Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 109
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trọng tài hơi ngây ra, ờ một tiếng rồi mới nói: “Con ngựa này của ngươi?” Lâm Nhất mỉm cười, vỗ nhẹ lên cổ Huyết Long Mã rồi nói: “Tiểu Hồng, xuống dưới đi!” Cũng không biết ở nhà họ Vân nó tên là gì, Lâm Nhất chỉ tùy tiện gọi đại một tên rồi đuổi Huyết Long Mã xuống dưới đài thi đấu. AdvertisementHuyết Long Mã bị gọi là Tiểu Hồng thì tỏ vẻ không vui, nhưng khi Lâm Nhất vỗ nhẹ lên người nó thì nó vẫn ngoan ngoãn xuống dưới. Huyết Long Mã vừa xuống dưới thì liền bộc lộ tính khí nóng nảy. AdvertisementKhiến các đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều mặt mày nhăn nhó, chửi bới không ngừng. “Con súc sinh này, tránh xa ra đi!” “Ây dà, đừng có đá ta...” Ai mắng nó thì nó đá người đó, rõ ràng là một ông tướng con, các đệ tử xung quanh đều cố gắng né thật xa. Bên dưới náo nhiệt thì bên trên cũng không thua kém gì. Chu Vân thấy Lâm Nhất đến trễ thì đã sớm thấy bực bội, càng không ngờ Lâm Nhất lại còn phi ngựa lên đài. Khí thế lẫm liệt đã triệt để dìm uy phong của hắn ta xuống. Phải biết rằng theo mọi người thấy thì Lâm Nhất không thể nào thắng trong trận quyết đấu này. Mọi người đều đến để xem Lâm Nhất thắng nhiều trận liên tiếp, nổi tiếng như con ngựa chiến trong vòng khảo hạch, bây giờ sẽ phải thua thê thảm thế nào. Nhưng ai ngờ, Lâm Nhất mà mọi người đều tưởng rằng phải cụp đuôi làm người lại xuất hiện bằng cách khiến người ta khiếp sợ như thế. “Chu sư huynh, đánh chết tên Kiếm Nô đó đi, đánh cho hắn về lại nguyên hình!” Vẫn chưa chính thức bắt đầu thì bên dưới đã có tiếng hét lớn, đó là Trần Tiêu, con chó bên cạnh Chu Vân. Hắn ta bị Lâm Nhất đánh đến ngồi dậy không nổi chỉ bằng một đấm, vì bị thương nghiêm trọng nên đã lỡ mất cuộc thi sát hạch giữa năm. Vì vậy hắn ta rất hận Lâm Nhất, hắn ta là người đầu tiên hét lên. Rất nhanh sau đó, các đệ tử ngoại môn có quan hệ khá tốt với Chu Vân cũng lần lượt hét lên. Trong Diễn Võ trường rộng lớn, không có ai cổ vũ cho Lâm Nhất cả. Dù một thân một mình không chỗ dựa nhưng Lâm Nhất không hề run sợ, đôi mắt hắn sáng long lanh. “Lượt giao đấu thứ hai, ai thua sẽ bị loại, mong hai vị hãy dùng hết sức của mình. Bắt đầu!”
Trọng tài hơi ngây ra, ờ một tiếng rồi mới nói: “Con ngựa này của ngươi?”
Lâm Nhất mỉm cười, vỗ nhẹ lên cổ Huyết Long Mã rồi nói: “Tiểu Hồng, xuống dưới đi!”
Cũng không biết ở nhà họ Vân nó tên là gì, Lâm Nhất chỉ tùy tiện gọi đại một tên rồi đuổi Huyết Long Mã xuống dưới đài thi đấu.
Advertisement
Huyết Long Mã bị gọi là Tiểu Hồng thì tỏ vẻ không vui, nhưng khi Lâm Nhất vỗ nhẹ lên người nó thì nó vẫn ngoan ngoãn xuống dưới.
Huyết Long Mã vừa xuống dưới thì liền bộc lộ tính khí nóng nảy.
Advertisement
Khiến các đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều mặt mày nhăn nhó, chửi bới không ngừng.
“Con súc sinh này, tránh xa ra đi!”
“Ây dà, đừng có đá ta...”
Ai mắng nó thì nó đá người đó, rõ ràng là một ông tướng con, các đệ tử xung quanh đều cố gắng né thật xa.
Bên dưới náo nhiệt thì bên trên cũng không thua kém gì.
Chu Vân thấy Lâm Nhất đến trễ thì đã sớm thấy bực bội, càng không ngờ Lâm Nhất lại còn phi ngựa lên đài.
Khí thế lẫm liệt đã triệt để dìm uy phong của hắn ta xuống.
Phải biết rằng theo mọi người thấy thì Lâm Nhất không thể nào thắng trong trận quyết đấu này. Mọi người đều đến để xem Lâm Nhất thắng nhiều trận liên tiếp, nổi tiếng như con ngựa chiến trong vòng khảo hạch, bây giờ sẽ phải thua thê thảm thế nào.
Nhưng ai ngờ, Lâm Nhất mà mọi người đều tưởng rằng phải cụp đuôi làm người lại xuất hiện bằng cách khiến người ta khiếp sợ như thế.
“Chu sư huynh, đánh chết tên Kiếm Nô đó đi, đánh cho hắn về lại nguyên hình!”
Vẫn chưa chính thức bắt đầu thì bên dưới đã có tiếng hét lớn, đó là Trần Tiêu, con chó bên cạnh Chu Vân.
Hắn ta bị Lâm Nhất đánh đến ngồi dậy không nổi chỉ bằng một đấm, vì bị thương nghiêm trọng nên đã lỡ mất cuộc thi sát hạch giữa năm.
Vì vậy hắn ta rất hận Lâm Nhất, hắn ta là người đầu tiên hét lên.
Rất nhanh sau đó, các đệ tử ngoại môn có quan hệ khá tốt với Chu Vân cũng lần lượt hét lên.
Trong Diễn Võ trường rộng lớn, không có ai cổ vũ cho Lâm Nhất cả.
Dù một thân một mình không chỗ dựa nhưng Lâm Nhất không hề run sợ, đôi mắt hắn sáng long lanh.
“Lượt giao đấu thứ hai, ai thua sẽ bị loại, mong hai vị hãy dùng hết sức của mình. Bắt đầu!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trọng tài hơi ngây ra, ờ một tiếng rồi mới nói: “Con ngựa này của ngươi?” Lâm Nhất mỉm cười, vỗ nhẹ lên cổ Huyết Long Mã rồi nói: “Tiểu Hồng, xuống dưới đi!” Cũng không biết ở nhà họ Vân nó tên là gì, Lâm Nhất chỉ tùy tiện gọi đại một tên rồi đuổi Huyết Long Mã xuống dưới đài thi đấu. AdvertisementHuyết Long Mã bị gọi là Tiểu Hồng thì tỏ vẻ không vui, nhưng khi Lâm Nhất vỗ nhẹ lên người nó thì nó vẫn ngoan ngoãn xuống dưới. Huyết Long Mã vừa xuống dưới thì liền bộc lộ tính khí nóng nảy. AdvertisementKhiến các đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều mặt mày nhăn nhó, chửi bới không ngừng. “Con súc sinh này, tránh xa ra đi!” “Ây dà, đừng có đá ta...” Ai mắng nó thì nó đá người đó, rõ ràng là một ông tướng con, các đệ tử xung quanh đều cố gắng né thật xa. Bên dưới náo nhiệt thì bên trên cũng không thua kém gì. Chu Vân thấy Lâm Nhất đến trễ thì đã sớm thấy bực bội, càng không ngờ Lâm Nhất lại còn phi ngựa lên đài. Khí thế lẫm liệt đã triệt để dìm uy phong của hắn ta xuống. Phải biết rằng theo mọi người thấy thì Lâm Nhất không thể nào thắng trong trận quyết đấu này. Mọi người đều đến để xem Lâm Nhất thắng nhiều trận liên tiếp, nổi tiếng như con ngựa chiến trong vòng khảo hạch, bây giờ sẽ phải thua thê thảm thế nào. Nhưng ai ngờ, Lâm Nhất mà mọi người đều tưởng rằng phải cụp đuôi làm người lại xuất hiện bằng cách khiến người ta khiếp sợ như thế. “Chu sư huynh, đánh chết tên Kiếm Nô đó đi, đánh cho hắn về lại nguyên hình!” Vẫn chưa chính thức bắt đầu thì bên dưới đã có tiếng hét lớn, đó là Trần Tiêu, con chó bên cạnh Chu Vân. Hắn ta bị Lâm Nhất đánh đến ngồi dậy không nổi chỉ bằng một đấm, vì bị thương nghiêm trọng nên đã lỡ mất cuộc thi sát hạch giữa năm. Vì vậy hắn ta rất hận Lâm Nhất, hắn ta là người đầu tiên hét lên. Rất nhanh sau đó, các đệ tử ngoại môn có quan hệ khá tốt với Chu Vân cũng lần lượt hét lên. Trong Diễn Võ trường rộng lớn, không có ai cổ vũ cho Lâm Nhất cả. Dù một thân một mình không chỗ dựa nhưng Lâm Nhất không hề run sợ, đôi mắt hắn sáng long lanh. “Lượt giao đấu thứ hai, ai thua sẽ bị loại, mong hai vị hãy dùng hết sức của mình. Bắt đầu!”