Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 135
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nghĩ không thông, Tô Hàm Nguyệt tại sao lại vui mừng đến mức bật khóc như vậy.Chỉ có gương mặt tươi cười đó là khiến người ta khó mà quên được, không ngờ khi Tô Hàm Nguyệt cười lên lại đẹp đến nhường đó."Rốt cuộc ta đã quên điều gì..."Lâm Nhất tuyệt vọng mở trừng hai mắt, ngoài gương mặt tươi cười đó ra thì không nhớ lại được bất cứ chuyện gì khác.Đủ loại dấu hiệu khiến hắn cảm giác có gì đó kỳ lạ.AdvertisementKý ức của nguyên chủ dường như có một đoạn bị phong ấn rồi.Trong lòng Lâm Nhất có dự cảm, những bí ẩn này đều có liên quan đến đoạn ký ức bị phong ấn đó."Đáng ghét!"Bịch bịch!Lâm Nhất căm hận không thôi, hung hăng đánh một quyền lên tường.Nếu như tất cả thật sự là như vậy, vậy thì Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng coi thường Lâm Nhất.Không nói đến thâm tình thực ý, nhưng ít nhất trong lòng Tô Hàm Nguyệt, nguyên chủ cũng có chút trọng lượng.Tại sao ta lại ngốc như vậy, Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng ban thưởng đan dược cho bất cứ kẻ nào trong Thanh Vân Môn này.Chỉ có một mình Lâm Nhất!Nhưng nếu thật sự nàng có ý thì tại sao trước nay chưa từng biểu hiện ra dù chỉ tí tẹo.Trên người nàng rốt cuộc đang ẩn giấu điều khó nói gì."Không được, ta nhất định phải hỏi cho rõ".Lâm Nhất lúc này ngập tràn áy náy, không nói một lời chỉ điên cuồng chạy đi.Lại nghĩ tới vũng máu trước cửa, nghĩ tới biểu cảm cực kỳ bất ổn lúc trước của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất xuất hiện tia lo âu.Hắn chạy khắp Thanh Vân Môn, gặp ai cũng hỏi có gặp Tô Hàm Nguyệt không.Từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, mệt đến mức miệng lưỡi khô khan, nhưng vẫn không tìm kiếm được gì.Với năng lực của Tô Hàm Nguyệt mà muốn trốn tránh một người thì thực sự quá dễ dàng.Công cốc trở về nhà gỗ, thần sắc Lâm Nhất mệt mỏi, mặt xám ngoét như tro tàn.Trầm mặc không nói, tự nhốt mình lại.Lần đóng cửa này liền một mạch đúng ba ngày trời, không ăn không uống, không nói không rằng.
Nghĩ không thông, Tô Hàm Nguyệt tại sao lại vui mừng đến mức bật khóc như vậy.
Chỉ có gương mặt tươi cười đó là khiến người ta khó mà quên được, không ngờ khi Tô Hàm Nguyệt cười lên lại đẹp đến nhường đó.
"Rốt cuộc ta đã quên điều gì..."
Lâm Nhất tuyệt vọng mở trừng hai mắt, ngoài gương mặt tươi cười đó ra thì không nhớ lại được bất cứ chuyện gì khác.
Đủ loại dấu hiệu khiến hắn cảm giác có gì đó kỳ lạ.
Advertisement
Ký ức của nguyên chủ dường như có một đoạn bị phong ấn rồi.
Trong lòng Lâm Nhất có dự cảm, những bí ẩn này đều có liên quan đến đoạn ký ức bị phong ấn đó.
"Đáng ghét!"
Bịch bịch!
Lâm Nhất căm hận không thôi, hung hăng đánh một quyền lên tường.
Nếu như tất cả thật sự là như vậy, vậy thì Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng coi thường Lâm Nhất.
Không nói đến thâm tình thực ý, nhưng ít nhất trong lòng Tô Hàm Nguyệt, nguyên chủ cũng có chút trọng lượng.
Tại sao ta lại ngốc như vậy, Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng ban thưởng đan dược cho bất cứ kẻ nào trong Thanh Vân Môn này.
Chỉ có một mình Lâm Nhất!
Nhưng nếu thật sự nàng có ý thì tại sao trước nay chưa từng biểu hiện ra dù chỉ tí tẹo.
Trên người nàng rốt cuộc đang ẩn giấu điều khó nói gì.
"Không được, ta nhất định phải hỏi cho rõ".
Lâm Nhất lúc này ngập tràn áy náy, không nói một lời chỉ điên cuồng chạy đi.
Lại nghĩ tới vũng máu trước cửa, nghĩ tới biểu cảm cực kỳ bất ổn lúc trước của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất xuất hiện tia lo âu.
Hắn chạy khắp Thanh Vân Môn, gặp ai cũng hỏi có gặp Tô Hàm Nguyệt không.
Từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, mệt đến mức miệng lưỡi khô khan, nhưng vẫn không tìm kiếm được gì.
Với năng lực của Tô Hàm Nguyệt mà muốn trốn tránh một người thì thực sự quá dễ dàng.
Công cốc trở về nhà gỗ, thần sắc Lâm Nhất mệt mỏi, mặt xám ngoét như tro tàn.
Trầm mặc không nói, tự nhốt mình lại.
Lần đóng cửa này liền một mạch đúng ba ngày trời, không ăn không uống, không nói không rằng.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nghĩ không thông, Tô Hàm Nguyệt tại sao lại vui mừng đến mức bật khóc như vậy.Chỉ có gương mặt tươi cười đó là khiến người ta khó mà quên được, không ngờ khi Tô Hàm Nguyệt cười lên lại đẹp đến nhường đó."Rốt cuộc ta đã quên điều gì..."Lâm Nhất tuyệt vọng mở trừng hai mắt, ngoài gương mặt tươi cười đó ra thì không nhớ lại được bất cứ chuyện gì khác.Đủ loại dấu hiệu khiến hắn cảm giác có gì đó kỳ lạ.AdvertisementKý ức của nguyên chủ dường như có một đoạn bị phong ấn rồi.Trong lòng Lâm Nhất có dự cảm, những bí ẩn này đều có liên quan đến đoạn ký ức bị phong ấn đó."Đáng ghét!"Bịch bịch!Lâm Nhất căm hận không thôi, hung hăng đánh một quyền lên tường.Nếu như tất cả thật sự là như vậy, vậy thì Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng coi thường Lâm Nhất.Không nói đến thâm tình thực ý, nhưng ít nhất trong lòng Tô Hàm Nguyệt, nguyên chủ cũng có chút trọng lượng.Tại sao ta lại ngốc như vậy, Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng ban thưởng đan dược cho bất cứ kẻ nào trong Thanh Vân Môn này.Chỉ có một mình Lâm Nhất!Nhưng nếu thật sự nàng có ý thì tại sao trước nay chưa từng biểu hiện ra dù chỉ tí tẹo.Trên người nàng rốt cuộc đang ẩn giấu điều khó nói gì."Không được, ta nhất định phải hỏi cho rõ".Lâm Nhất lúc này ngập tràn áy náy, không nói một lời chỉ điên cuồng chạy đi.Lại nghĩ tới vũng máu trước cửa, nghĩ tới biểu cảm cực kỳ bất ổn lúc trước của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất xuất hiện tia lo âu.Hắn chạy khắp Thanh Vân Môn, gặp ai cũng hỏi có gặp Tô Hàm Nguyệt không.Từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, mệt đến mức miệng lưỡi khô khan, nhưng vẫn không tìm kiếm được gì.Với năng lực của Tô Hàm Nguyệt mà muốn trốn tránh một người thì thực sự quá dễ dàng.Công cốc trở về nhà gỗ, thần sắc Lâm Nhất mệt mỏi, mặt xám ngoét như tro tàn.Trầm mặc không nói, tự nhốt mình lại.Lần đóng cửa này liền một mạch đúng ba ngày trời, không ăn không uống, không nói không rằng.