Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 120

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ầm!  Bước chân hắn ta không hề di chuyển, chỉ dựa vào tu vi của võ đạo tầng tám, hắn ta đánh ra một chưởng xuyên không.  Mạnh mẽ khiến đối thủ rơi khỏi lôi đài.  “Mạnh thật!”  AdvertisementLâm Nhất khẽ kinh sợ trong lòng. Võ đạo tầng tám, đây chính là tu vi đáng sợ của võ đạo tầng tám!  “Hồ Tử Phong, Hồ Tử Phong!”  Phía dưới đài reo hò dữ dội, rất nhiều đệ tử ngoại môn hô to tên hắn ta.  AdvertisementKhi ánh chiều tà buông xuống, chiếu rọi vào Diễn Võ trường thì toàn bộ vòng đấu lại đã hoàn tất.  Lâm Nhất bình thản không sợ sệt chiến thắng đối thủ vòng thứ ba, thành công lọt vào top mười người đứng đầu trong kỳ sát hạch giữa năm, hoàn thành màn nghịch tập mà người thường cho rằng là bất khả thi.  Từ Kiếm Nô đến đệ tử ngoại môn, rồi lại từ đệ tử ngoại môn một đường tiến thẳng.  Mười người đi lên đài cao cùng với đệ tử nội môn và trưởng lão tông môn, tất cả đứng trên cùng một võ đài.  “Không tệ, chúc mừng mọi người trở thành mười người đứng đầu kỳ sát hạch giữa năm! Lát sau mọi người có thể đến Tông Vụ Đường nhận phần thưởng. Bây giờ, mọi người còn có một quyền lợi, đó là mỗi người đều có tư cách được thách đấu đệ tử nội môn một lần!”  Môn chủ Bạch Thiên Minh tươi cười nói.  Đệ tử nội môn cạnh tranh càng khốc liệt hơn, thứ hạng cao thấp khác nhau chênh lệch rất lớn.  Bây giờ tông môn cho mười người một quyền lợi, đó là đánh thắng đệ tử nội môn uy danh thì có thể trực tiếp giành được xếp hạng của đối phương.  Thế nhưng mười người lúc này đều tỏ vẻ bình tĩnh.  Tông môn đề cao cạnh tranh, có thể nói, nhưng càng nói tình nghĩa thì phe phái càng sâu.  Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thách đấu đối phương là đã thể hiện rõ sự coi thường đối phương, nếu thắng thì còn dễ nói.  Nhưng chẳng may bản thân thua thì sau kỳ sát hạch giữa năm này, chưa biết chừng đối phương sẽ quay lại trả thù.  Đương nhiên Hồ Tử Phong chắc chắn là ngoại lệ, không ai có thể so mình với hắn ta.  Gần như ngay khi tông chủ vừa dứt lời thì Hồ Tử Phong đã ngẩng đầu chăm chú nhìn một người đệ tử nội môn, nói: “Hồ mỗ bất tài, xin nhờ Mã sư huynh chỉ giáo!”  Đệ tử nội môn được gọi là Mã sư huynh cũng không thấy tức giận, chỉ cười khổ nói: “Một tháng trước, ta đã thua trong tay ngươi rồi, thật sự không dám nói chỉ giáo, ta nhận thua!”  Nhận thua…  Một màn như vậy nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.  Chung quy lại, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.  “Còn ai nữa, còn ai dám tiến lên thử thách không? Chẳng lẽ chỉ có một mình Hồ Tử Phong quyết đoán như vậy thôi sao?”  Môn chủ Bạch Thiên Minh khẽ cười, nhẹ giọng cổ vũ.  Nhưng lại không ai trả lời, đa phần đều cúi thấp đầu im lặng. Dù sao họ cũng không có tu vi võ đạo tầng tám giống như Hồ Tử Phong.  Hắn ta lên thách đấu mới là hợp lý phải đạo, không thách đấu mới là bất ngờ.  “Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!”  Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng không ai nguyện ý...  

Ầm!  

Bước chân hắn ta không hề di chuyển, chỉ dựa vào tu vi của võ đạo tầng tám, hắn ta đánh ra một chưởng xuyên không.  

Mạnh mẽ khiến đối thủ rơi khỏi lôi đài.  

“Mạnh thật!”  

Advertisement

Lâm Nhất khẽ kinh sợ trong lòng. Võ đạo tầng tám, đây chính là tu vi đáng sợ của võ đạo tầng tám!  

“Hồ Tử Phong, Hồ Tử Phong!”  

Phía dưới đài reo hò dữ dội, rất nhiều đệ tử ngoại môn hô to tên hắn ta.  

Advertisement

Khi ánh chiều tà buông xuống, chiếu rọi vào Diễn Võ trường thì toàn bộ vòng đấu lại đã hoàn tất.  

Lâm Nhất bình thản không sợ sệt chiến thắng đối thủ vòng thứ ba, thành công lọt vào top mười người đứng đầu trong kỳ sát hạch giữa năm, hoàn thành màn nghịch tập mà người thường cho rằng là bất khả thi.  

Từ Kiếm Nô đến đệ tử ngoại môn, rồi lại từ đệ tử ngoại môn một đường tiến thẳng.  

Mười người đi lên đài cao cùng với đệ tử nội môn và trưởng lão tông môn, tất cả đứng trên cùng một võ đài.  

“Không tệ, chúc mừng mọi người trở thành mười người đứng đầu kỳ sát hạch giữa năm! Lát sau mọi người có thể đến Tông Vụ Đường nhận phần thưởng. Bây giờ, mọi người còn có một quyền lợi, đó là mỗi người đều có tư cách được thách đấu đệ tử nội môn một lần!”  

Môn chủ Bạch Thiên Minh tươi cười nói.  

Đệ tử nội môn cạnh tranh càng khốc liệt hơn, thứ hạng cao thấp khác nhau chênh lệch rất lớn.  

Bây giờ tông môn cho mười người một quyền lợi, đó là đánh thắng đệ tử nội môn uy danh thì có thể trực tiếp giành được xếp hạng của đối phương.  

Thế nhưng mười người lúc này đều tỏ vẻ bình tĩnh.  

Tông môn đề cao cạnh tranh, có thể nói, nhưng càng nói tình nghĩa thì phe phái càng sâu.  

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thách đấu đối phương là đã thể hiện rõ sự coi thường đối phương, nếu thắng thì còn dễ nói.  

Nhưng chẳng may bản thân thua thì sau kỳ sát hạch giữa năm này, chưa biết chừng đối phương sẽ quay lại trả thù.  

Đương nhiên Hồ Tử Phong chắc chắn là ngoại lệ, không ai có thể so mình với hắn ta.  

Gần như ngay khi tông chủ vừa dứt lời thì Hồ Tử Phong đã ngẩng đầu chăm chú nhìn một người đệ tử nội môn, nói: “Hồ mỗ bất tài, xin nhờ Mã sư huynh chỉ giáo!”  

Đệ tử nội môn được gọi là Mã sư huynh cũng không thấy tức giận, chỉ cười khổ nói: “Một tháng trước, ta đã thua trong tay ngươi rồi, thật sự không dám nói chỉ giáo, ta nhận thua!”  

Nhận thua…  

Một màn như vậy nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.  

Chung quy lại, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.  

“Còn ai nữa, còn ai dám tiến lên thử thách không? Chẳng lẽ chỉ có một mình Hồ Tử Phong quyết đoán như vậy thôi sao?”  

Môn chủ Bạch Thiên Minh khẽ cười, nhẹ giọng cổ vũ.  

Nhưng lại không ai trả lời, đa phần đều cúi thấp đầu im lặng. Dù sao họ cũng không có tu vi võ đạo tầng tám giống như Hồ Tử Phong.  

Hắn ta lên thách đấu mới là hợp lý phải đạo, không thách đấu mới là bất ngờ.  

“Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!”  

Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng không ai nguyện ý...  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ầm!  Bước chân hắn ta không hề di chuyển, chỉ dựa vào tu vi của võ đạo tầng tám, hắn ta đánh ra một chưởng xuyên không.  Mạnh mẽ khiến đối thủ rơi khỏi lôi đài.  “Mạnh thật!”  AdvertisementLâm Nhất khẽ kinh sợ trong lòng. Võ đạo tầng tám, đây chính là tu vi đáng sợ của võ đạo tầng tám!  “Hồ Tử Phong, Hồ Tử Phong!”  Phía dưới đài reo hò dữ dội, rất nhiều đệ tử ngoại môn hô to tên hắn ta.  AdvertisementKhi ánh chiều tà buông xuống, chiếu rọi vào Diễn Võ trường thì toàn bộ vòng đấu lại đã hoàn tất.  Lâm Nhất bình thản không sợ sệt chiến thắng đối thủ vòng thứ ba, thành công lọt vào top mười người đứng đầu trong kỳ sát hạch giữa năm, hoàn thành màn nghịch tập mà người thường cho rằng là bất khả thi.  Từ Kiếm Nô đến đệ tử ngoại môn, rồi lại từ đệ tử ngoại môn một đường tiến thẳng.  Mười người đi lên đài cao cùng với đệ tử nội môn và trưởng lão tông môn, tất cả đứng trên cùng một võ đài.  “Không tệ, chúc mừng mọi người trở thành mười người đứng đầu kỳ sát hạch giữa năm! Lát sau mọi người có thể đến Tông Vụ Đường nhận phần thưởng. Bây giờ, mọi người còn có một quyền lợi, đó là mỗi người đều có tư cách được thách đấu đệ tử nội môn một lần!”  Môn chủ Bạch Thiên Minh tươi cười nói.  Đệ tử nội môn cạnh tranh càng khốc liệt hơn, thứ hạng cao thấp khác nhau chênh lệch rất lớn.  Bây giờ tông môn cho mười người một quyền lợi, đó là đánh thắng đệ tử nội môn uy danh thì có thể trực tiếp giành được xếp hạng của đối phương.  Thế nhưng mười người lúc này đều tỏ vẻ bình tĩnh.  Tông môn đề cao cạnh tranh, có thể nói, nhưng càng nói tình nghĩa thì phe phái càng sâu.  Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thách đấu đối phương là đã thể hiện rõ sự coi thường đối phương, nếu thắng thì còn dễ nói.  Nhưng chẳng may bản thân thua thì sau kỳ sát hạch giữa năm này, chưa biết chừng đối phương sẽ quay lại trả thù.  Đương nhiên Hồ Tử Phong chắc chắn là ngoại lệ, không ai có thể so mình với hắn ta.  Gần như ngay khi tông chủ vừa dứt lời thì Hồ Tử Phong đã ngẩng đầu chăm chú nhìn một người đệ tử nội môn, nói: “Hồ mỗ bất tài, xin nhờ Mã sư huynh chỉ giáo!”  Đệ tử nội môn được gọi là Mã sư huynh cũng không thấy tức giận, chỉ cười khổ nói: “Một tháng trước, ta đã thua trong tay ngươi rồi, thật sự không dám nói chỉ giáo, ta nhận thua!”  Nhận thua…  Một màn như vậy nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.  Chung quy lại, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.  “Còn ai nữa, còn ai dám tiến lên thử thách không? Chẳng lẽ chỉ có một mình Hồ Tử Phong quyết đoán như vậy thôi sao?”  Môn chủ Bạch Thiên Minh khẽ cười, nhẹ giọng cổ vũ.  Nhưng lại không ai trả lời, đa phần đều cúi thấp đầu im lặng. Dù sao họ cũng không có tu vi võ đạo tầng tám giống như Hồ Tử Phong.  Hắn ta lên thách đấu mới là hợp lý phải đạo, không thách đấu mới là bất ngờ.  “Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!”  Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng không ai nguyện ý...  

Chương 120