Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1496: Hóa trang lên sân khấu
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn không nói rõ, lại hoài nghi Hoàng đế bức bách hoàng hậu thoái vị, liên tiếp giết chết hai vị hoàng tử.Tô Mạt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thần tử giống như Tả Minh Thụy, không mang lòng đầy căm phẫn tới chỉ trích hoàng đế bức tử hoàng hậu, tàn sát ruột thịt, giết hại thần tử trung thành với tiên hoàng, hắn vẫn bất động thanh sắc trần thuật lại nhưng đủ để trong lòng hoàng đế đau như bị lăng trì.Hoàng đế cười lạnh, nhưng không nói câu nào.Tô Mạt lại đưa cho hắn ly trà, nhìn về phía Tả Minh Thụy, nhàn nhạt nói: “Tả đại nhân, ngươi nói như thế rất đàng hoàng, nhưng là không biết ý đồ của các ngươi như như thế nào, thực sự muốn đưa tân hoàng tử lên ngôi, khôi phục triều cũ sao?”Tả Minh Thụy khí phách nói: “Tiên Hoàng hậu vẫn còn hoàng tử trên đời, tất nhiên có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, khôi phục Đại Trần.”“Hắn ở đâu? Là ai?” Hoàng đế đột nhiên quát lớn, ném mạnh ly trà xuống đất.Tả Minh Thụy vẫn quỳ như cũ, cung kính nói: “Bệ Hạ đã gặp, hiện giờ hắn gọi là Vu Hận Sinh, nhưng hắn sẽ trở về tên của mình, theo họ của nữ đế, tục danh Nam Cung Dục, khôi phục Đại Trần.”Hoàng đế cảm thấy ngực nóng lên, phun ra một ngụm máu, vết thương cũ càng thêm tổn hại lục phủ ngũ tạng, trước mắt tối sầm lại ngất đi.Tô Mạt liền đỡ hắn nằm xuống giường.Tả Minh Tụy liền cho người lên mang hắn đi, Tô Mạt lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, không bằng chúng ta nói mấy câu.”Việc này Tả Minh Thụy ẩn nấp quá sâu, làm cho người khác không ngờ tới, hơn nữa hắn thâm trầm thủ đoạn, có thể kết bè phái mà không bị phát hiện, mấu chốt chính là họ ngày thường không mưu lợi cá nhân, không đoạt quyền, không tham tiền, tất cả vì ngày hôm nay, cho nên bọn họ ẩn nấp vô cùng hoàn hảo.Bất quá vẫn bị nàng từ trên long sàng kia tìm được nguồn gốc, đụng đến một số dấu vết.Nàng để cho Hoàng Phủ Cẩn âm thầm dẫn người đi điều tra, ở thượng cung cục quả nhiên tra được có người động chạm đến long sàng, rất nhiều hành tung cũng bị lộ rõ.Tả Minh Thụy tựa hồ không có hứng thú, “Tại hạ cùng Tả tiểu thư không có gì để nói. Tô quốc công trung thành vì nước nhưng bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư muốn vì vinh hoa phú quý mà chỉ trích lão phu sao?”Đối với sự hiểu lầm của hắn, Tô Mạt không hề tức giận, nàng cười cười, nói: “Tả đại nhân, ngài thật sự khẳng định Vu Hận Sinh là con trai của hoàng hậu? Người nào nói cho ngài biết? Người nào nuôi hắn lớn, làm sao ngài chắc chắn mình không phải là đang bị lợi dụng?”
Hắn không nói rõ, lại hoài nghi Hoàng đế bức bách hoàng hậu thoái vị, liên tiếp giết chết hai vị hoàng tử.
Tô Mạt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thần tử giống như Tả Minh Thụy, không mang lòng đầy căm phẫn tới chỉ trích hoàng đế bức tử hoàng hậu, tàn sát ruột thịt, giết hại thần tử trung thành với tiên hoàng, hắn vẫn bất động thanh sắc trần thuật lại nhưng đủ để trong lòng hoàng đế đau như bị lăng trì.
Hoàng đế cười lạnh, nhưng không nói câu nào.
Tô Mạt lại đưa cho hắn ly trà, nhìn về phía Tả Minh Thụy, nhàn nhạt nói: “Tả đại nhân, ngươi nói như thế rất đàng hoàng, nhưng là không biết ý đồ của các ngươi như như thế nào, thực sự muốn đưa tân hoàng tử lên ngôi, khôi phục triều cũ sao?”
Tả Minh Thụy khí phách nói: “Tiên Hoàng hậu vẫn còn hoàng tử trên đời, tất nhiên có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, khôi phục Đại Trần.”
“Hắn ở đâu? Là ai?” Hoàng đế đột nhiên quát lớn, ném mạnh ly trà xuống đất.
Tả Minh Thụy vẫn quỳ như cũ, cung kính nói: “Bệ Hạ đã gặp, hiện giờ hắn gọi là Vu Hận Sinh, nhưng hắn sẽ trở về tên của mình, theo họ của nữ đế, tục danh Nam Cung Dục, khôi phục Đại Trần.”
Hoàng đế cảm thấy ngực nóng lên, phun ra một ngụm máu, vết thương cũ càng thêm tổn hại lục phủ ngũ tạng, trước mắt tối sầm lại ngất đi.
Tô Mạt liền đỡ hắn nằm xuống giường.
Tả Minh Tụy liền cho người lên mang hắn đi, Tô Mạt lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, không bằng chúng ta nói mấy câu.”
Việc này Tả Minh Thụy ẩn nấp quá sâu, làm cho người khác không ngờ tới, hơn nữa hắn thâm trầm thủ đoạn, có thể kết bè phái mà không bị phát hiện, mấu chốt chính là họ ngày thường không mưu lợi cá nhân, không đoạt quyền, không tham tiền, tất cả vì ngày hôm nay, cho nên bọn họ ẩn nấp vô cùng hoàn hảo.
Bất quá vẫn bị nàng từ trên long sàng kia tìm được nguồn gốc, đụng đến một số dấu vết.
Nàng để cho Hoàng Phủ Cẩn âm thầm dẫn người đi điều tra, ở thượng cung cục quả nhiên tra được có người động chạm đến long sàng, rất nhiều hành tung cũng bị lộ rõ.
Tả Minh Thụy tựa hồ không có hứng thú, “Tại hạ cùng Tả tiểu thư không có gì để nói. Tô quốc công trung thành vì nước nhưng bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư muốn vì vinh hoa phú quý mà chỉ trích lão phu sao?”
Đối với sự hiểu lầm của hắn, Tô Mạt không hề tức giận, nàng cười cười, nói: “Tả đại nhân, ngài thật sự khẳng định Vu Hận Sinh là con trai của hoàng hậu? Người nào nói cho ngài biết? Người nào nuôi hắn lớn, làm sao ngài chắc chắn mình không phải là đang bị lợi dụng?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn không nói rõ, lại hoài nghi Hoàng đế bức bách hoàng hậu thoái vị, liên tiếp giết chết hai vị hoàng tử.Tô Mạt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thần tử giống như Tả Minh Thụy, không mang lòng đầy căm phẫn tới chỉ trích hoàng đế bức tử hoàng hậu, tàn sát ruột thịt, giết hại thần tử trung thành với tiên hoàng, hắn vẫn bất động thanh sắc trần thuật lại nhưng đủ để trong lòng hoàng đế đau như bị lăng trì.Hoàng đế cười lạnh, nhưng không nói câu nào.Tô Mạt lại đưa cho hắn ly trà, nhìn về phía Tả Minh Thụy, nhàn nhạt nói: “Tả đại nhân, ngươi nói như thế rất đàng hoàng, nhưng là không biết ý đồ của các ngươi như như thế nào, thực sự muốn đưa tân hoàng tử lên ngôi, khôi phục triều cũ sao?”Tả Minh Thụy khí phách nói: “Tiên Hoàng hậu vẫn còn hoàng tử trên đời, tất nhiên có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, khôi phục Đại Trần.”“Hắn ở đâu? Là ai?” Hoàng đế đột nhiên quát lớn, ném mạnh ly trà xuống đất.Tả Minh Thụy vẫn quỳ như cũ, cung kính nói: “Bệ Hạ đã gặp, hiện giờ hắn gọi là Vu Hận Sinh, nhưng hắn sẽ trở về tên của mình, theo họ của nữ đế, tục danh Nam Cung Dục, khôi phục Đại Trần.”Hoàng đế cảm thấy ngực nóng lên, phun ra một ngụm máu, vết thương cũ càng thêm tổn hại lục phủ ngũ tạng, trước mắt tối sầm lại ngất đi.Tô Mạt liền đỡ hắn nằm xuống giường.Tả Minh Tụy liền cho người lên mang hắn đi, Tô Mạt lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, không bằng chúng ta nói mấy câu.”Việc này Tả Minh Thụy ẩn nấp quá sâu, làm cho người khác không ngờ tới, hơn nữa hắn thâm trầm thủ đoạn, có thể kết bè phái mà không bị phát hiện, mấu chốt chính là họ ngày thường không mưu lợi cá nhân, không đoạt quyền, không tham tiền, tất cả vì ngày hôm nay, cho nên bọn họ ẩn nấp vô cùng hoàn hảo.Bất quá vẫn bị nàng từ trên long sàng kia tìm được nguồn gốc, đụng đến một số dấu vết.Nàng để cho Hoàng Phủ Cẩn âm thầm dẫn người đi điều tra, ở thượng cung cục quả nhiên tra được có người động chạm đến long sàng, rất nhiều hành tung cũng bị lộ rõ.Tả Minh Thụy tựa hồ không có hứng thú, “Tại hạ cùng Tả tiểu thư không có gì để nói. Tô quốc công trung thành vì nước nhưng bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư muốn vì vinh hoa phú quý mà chỉ trích lão phu sao?”Đối với sự hiểu lầm của hắn, Tô Mạt không hề tức giận, nàng cười cười, nói: “Tả đại nhân, ngài thật sự khẳng định Vu Hận Sinh là con trai của hoàng hậu? Người nào nói cho ngài biết? Người nào nuôi hắn lớn, làm sao ngài chắc chắn mình không phải là đang bị lợi dụng?”