Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 129

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  AdvertisementLâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   Advertisement“Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  “Tô sư tỷ!”  Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  “Có chuyện gì à?”  Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  “Ta…”  Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  “Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 

Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  

Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  

Advertisement

Lâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  

Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   

Advertisement

“Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  

Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  

Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  

Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  

Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  

“Tô sư tỷ!”  

Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  

Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  

Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  

“Có chuyện gì à?”  

Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  

“Ta…”  

Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  

Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  

“Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  AdvertisementLâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   Advertisement“Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  “Tô sư tỷ!”  Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  “Có chuyện gì à?”  Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  “Ta…”  Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  “Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 

Chương 129