâu năm, nghĩ lại mọi chuyện.Những tiểu thái giám kia cũng quen, dù sao Tô Chiêu nghi nhẹ nhàng, cành cây cũng chỉ rung động một chút.Nhiều năm sau, từ trong ra ngoài hoàng cung có một số trò mới, có mỹ nhân ngồi trên cây tùng, mỹ nhân vạc ….. học chiêu này để thu hút sự chú ý của hoàng đế, kết quả là phá hỏng không biết bao nhiêu hòn non bộ, khiến Hoàng đế vô cùng nhức đầu.Khi Tô Mạt tới cung Cản Thanh, Hoàng Phủ Cẩn không đến, ngược lại là nhị ca Tô Việt tới.Tô Việt cầm trong tay yêu bài của Tề Vương, chờ đợi, thấy Tô Mạt tới vội vàng bước lên.“Mạt Nhi, ngươi không sao chứ, trong cung có bị ủy khuất gì không?”Khi biết tin Tô Mạt bị Hoàng đế giữ lại trong cung, cả nhà hắn vội muốn chết, may có Hoàng Phủ Cẩn giải thích không có việc gì, để cho bọn hắn không cần lo lắng, qua khoảng thời gian này mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Mặc dù không có nghiên cứu qua độc dược, nhưng nàng biết, một số thứ tưởng như tầm thường trộn vào với nhau cũng có thể tạo ra độc dược.
Hơn nữa dùng phương pháp này giết người, vô ảnh vô hình, ví dụ cho người khác uống thuốc, không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu người đó ngửi thấy mùi hương nào đó, liền sinh ra xung đột, dù không lập tức phát bệnh, nhưng năm rộng tháng dài, sẽ gây ra những phản ứng không tốt.
Nhìn Hoàng đế nói mê khác thường, tinh thần không ổn định, chỉ sợ chính là như thế.
Nàng lập tức đứng dậy quan sát, bên trong lư hương là long tiên hương, ngoài ra trong phòng còn có các loại cây cây cảnh, một chậu hoa cúc, một chậu tử vi,….
Nàng đi tìm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước trụ giường của Hoàng đế.
Giường lớn làm bằng gỗ tử đàn, gồm ba nghìn mảnh lắp lại, xung quanh chạm trổ, điêu khắc, vô cùng tráng lệ.
Mùi thơm của thân gỗ…..
Tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó, thần sắc của tô mạt buông lỏng , “Tìm được.”
Nàng lặng lẽ lui ra ngoài điện, bên ngoài trời bắt đầu sáng, đã có thái giám bắt đầu vẩy nước quét sân, bọn họ động tác nhẹ nhàng, một chút cũng không quấy rầy người đang nghỉ ngơi trong điện.
Tô Mạt gọi một tiểu thái gia tới, “Ngươi giúp ta đến Hình bộ, mời Tề Vương đến Càn Thanh môn một chuyến.”
Những tiểu thái giám này cũng đã thành thói quen, mặc dù Tô Mạt là Chiêu nghi, hoàng đế để cho nàng phụng giá, so với Tống Dung Miên còn sủng ái hơn, nhưng nàng gặp gỡ Tề Vương, Lạc Vương, Ngụy Vương, Bệ Hạ cũng biết, căn bản không để ý, bọn họ cũng hiểu ý tứ của chủ tử, đối với Tô Mạt một mực cung kính.
Tiểu thái giám kia lập tức đi, Tô Mạt ngồi lên một cành to của cây tùng lâu năm, nghĩ lại mọi chuyện.
Những tiểu thái giám kia cũng quen, dù sao Tô Chiêu nghi nhẹ nhàng, cành cây cũng chỉ rung động một chút.
Nhiều năm sau, từ trong ra ngoài hoàng cung có một số trò mới, có mỹ nhân ngồi trên cây tùng, mỹ nhân vạc ….. học chiêu này để thu hút sự chú ý của hoàng đế, kết quả là phá hỏng không biết bao nhiêu hòn non bộ, khiến Hoàng đế vô cùng nhức đầu.
Khi Tô Mạt tới cung Cản Thanh, Hoàng Phủ Cẩn không đến, ngược lại là nhị ca Tô Việt tới.
Tô Việt cầm trong tay yêu bài của Tề Vương, chờ đợi, thấy Tô Mạt tới vội vàng bước lên.
“Mạt Nhi, ngươi không sao chứ, trong cung có bị ủy khuất gì không?”
Khi biết tin Tô Mạt bị Hoàng đế giữ lại trong cung, cả nhà hắn vội muốn chết, may có Hoàng Phủ Cẩn giải thích không có việc gì, để cho bọn hắn không cần lo lắng, qua khoảng thời gian này mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mặc dù không có nghiên cứu qua độc dược, nhưng nàng biết, một số thứ tưởng như tầm thường trộn vào với nhau cũng có thể tạo ra độc dược.Hơn nữa dùng phương pháp này giết người, vô ảnh vô hình, ví dụ cho người khác uống thuốc, không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu người đó ngửi thấy mùi hương nào đó, liền sinh ra xung đột, dù không lập tức phát bệnh, nhưng năm rộng tháng dài, sẽ gây ra những phản ứng không tốt.Nhìn Hoàng đế nói mê khác thường, tinh thần không ổn định, chỉ sợ chính là như thế.Nàng lập tức đứng dậy quan sát, bên trong lư hương là long tiên hương, ngoài ra trong phòng còn có các loại cây cây cảnh, một chậu hoa cúc, một chậu tử vi,….Nàng đi tìm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước trụ giường của Hoàng đế.Giường lớn làm bằng gỗ tử đàn, gồm ba nghìn mảnh lắp lại, xung quanh chạm trổ, điêu khắc, vô cùng tráng lệ.Mùi thơm của thân gỗ…..Tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó, thần sắc của tô mạt buông lỏng , “Tìm được.”Nàng lặng lẽ lui ra ngoài điện, bên ngoài trời bắt đầu sáng, đã có thái giám bắt đầu vẩy nước quét sân, bọn họ động tác nhẹ nhàng, một chút cũng không quấy rầy người đang nghỉ ngơi trong điện.Tô Mạt gọi một tiểu thái gia tới, “Ngươi giúp ta đến Hình bộ, mời Tề Vương đến Càn Thanh môn một chuyến.”Những tiểu thái giám này cũng đã thành thói quen, mặc dù Tô Mạt là Chiêu nghi, hoàng đế để cho nàng phụng giá, so với Tống Dung Miên còn sủng ái hơn, nhưng nàng gặp gỡ Tề Vương, Lạc Vương, Ngụy Vương, Bệ Hạ cũng biết, căn bản không để ý, bọn họ cũng hiểu ý tứ của chủ tử, đối với Tô Mạt một mực cung kính.Tiểu thái giám kia lập tức đi, Tô Mạt ngồi lên một cành to của cây tùng lâu năm, nghĩ lại mọi chuyện.Những tiểu thái giám kia cũng quen, dù sao Tô Chiêu nghi nhẹ nhàng, cành cây cũng chỉ rung động một chút.Nhiều năm sau, từ trong ra ngoài hoàng cung có một số trò mới, có mỹ nhân ngồi trên cây tùng, mỹ nhân vạc ….. học chiêu này để thu hút sự chú ý của hoàng đế, kết quả là phá hỏng không biết bao nhiêu hòn non bộ, khiến Hoàng đế vô cùng nhức đầu.Khi Tô Mạt tới cung Cản Thanh, Hoàng Phủ Cẩn không đến, ngược lại là nhị ca Tô Việt tới.Tô Việt cầm trong tay yêu bài của Tề Vương, chờ đợi, thấy Tô Mạt tới vội vàng bước lên.“Mạt Nhi, ngươi không sao chứ, trong cung có bị ủy khuất gì không?”Khi biết tin Tô Mạt bị Hoàng đế giữ lại trong cung, cả nhà hắn vội muốn chết, may có Hoàng Phủ Cẩn giải thích không có việc gì, để cho bọn hắn không cần lo lắng, qua khoảng thời gian này mọi chuyện sẽ tốt hơn.