Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 148
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Từ dưới đếm lên? Vậy không biết còn vị huynh đệ nào đồng ý luận bàn một trận với tại hạ?” Chương Diệp nghe nói vậy cũng không phục, ánh mắt tỏ ra khiêu khích, nhìn thẳng về phía đám người Lâm Nhất. Một dọc đệ tử nội môn Thanh Vân Môn đều trầm ngâm không nói, tất thảy đều lưỡng lự. AdvertisementMiệng bảo là từ dưới đếm lên, nhưng thực tế như thế nào tất cả mọi người đều biết. Thực lực của Phùng Đạo Vũ luôn ổn định ở hàng thứ 8 trong tông môn, không thể so được với hạng yếu ớt như bọn họ. AdvertisementMuốn chiến thắng Chương Diệp, ít nhất cũng phải là người xếp hàng thứ ba trong môn, mới có thể nắm chắc vài phần. Nhưng nếu đối phương lựa chọn đánh tay không, vậy thì người ứng chiến không lý nào lại sử dụng binh khí được. Từ đó có thể thấy, cái chuôi này không nắm chắc nổi. Lâm Nhất thầm nghĩ, vị Thiếu chủ Cuồng Đao Môn này thật ra vô cùng tâm cơ. Hắn chủ động yêu cầu đánh tay không, một lần ra tay đã phế hẳn hơn một nửa thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Môn rồi. Khi đã nhận thức được thanh đao vô hình đáng sợ cùng thủ đoạn ra tay tàn nhẫn của Chương Diệp, chỉ e không ai dám bước lên. “Không ai hết à? Vậy Thiếu Môn Chủ cảm thấy… bây giờ ta đã có tư cách giao thủ với ngươi chưa?” Thấy không ai ra ứng chiến, mặt Chương Diệp càng tỏ ra châm biếm, ánh mắt lại quét đến Bạch Vũ Phàm. Bạch Vũ Phàm trầm ngâm không nói, không lên tiếng trả lời. Ai cũng đều biết, không phải hắn sợ Chương Diệp kia. Mà chính là đường đường một Thiếu Môn Chủ, vậy mà lại bị một tên mới nổi ép phải đích thân ra tay. Lỡ bị đồn ra ngoài, sẽ là đả kích rất lớn với thanh danh của tông môn. Lâm Nhất suy nghĩ cực nhanh, nếu không cần vũ khí, chỉ dùng quyền pháp nghênh chiến. Đối với Chương Diệp, trong lòng hắn cũng không dám quá chắc chắn. Nhưng cứ trơ mắt nhìn môn chủ nhà mình bị ép đến cùng đường bí lối như vậy. Người khác nghĩ sao hắn không cần biết, nhưng thân là đệ tử Thanh Vân Môn, hắn không có lý do để né tránh. Nhưng ngay vào lúc Lâm Nhất chuẩn bị đứng ra nghênh chiến, cửa điện đột nhiên bị đẩy ra. “Ai nói Thanh Vân Môn chúng ta không có người hả?”
“Từ dưới đếm lên? Vậy không biết còn vị huynh đệ nào đồng ý luận bàn một trận với tại hạ?”
Chương Diệp nghe nói vậy cũng không phục, ánh mắt tỏ ra khiêu khích, nhìn thẳng về phía đám người Lâm Nhất.
Một dọc đệ tử nội môn Thanh Vân Môn đều trầm ngâm không nói, tất thảy đều lưỡng lự.
Advertisement
Miệng bảo là từ dưới đếm lên, nhưng thực tế như thế nào tất cả mọi người đều biết.
Thực lực của Phùng Đạo Vũ luôn ổn định ở hàng thứ 8 trong tông môn, không thể so được với hạng yếu ớt như bọn họ.
Advertisement
Muốn chiến thắng Chương Diệp, ít nhất cũng phải là người xếp hàng thứ ba trong môn, mới có thể nắm chắc vài phần.
Nhưng nếu đối phương lựa chọn đánh tay không, vậy thì người ứng chiến không lý nào lại sử dụng binh khí được.
Từ đó có thể thấy, cái chuôi này không nắm chắc nổi.
Lâm Nhất thầm nghĩ, vị Thiếu chủ Cuồng Đao Môn này thật ra vô cùng tâm cơ.
Hắn chủ động yêu cầu đánh tay không, một lần ra tay đã phế hẳn hơn một nửa thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Môn rồi.
Khi đã nhận thức được thanh đao vô hình đáng sợ cùng thủ đoạn ra tay tàn nhẫn của Chương Diệp, chỉ e không ai dám bước lên.
“Không ai hết à? Vậy Thiếu Môn Chủ cảm thấy… bây giờ ta đã có tư cách giao thủ với ngươi chưa?”
Thấy không ai ra ứng chiến, mặt Chương Diệp càng tỏ ra châm biếm, ánh mắt lại quét đến Bạch Vũ Phàm.
Bạch Vũ Phàm trầm ngâm không nói, không lên tiếng trả lời.
Ai cũng đều biết, không phải hắn sợ Chương Diệp kia.
Mà chính là đường đường một Thiếu Môn Chủ, vậy mà lại bị một tên mới nổi ép phải đích thân ra tay.
Lỡ bị đồn ra ngoài, sẽ là đả kích rất lớn với thanh danh của tông môn.
Lâm Nhất suy nghĩ cực nhanh, nếu không cần vũ khí, chỉ dùng quyền pháp nghênh chiến.
Đối với Chương Diệp, trong lòng hắn cũng không dám quá chắc chắn.
Nhưng cứ trơ mắt nhìn môn chủ nhà mình bị ép đến cùng đường bí lối như vậy.
Người khác nghĩ sao hắn không cần biết, nhưng thân là đệ tử Thanh Vân Môn, hắn không có lý do để né tránh.
Nhưng ngay vào lúc Lâm Nhất chuẩn bị đứng ra nghênh chiến, cửa điện đột nhiên bị đẩy ra.
“Ai nói Thanh Vân Môn chúng ta không có người hả?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Từ dưới đếm lên? Vậy không biết còn vị huynh đệ nào đồng ý luận bàn một trận với tại hạ?” Chương Diệp nghe nói vậy cũng không phục, ánh mắt tỏ ra khiêu khích, nhìn thẳng về phía đám người Lâm Nhất. Một dọc đệ tử nội môn Thanh Vân Môn đều trầm ngâm không nói, tất thảy đều lưỡng lự. AdvertisementMiệng bảo là từ dưới đếm lên, nhưng thực tế như thế nào tất cả mọi người đều biết. Thực lực của Phùng Đạo Vũ luôn ổn định ở hàng thứ 8 trong tông môn, không thể so được với hạng yếu ớt như bọn họ. AdvertisementMuốn chiến thắng Chương Diệp, ít nhất cũng phải là người xếp hàng thứ ba trong môn, mới có thể nắm chắc vài phần. Nhưng nếu đối phương lựa chọn đánh tay không, vậy thì người ứng chiến không lý nào lại sử dụng binh khí được. Từ đó có thể thấy, cái chuôi này không nắm chắc nổi. Lâm Nhất thầm nghĩ, vị Thiếu chủ Cuồng Đao Môn này thật ra vô cùng tâm cơ. Hắn chủ động yêu cầu đánh tay không, một lần ra tay đã phế hẳn hơn một nửa thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Môn rồi. Khi đã nhận thức được thanh đao vô hình đáng sợ cùng thủ đoạn ra tay tàn nhẫn của Chương Diệp, chỉ e không ai dám bước lên. “Không ai hết à? Vậy Thiếu Môn Chủ cảm thấy… bây giờ ta đã có tư cách giao thủ với ngươi chưa?” Thấy không ai ra ứng chiến, mặt Chương Diệp càng tỏ ra châm biếm, ánh mắt lại quét đến Bạch Vũ Phàm. Bạch Vũ Phàm trầm ngâm không nói, không lên tiếng trả lời. Ai cũng đều biết, không phải hắn sợ Chương Diệp kia. Mà chính là đường đường một Thiếu Môn Chủ, vậy mà lại bị một tên mới nổi ép phải đích thân ra tay. Lỡ bị đồn ra ngoài, sẽ là đả kích rất lớn với thanh danh của tông môn. Lâm Nhất suy nghĩ cực nhanh, nếu không cần vũ khí, chỉ dùng quyền pháp nghênh chiến. Đối với Chương Diệp, trong lòng hắn cũng không dám quá chắc chắn. Nhưng cứ trơ mắt nhìn môn chủ nhà mình bị ép đến cùng đường bí lối như vậy. Người khác nghĩ sao hắn không cần biết, nhưng thân là đệ tử Thanh Vân Môn, hắn không có lý do để né tránh. Nhưng ngay vào lúc Lâm Nhất chuẩn bị đứng ra nghênh chiến, cửa điện đột nhiên bị đẩy ra. “Ai nói Thanh Vân Môn chúng ta không có người hả?”