Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1536

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hai người đang đánh nhau với Vu Hận Sinh đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không ngờ rằng Hoàng Phủ Cẩn trúng kịch độc lại không có việc gì, cả hai đều kinh ngạc, dù vậy Diệp Tri Vân vẫn lo lắng hỏi, bởi vì ông biết, với công lực hiện tại của Hoàng Phủ Cẩn, không thể không trúng ít độc nào, dù có thể khống chế được độc tính phát tác nhưng không thể hoàn toàn không bị thương được.“Tĩnh nhi, con không sao chứ?” Diệp Tri Vân lo lắng hỏi.Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn cũng có nghi ngờ, trả lời một tiếng, Vu Hận Sinh không ngờ Hoàng Phủ Cẩn không có chuyện gì, hắn càng trở nên điên cuồng.Nhưng Tô Mạt lại hiểu rõ nhất, đó chính là loại thuốc mà nàng khổ tâm chế tạo dù thuốc phát huy hiệu quả rất chậm, ngấm dần từ móng tay vào mạch máu, bình thường không có biểu hiện gì nhưng vào thời điểm trúng phải kịch độc có thể cứu huynh ấy một mạng.Không biết qua bao lâu, Diệp tri vân hô to một tiếng: “ Tĩnh nhi, lui lại.”Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nghe lời cha nuôi lùi lại, nhảy về phía sau, đẩy một mảng tường về phía Vu Hận Sinh, vì tránh mảng tường nên hắn ngã về sau, đúng lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra, phía dưới là một hồ nước sâu, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị liền rơi xuống.“Phang.” Một tiếng, sàn nhà đóng lại, không có một chút dấu vết gì lưu lại.Diệp Tri Vân liên tiếp khởi động một số cơ quan, ở trong này không có ai quen thuộc bằng ông, dù có mấy chỗ bị phá hủy, còn lại vẫn còn dùng được.“Bây giờ, lập tức bày trận, những người còn lại bảo vệ.” Diệp Tri Vân dặn dò mọi người, sau đó nhảy lên đài cao, mở cơ quan nâng quan tài lên cao.Đám người Tô Mạt lập tức đi lên.Không có ai quấy rầy, bọn họ trị liệu rất thuận lợi, lấy được kim châm trong đầu của Tần Nguyên Quân, sau đó đặt lại huyền băng châu vào miệng của hoàng hậu, không hề khiến nàng bị tổn thương tí nào.Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ nhìn người, không trách được vì sao hắn lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, cho nên… Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của người, sâu trong lòng hắn cực kỳ hy vọng người có thể đưa tay chạm vào hắn.Dĩ nhiên điều đó là không thể.Trong lòng hắn tự nhủ: “Mẫu hậu, người nhìn thử Mạt Nhi xem? Nàng là con dâu tương lai của người. Nhi tử sẽ rút lui khỏi vòng nước xoáy này, đi ngao du khắp bốn phương cùng nàng ấy đến đầu bạc răng long. Đó… cũng là hy vọng của người đúng không?”

Hai người đang đánh nhau với Vu Hận Sinh đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ
Cẩn, không ngờ rằng Hoàng Phủ Cẩn trúng kịch độc lại không có việc gì,
cả hai đều kinh ngạc, dù vậy Diệp Tri Vân vẫn lo lắng hỏi, bởi vì ông
biết, với công lực hiện tại của Hoàng Phủ Cẩn, không thể không trúng ít
độc nào, dù có thể khống chế được độc tính phát tác nhưng không thể hoàn toàn không bị thương được.

“Tĩnh nhi, con không sao chứ?” Diệp Tri Vân lo lắng hỏi.

Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn cũng có nghi ngờ, trả lời một tiếng, Vu Hận
Sinh không ngờ Hoàng Phủ Cẩn không có chuyện gì, hắn càng trở nên điên
cuồng.

Nhưng Tô Mạt lại hiểu rõ nhất, đó chính là loại thuốc mà nàng khổ tâm
chế tạo dù thuốc phát huy hiệu quả rất chậm, ngấm dần từ móng tay vào
mạch máu, bình thường không có biểu hiện gì nhưng vào thời điểm trúng
phải kịch độc có thể cứu huynh ấy một mạng.

Không biết qua bao lâu, Diệp tri vân hô to một tiếng: “ Tĩnh nhi, lui lại.”

Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nghe lời cha nuôi lùi lại, nhảy về phía sau, đẩy một mảng tường về phía Vu Hận Sinh, vì tránh mảng tường nên hắn ngã về sau, đúng lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra, phía dưới là một hồ nước sâu, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị liền rơi xuống.

“Phang.” Một tiếng, sàn nhà đóng lại, không có một chút dấu vết gì lưu lại.

Diệp Tri Vân liên tiếp khởi động một số cơ quan, ở trong này không có ai quen thuộc bằng ông, dù có mấy chỗ bị phá hủy, còn lại vẫn còn dùng
được.

“Bây giờ, lập tức bày trận, những người còn lại bảo vệ.” Diệp Tri Vân
dặn dò mọi người, sau đó nhảy lên đài cao, mở cơ quan nâng quan tài lên
cao.

Đám người Tô Mạt lập tức đi lên.

Không có ai quấy rầy, bọn họ trị liệu rất thuận lợi, lấy được kim châm
trong đầu của Tần Nguyên Quân, sau đó đặt lại huyền băng châu vào miệng
của hoàng hậu, không hề khiến nàng bị tổn thương tí nào.

Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ nhìn người, không trách được vì sao hắn lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, cho nên… Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của
người, sâu trong lòng hắn cực kỳ hy vọng người có thể đưa tay chạm vào
hắn.

Dĩ nhiên điều đó là không thể.

Trong lòng hắn tự nhủ: “Mẫu hậu, người nhìn thử Mạt Nhi xem? Nàng là con dâu tương lai của người. Nhi tử sẽ rút lui khỏi vòng nước xoáy này, đi
ngao du khắp bốn phương cùng nàng ấy đến đầu bạc răng long. Đó… cũng là
hy vọng của người đúng không?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hai người đang đánh nhau với Vu Hận Sinh đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không ngờ rằng Hoàng Phủ Cẩn trúng kịch độc lại không có việc gì, cả hai đều kinh ngạc, dù vậy Diệp Tri Vân vẫn lo lắng hỏi, bởi vì ông biết, với công lực hiện tại của Hoàng Phủ Cẩn, không thể không trúng ít độc nào, dù có thể khống chế được độc tính phát tác nhưng không thể hoàn toàn không bị thương được.“Tĩnh nhi, con không sao chứ?” Diệp Tri Vân lo lắng hỏi.Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn cũng có nghi ngờ, trả lời một tiếng, Vu Hận Sinh không ngờ Hoàng Phủ Cẩn không có chuyện gì, hắn càng trở nên điên cuồng.Nhưng Tô Mạt lại hiểu rõ nhất, đó chính là loại thuốc mà nàng khổ tâm chế tạo dù thuốc phát huy hiệu quả rất chậm, ngấm dần từ móng tay vào mạch máu, bình thường không có biểu hiện gì nhưng vào thời điểm trúng phải kịch độc có thể cứu huynh ấy một mạng.Không biết qua bao lâu, Diệp tri vân hô to một tiếng: “ Tĩnh nhi, lui lại.”Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nghe lời cha nuôi lùi lại, nhảy về phía sau, đẩy một mảng tường về phía Vu Hận Sinh, vì tránh mảng tường nên hắn ngã về sau, đúng lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra, phía dưới là một hồ nước sâu, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị liền rơi xuống.“Phang.” Một tiếng, sàn nhà đóng lại, không có một chút dấu vết gì lưu lại.Diệp Tri Vân liên tiếp khởi động một số cơ quan, ở trong này không có ai quen thuộc bằng ông, dù có mấy chỗ bị phá hủy, còn lại vẫn còn dùng được.“Bây giờ, lập tức bày trận, những người còn lại bảo vệ.” Diệp Tri Vân dặn dò mọi người, sau đó nhảy lên đài cao, mở cơ quan nâng quan tài lên cao.Đám người Tô Mạt lập tức đi lên.Không có ai quấy rầy, bọn họ trị liệu rất thuận lợi, lấy được kim châm trong đầu của Tần Nguyên Quân, sau đó đặt lại huyền băng châu vào miệng của hoàng hậu, không hề khiến nàng bị tổn thương tí nào.Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ nhìn người, không trách được vì sao hắn lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, cho nên… Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của người, sâu trong lòng hắn cực kỳ hy vọng người có thể đưa tay chạm vào hắn.Dĩ nhiên điều đó là không thể.Trong lòng hắn tự nhủ: “Mẫu hậu, người nhìn thử Mạt Nhi xem? Nàng là con dâu tương lai của người. Nhi tử sẽ rút lui khỏi vòng nước xoáy này, đi ngao du khắp bốn phương cùng nàng ấy đến đầu bạc răng long. Đó… cũng là hy vọng của người đúng không?”

Chương 1536