Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 137

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… "Tỷ ấy rất không cam tâm nhìn Mã Thiên Nhất một cái, sau đó dùng thân pháp đưa ngươi đi. Ta tin cảnh tượng ngày hôm đó bất kể là những người đã tận mắt chứng kiến thì đều không thể quên được!"  Lâm Nhất giương mắt đờ đẫn, hoàn toàn không dám tin những gì Trương Hàn nói.  AdvertisementNhưng lại không thể không tin, Trương Hàn căn bản không có lý do gì phải lừa hắn.  Advertisement"Vậy băng bó trên người ta cũng là do tỷ ấy làm cho ta ư?", Lâm Nhất nhìn về phía Trương Hàn hỏi.  Trương Hàn sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Đương nhiên là tỷ ấy rồi, mẹ ơi... chẳng lẽ trước đó ngươi tưởng rằng là ta băng bó cho ngươi ư, cái này ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm".  Thấy bản thân hình như có chút phản ứng thái quá, Trương Hàn chậm lại nói: "Chính là tỷ ấy! Thiếu môn chủ lo lắng cho thương thế của ngươi, sau khi dặn dò thì ta cũng tới mấy lần".  "Lần nào tới cũng thấy Tô Hàm Nguyệt ở đó, băng bó trên người của ngươi ít nhất cũng thay hai lần, có lẽ đều là do tỷ ấy tận tay băng cho ngươi. Sau khi ta xác định tỷ ấy rời đi rồi mới mở cửa đi vào, bằng không ta cũng khó xử lắm".  Trương Hàn sờ sờ mặt, khó hiểu nói: "Đúng là nhân khí giữa người với người không giống nhau, khắp cả trên dưới tông môn này có không biết bao nhiêu người thích Tô Hàm Nguyệt, thế mà tỷ ấy lại cứ một mực thích ngươi? Ngươi nói ta..."  "Ba ngày nay có tin tức gì của tỷ ấy không?"  Lâm Nhất thấy Trương Hàn lại bắt đầu tự luyến nên vội vàng ngắt ngang đối phương.  Trương Hàn lắc đầu nói: "Không có, đúng rồi, suýt chút nữa là quên nói với ngươi chuyện chính, thiếu môn chủ bảo ngươi ngày mai hãy đến đại điện tông môn, nhớ nhất định phải tới đó".  "Có chuyện gì vậy?"  "Thiếu môn chủ của Cuồng Đao Môn mang người tới luận bàn "hữu nghị", bảo ngươi đến quan sát một phen. Nếu cần thiết thì chưa biết chừng sẽ cho ngươi ra tay".  Ấn tượng của Lâm Nhất với thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm vẫn luôn khá tốt, đáp lời nói: "Gửi lời tới thiếu môn chủ, ta nhất định sẽ đến đúng giờ".  "Vậy ta đi trước nhé".  Sau khi Trương Hàn rời đi, thần sắc Lâm Nhất dần dần lại suy sụp.  Lời Trương Hàn nói không nghi ngờ gì lại chứng minh thêm suy đoán trước đó của bản thân hắn là đúng.  Nghĩ đến chuyện mình làm ba ngày trước, tặng một viên Thiên Nguyên đan, trả lại gấp mười lần, coi như thanh toán xong xuôi.  Lời nói lúc đó cảm giác không có gì, nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là tổn thương người khác biết bao. 

"Tỷ ấy rất không cam tâm nhìn Mã Thiên Nhất một cái, sau đó dùng thân pháp đưa ngươi đi. Ta tin cảnh tượng ngày hôm đó bất kể là những người đã tận mắt chứng kiến thì đều không thể quên được!"  

Lâm Nhất giương mắt đờ đẫn, hoàn toàn không dám tin những gì Trương Hàn nói.  

Advertisement

Nhưng lại không thể không tin, Trương Hàn căn bản không có lý do gì phải lừa hắn.  

Advertisement

"Vậy băng bó trên người ta cũng là do tỷ ấy làm cho ta ư?", Lâm Nhất nhìn về phía Trương Hàn hỏi.  

Trương Hàn sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Đương nhiên là tỷ ấy rồi, mẹ ơi... chẳng lẽ trước đó ngươi tưởng rằng là ta băng bó cho ngươi ư, cái này ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm".  

Thấy bản thân hình như có chút phản ứng thái quá, Trương Hàn chậm lại nói: "Chính là tỷ ấy! Thiếu môn chủ lo lắng cho thương thế của ngươi, sau khi dặn dò thì ta cũng tới mấy lần".  

"Lần nào tới cũng thấy Tô Hàm Nguyệt ở đó, băng bó trên người của ngươi ít nhất cũng thay hai lần, có lẽ đều là do tỷ ấy tận tay băng cho ngươi. Sau khi ta xác định tỷ ấy rời đi rồi mới mở cửa đi vào, bằng không ta cũng khó xử lắm".  

Trương Hàn sờ sờ mặt, khó hiểu nói: "Đúng là nhân khí giữa người với người không giống nhau, khắp cả trên dưới tông môn này có không biết bao nhiêu người thích Tô Hàm Nguyệt, thế mà tỷ ấy lại cứ một mực thích ngươi? Ngươi nói ta..."  

"Ba ngày nay có tin tức gì của tỷ ấy không?"  

Lâm Nhất thấy Trương Hàn lại bắt đầu tự luyến nên vội vàng ngắt ngang đối phương.  

Trương Hàn lắc đầu nói: "Không có, đúng rồi, suýt chút nữa là quên nói với ngươi chuyện chính, thiếu môn chủ bảo ngươi ngày mai hãy đến đại điện tông môn, nhớ nhất định phải tới đó".  

"Có chuyện gì vậy?"  

"Thiếu môn chủ của Cuồng Đao Môn mang người tới luận bàn "hữu nghị", bảo ngươi đến quan sát một phen. Nếu cần thiết thì chưa biết chừng sẽ cho ngươi ra tay".  

Ấn tượng của Lâm Nhất với thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm vẫn luôn khá tốt, đáp lời nói: "Gửi lời tới thiếu môn chủ, ta nhất định sẽ đến đúng giờ".  

"Vậy ta đi trước nhé".  

Sau khi Trương Hàn rời đi, thần sắc Lâm Nhất dần dần lại suy sụp.  

Lời Trương Hàn nói không nghi ngờ gì lại chứng minh thêm suy đoán trước đó của bản thân hắn là đúng.  

Nghĩ đến chuyện mình làm ba ngày trước, tặng một viên Thiên Nguyên đan, trả lại gấp mười lần, coi như thanh toán xong xuôi.  

Lời nói lúc đó cảm giác không có gì, nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là tổn thương người khác biết bao. 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… "Tỷ ấy rất không cam tâm nhìn Mã Thiên Nhất một cái, sau đó dùng thân pháp đưa ngươi đi. Ta tin cảnh tượng ngày hôm đó bất kể là những người đã tận mắt chứng kiến thì đều không thể quên được!"  Lâm Nhất giương mắt đờ đẫn, hoàn toàn không dám tin những gì Trương Hàn nói.  AdvertisementNhưng lại không thể không tin, Trương Hàn căn bản không có lý do gì phải lừa hắn.  Advertisement"Vậy băng bó trên người ta cũng là do tỷ ấy làm cho ta ư?", Lâm Nhất nhìn về phía Trương Hàn hỏi.  Trương Hàn sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Đương nhiên là tỷ ấy rồi, mẹ ơi... chẳng lẽ trước đó ngươi tưởng rằng là ta băng bó cho ngươi ư, cái này ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm".  Thấy bản thân hình như có chút phản ứng thái quá, Trương Hàn chậm lại nói: "Chính là tỷ ấy! Thiếu môn chủ lo lắng cho thương thế của ngươi, sau khi dặn dò thì ta cũng tới mấy lần".  "Lần nào tới cũng thấy Tô Hàm Nguyệt ở đó, băng bó trên người của ngươi ít nhất cũng thay hai lần, có lẽ đều là do tỷ ấy tận tay băng cho ngươi. Sau khi ta xác định tỷ ấy rời đi rồi mới mở cửa đi vào, bằng không ta cũng khó xử lắm".  Trương Hàn sờ sờ mặt, khó hiểu nói: "Đúng là nhân khí giữa người với người không giống nhau, khắp cả trên dưới tông môn này có không biết bao nhiêu người thích Tô Hàm Nguyệt, thế mà tỷ ấy lại cứ một mực thích ngươi? Ngươi nói ta..."  "Ba ngày nay có tin tức gì của tỷ ấy không?"  Lâm Nhất thấy Trương Hàn lại bắt đầu tự luyến nên vội vàng ngắt ngang đối phương.  Trương Hàn lắc đầu nói: "Không có, đúng rồi, suýt chút nữa là quên nói với ngươi chuyện chính, thiếu môn chủ bảo ngươi ngày mai hãy đến đại điện tông môn, nhớ nhất định phải tới đó".  "Có chuyện gì vậy?"  "Thiếu môn chủ của Cuồng Đao Môn mang người tới luận bàn "hữu nghị", bảo ngươi đến quan sát một phen. Nếu cần thiết thì chưa biết chừng sẽ cho ngươi ra tay".  Ấn tượng của Lâm Nhất với thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm vẫn luôn khá tốt, đáp lời nói: "Gửi lời tới thiếu môn chủ, ta nhất định sẽ đến đúng giờ".  "Vậy ta đi trước nhé".  Sau khi Trương Hàn rời đi, thần sắc Lâm Nhất dần dần lại suy sụp.  Lời Trương Hàn nói không nghi ngờ gì lại chứng minh thêm suy đoán trước đó của bản thân hắn là đúng.  Nghĩ đến chuyện mình làm ba ngày trước, tặng một viên Thiên Nguyên đan, trả lại gấp mười lần, coi như thanh toán xong xuôi.  Lời nói lúc đó cảm giác không có gì, nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là tổn thương người khác biết bao. 

Chương 137