Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 147
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ. “Tà Phong Trẩm!” Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão. AdvertisementCánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người. AdvertisementPhùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch. “Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!” Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc. Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật. Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào. Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan. “Phùng sư huynh”. Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ. “Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…” “Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!” Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục. Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn. La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”. “Không cần”. Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai. La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?” “Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”. Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt. La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”
Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ.
“Tà Phong Trẩm!”
Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão.
Advertisement
Cánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người.
Advertisement
Phùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!”
Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc.
Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật.
Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào.
Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan.
“Phùng sư huynh”.
Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ.
“Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…”
“Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!”
Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục.
Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn.
La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”.
“Không cần”.
Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai.
La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?”
“Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”.
Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt.
La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ. “Tà Phong Trẩm!” Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão. AdvertisementCánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người. AdvertisementPhùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch. “Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!” Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc. Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật. Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào. Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan. “Phùng sư huynh”. Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ. “Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…” “Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!” Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục. Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn. La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”. “Không cần”. Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai. La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?” “Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”. Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt. La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”