Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…
Chương 199: Cái đồ quái gở
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lục Hạo Thành đau khổ nhắm mắt, lúc Mộc Tử Hoànhlên đến tầng thì nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.Anh khẽ híp mắt, cậu ấy lại sao vậy?Lam Hân nói chuyện kích động đến cậu ấy?Lam Hân có bị thương không? Cậu ta đau khổ nhưVậy cho ai xem?Mộc Tử Hoành có chút khit mũi khinh bỉ.Anh đi đến cạnh Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành đang cúi đầu thấy anh đến, thoáng cái thu lại cảm xúc của mình.Anh đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay cậu ấy, cái gì cũng không nói liền mang quần áo đi vào bên trongphòng bệnh.“Cái đồ quái gở.” Mộc Tử Hoành thấp giọng mắng mộtcâu, ngồi phịch xuống băng ghế nghỉ ngơi, cả ngàynay thực sự mệt chết rồi.Lục Hạo Thành đi vào phòng bệnh, Thẩm Giai Kỳ vàLam Hân đều nhìn anh.Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn Thẩm Giai Kỳ một cái, rất nhanh liền di chuyển lên người Lam Hân, ngữ khí không dư thừa: “Lam Lam, quần áo mua về rồi, em đithay quần áo trước đã.”Lam Hân đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay anh, mỉm cười với anh: “Lục tổng, cảm ơn các canh, cácanh về trước đi nhé!”Lại nghe thấy lời cô đuổi anh đi, mày kiếm sắc béncủa anh chau lại theo thói quen.“Em đi thay quần áo đi.” Nói xong, anh quay người rakhỏi phòng bệnh.Lam Hân nhìn bóng lưng cô chấp của anh, vẻ mặtcũng không biết làm sao.Cô quay đầu, nhìn Thẩm Giai Kỳ nói: “Giai Kỳ, tôi sẽthay nhanh thôi, nếu cô không thoải mái thì gọi bác sĩ.Thẩm Giai Kỳ lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi rất tốt, cóđiều, tôi xưng hô với cô thế nào đây.”“Lam Hân, cô cũng có thể gọi tôi là Lam Lam, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Lam Hân nói xong liền đi vào nhà tắm trong phòng bệnh, đây là phòng bệnh đôinên phòng tắt rất nhỏ.Nhưng đối với Lam Hân lúc này mà nói, có thể có mộtphòng tắm như vậy đã là một ân huệ trên trời rồi.Còn Mộc Tử Hoành ở bên ngoài nghe thấy Thẩm Giai Kỳ hỏi tên Lam Hân, anh đột nhiên bật nảy dậy, nhìn Lục Hạo Thành đi đến, anh đè thấp âm thanh hỏi: “Không ngờ giám đốc Lamlại lao xuống sông cứungười mình không quen biết?”Lục Hạo Thành lãnh đạm gật gật đầu.Mộc Tử Hoành trợn mắt, lại ngồi phịch xuống: “Anhhùng, siêu cấp anh hùng…”Mộc Tử Hoành lắm bà lẳm bẩm nói, thực sự không muốn sống nữa rồi, khi cô ấy lao xuống có nghĩ tới hai đứa con trai bảo bối khiến người ta ghen tị đến mứcđáng giận không?Lục Hạo Thành vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Cậuvề nghỉ ngơi trước đi! Tôi ở đây đợi Lam Lam.”Mộc Tử Hoành nghiêng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta sống cùng một nhà, tôi vứt cậu ở đây, còn phải con người không?” Anh vẫn luôn rất nghĩa khí đó.Đừng để anh chân trước vừa về đến nhà thì chân sau liền gọi điện thoại bảo anh đến đón cậu ấy, thực sựlàm khó chết anh mà.Lúc này trở về, anh xác định mình rất nhanh sẽ ngủnhư con lợn chết.Cậu ấy gọi điện thoại đến, anh mà không bắt máy thìkiểu gì cậu ấy cũng sẽ mắng anh cho đến chết.Đối với Lục Hạo Thành, ba người anh em bọn họ luônbao dung rất nhiều.Lục Hạo Thành tháy cậu ấy không đi, cũng không nóigì, chỉ im lặng ngồi một bên.Mộc Tử Hoành hết cách lắc đầu, Lam Hân, cô chính làthần dược của Lục Hạo Thành.Nếu như Lam Hân vui vẻ, Lục Hạo Thành sẽ sống trong mật ngọt, nếu nhưLam Hân đau lòng, Lục HạoThành sẽ sống không bằng chét.Tình yêu, rốt cuộc thì ai yêu trước người ấy thua.Trông tâm trí Mộc Tử Hoành hiện lên một hình bóngxinh tươi quyền rũ.Đáy lòng anh nặng nè thở ra một hơi, gần đây chẳng hiểu sao anh vừa nhắm mắt liền nghĩ tới Nhạc CầnNghiên chứ?Mộc Tử Hoành chậm rãi lắc đầu để bản thân tỉnh táomấy phần, anh cũng mê muội giống Lục Hạo Thành rồi sao?
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lục Hạo Thành đau khổ nhắm mắt, lúc Mộc Tử Hoànhlên đến tầng thì nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.Anh khẽ híp mắt, cậu ấy lại sao vậy?Lam Hân nói chuyện kích động đến cậu ấy?Lam Hân có bị thương không? Cậu ta đau khổ nhưVậy cho ai xem?Mộc Tử Hoành có chút khit mũi khinh bỉ.Anh đi đến cạnh Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành đang cúi đầu thấy anh đến, thoáng cái thu lại cảm xúc của mình.Anh đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay cậu ấy, cái gì cũng không nói liền mang quần áo đi vào bên trongphòng bệnh.“Cái đồ quái gở.” Mộc Tử Hoành thấp giọng mắng mộtcâu, ngồi phịch xuống băng ghế nghỉ ngơi, cả ngàynay thực sự mệt chết rồi.Lục Hạo Thành đi vào phòng bệnh, Thẩm Giai Kỳ vàLam Hân đều nhìn anh.Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn Thẩm Giai Kỳ một cái, rất nhanh liền di chuyển lên người Lam Hân, ngữ khí không dư thừa: “Lam Lam, quần áo mua về rồi, em đithay quần áo trước đã.”Lam Hân đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay anh, mỉm cười với anh: “Lục tổng, cảm ơn các canh, cácanh về trước đi nhé!”Lại nghe thấy lời cô đuổi anh đi, mày kiếm sắc béncủa anh chau lại theo thói quen.“Em đi thay quần áo đi.” Nói xong, anh quay người rakhỏi phòng bệnh.Lam Hân nhìn bóng lưng cô chấp của anh, vẻ mặtcũng không biết làm sao.Cô quay đầu, nhìn Thẩm Giai Kỳ nói: “Giai Kỳ, tôi sẽthay nhanh thôi, nếu cô không thoải mái thì gọi bác sĩ.Thẩm Giai Kỳ lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi rất tốt, cóđiều, tôi xưng hô với cô thế nào đây.”“Lam Hân, cô cũng có thể gọi tôi là Lam Lam, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Lam Hân nói xong liền đi vào nhà tắm trong phòng bệnh, đây là phòng bệnh đôinên phòng tắt rất nhỏ.Nhưng đối với Lam Hân lúc này mà nói, có thể có mộtphòng tắm như vậy đã là một ân huệ trên trời rồi.Còn Mộc Tử Hoành ở bên ngoài nghe thấy Thẩm Giai Kỳ hỏi tên Lam Hân, anh đột nhiên bật nảy dậy, nhìn Lục Hạo Thành đi đến, anh đè thấp âm thanh hỏi: “Không ngờ giám đốc Lamlại lao xuống sông cứungười mình không quen biết?”Lục Hạo Thành lãnh đạm gật gật đầu.Mộc Tử Hoành trợn mắt, lại ngồi phịch xuống: “Anhhùng, siêu cấp anh hùng…”Mộc Tử Hoành lắm bà lẳm bẩm nói, thực sự không muốn sống nữa rồi, khi cô ấy lao xuống có nghĩ tới hai đứa con trai bảo bối khiến người ta ghen tị đến mứcđáng giận không?Lục Hạo Thành vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Cậuvề nghỉ ngơi trước đi! Tôi ở đây đợi Lam Lam.”Mộc Tử Hoành nghiêng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta sống cùng một nhà, tôi vứt cậu ở đây, còn phải con người không?” Anh vẫn luôn rất nghĩa khí đó.Đừng để anh chân trước vừa về đến nhà thì chân sau liền gọi điện thoại bảo anh đến đón cậu ấy, thực sựlàm khó chết anh mà.Lúc này trở về, anh xác định mình rất nhanh sẽ ngủnhư con lợn chết.Cậu ấy gọi điện thoại đến, anh mà không bắt máy thìkiểu gì cậu ấy cũng sẽ mắng anh cho đến chết.Đối với Lục Hạo Thành, ba người anh em bọn họ luônbao dung rất nhiều.Lục Hạo Thành tháy cậu ấy không đi, cũng không nóigì, chỉ im lặng ngồi một bên.Mộc Tử Hoành hết cách lắc đầu, Lam Hân, cô chính làthần dược của Lục Hạo Thành.Nếu như Lam Hân vui vẻ, Lục Hạo Thành sẽ sống trong mật ngọt, nếu nhưLam Hân đau lòng, Lục HạoThành sẽ sống không bằng chét.Tình yêu, rốt cuộc thì ai yêu trước người ấy thua.Trông tâm trí Mộc Tử Hoành hiện lên một hình bóngxinh tươi quyền rũ.Đáy lòng anh nặng nè thở ra một hơi, gần đây chẳng hiểu sao anh vừa nhắm mắt liền nghĩ tới Nhạc CầnNghiên chứ?Mộc Tử Hoành chậm rãi lắc đầu để bản thân tỉnh táomấy phần, anh cũng mê muội giống Lục Hạo Thành rồi sao?
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lục Hạo Thành đau khổ nhắm mắt, lúc Mộc Tử Hoànhlên đến tầng thì nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.Anh khẽ híp mắt, cậu ấy lại sao vậy?Lam Hân nói chuyện kích động đến cậu ấy?Lam Hân có bị thương không? Cậu ta đau khổ nhưVậy cho ai xem?Mộc Tử Hoành có chút khit mũi khinh bỉ.Anh đi đến cạnh Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành đang cúi đầu thấy anh đến, thoáng cái thu lại cảm xúc của mình.Anh đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay cậu ấy, cái gì cũng không nói liền mang quần áo đi vào bên trongphòng bệnh.“Cái đồ quái gở.” Mộc Tử Hoành thấp giọng mắng mộtcâu, ngồi phịch xuống băng ghế nghỉ ngơi, cả ngàynay thực sự mệt chết rồi.Lục Hạo Thành đi vào phòng bệnh, Thẩm Giai Kỳ vàLam Hân đều nhìn anh.Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn Thẩm Giai Kỳ một cái, rất nhanh liền di chuyển lên người Lam Hân, ngữ khí không dư thừa: “Lam Lam, quần áo mua về rồi, em đithay quần áo trước đã.”Lam Hân đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay anh, mỉm cười với anh: “Lục tổng, cảm ơn các canh, cácanh về trước đi nhé!”Lại nghe thấy lời cô đuổi anh đi, mày kiếm sắc béncủa anh chau lại theo thói quen.“Em đi thay quần áo đi.” Nói xong, anh quay người rakhỏi phòng bệnh.Lam Hân nhìn bóng lưng cô chấp của anh, vẻ mặtcũng không biết làm sao.Cô quay đầu, nhìn Thẩm Giai Kỳ nói: “Giai Kỳ, tôi sẽthay nhanh thôi, nếu cô không thoải mái thì gọi bác sĩ.Thẩm Giai Kỳ lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi rất tốt, cóđiều, tôi xưng hô với cô thế nào đây.”“Lam Hân, cô cũng có thể gọi tôi là Lam Lam, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Lam Hân nói xong liền đi vào nhà tắm trong phòng bệnh, đây là phòng bệnh đôinên phòng tắt rất nhỏ.Nhưng đối với Lam Hân lúc này mà nói, có thể có mộtphòng tắm như vậy đã là một ân huệ trên trời rồi.Còn Mộc Tử Hoành ở bên ngoài nghe thấy Thẩm Giai Kỳ hỏi tên Lam Hân, anh đột nhiên bật nảy dậy, nhìn Lục Hạo Thành đi đến, anh đè thấp âm thanh hỏi: “Không ngờ giám đốc Lamlại lao xuống sông cứungười mình không quen biết?”Lục Hạo Thành lãnh đạm gật gật đầu.Mộc Tử Hoành trợn mắt, lại ngồi phịch xuống: “Anhhùng, siêu cấp anh hùng…”Mộc Tử Hoành lắm bà lẳm bẩm nói, thực sự không muốn sống nữa rồi, khi cô ấy lao xuống có nghĩ tới hai đứa con trai bảo bối khiến người ta ghen tị đến mứcđáng giận không?Lục Hạo Thành vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Cậuvề nghỉ ngơi trước đi! Tôi ở đây đợi Lam Lam.”Mộc Tử Hoành nghiêng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta sống cùng một nhà, tôi vứt cậu ở đây, còn phải con người không?” Anh vẫn luôn rất nghĩa khí đó.Đừng để anh chân trước vừa về đến nhà thì chân sau liền gọi điện thoại bảo anh đến đón cậu ấy, thực sựlàm khó chết anh mà.Lúc này trở về, anh xác định mình rất nhanh sẽ ngủnhư con lợn chết.Cậu ấy gọi điện thoại đến, anh mà không bắt máy thìkiểu gì cậu ấy cũng sẽ mắng anh cho đến chết.Đối với Lục Hạo Thành, ba người anh em bọn họ luônbao dung rất nhiều.Lục Hạo Thành tháy cậu ấy không đi, cũng không nóigì, chỉ im lặng ngồi một bên.Mộc Tử Hoành hết cách lắc đầu, Lam Hân, cô chính làthần dược của Lục Hạo Thành.Nếu như Lam Hân vui vẻ, Lục Hạo Thành sẽ sống trong mật ngọt, nếu nhưLam Hân đau lòng, Lục HạoThành sẽ sống không bằng chét.Tình yêu, rốt cuộc thì ai yêu trước người ấy thua.Trông tâm trí Mộc Tử Hoành hiện lên một hình bóngxinh tươi quyền rũ.Đáy lòng anh nặng nè thở ra một hơi, gần đây chẳng hiểu sao anh vừa nhắm mắt liền nghĩ tới Nhạc CầnNghiên chứ?Mộc Tử Hoành chậm rãi lắc đầu để bản thân tỉnh táomấy phần, anh cũng mê muội giống Lục Hạo Thành rồi sao?