Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 149
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hồ Tử Phong đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người kinh hãi không nói nên lời. Không phải là đang bế quan sao? Bạch Vũ Phàm kinh ngạc đứng phắt dậy: “Hồ sư đệ, sao ngươi lại đến đây?” AdvertisementHồ Tử Phong cất bước đến gần, thản nhiên nói: “Có người chỉ đích danh ta khiêu chiến, nếu ta không đến, lỡ đồn ra ngoài chẳng phải bị người đời cười là còn rùa rụt cổ à?” AdvertisementLâm Nhất nghe vậy giật mình trong lòng, có lẽ là trưởng lão vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình trong đại điện nội môn. Đến lúc tình thế cấp bách, sẽ phái người thông báo cho Hồ Tử Phong đang bế quan tu luyện. “Đến đúng lúc lắm”, Bạch Vũ Phàm mỉm cười, nhẹ giọng: “Ta giới thiệu cho đệ một chút, vị này là Chương Diệp, nhân tài mới nổi ở Cuồng Đao Môn, vừa rồi chỉ trong mười chiêu đã đánh bại sư đệ Phùng Đạo Vũ mà không cần vũ khí”. Bạch Vũ Phàm lo Hồ Tử Phong mới đến không biết thực lực của Chương Diệp nên có ý nhắc nhở một phen. Hồ Từ Phong cười to nói: “Phùng Đạo Vũ chẳng qua chỉ xếp hạng từ dưới đếm lên của nội môn ta thôi, mới thắng được một đệ tử hạng chót đã muốn khiêu chiến Thiếu Môn Chủ của chúng ta à? Người của Cuồng Đao Môn cũng không khỏi hơi bị tự cao tự đại đấy nhỉ?” Lời vừa nói ra khiến cho người bên Cuồng Đao Môn sắc mặt rất khó coi. Chương Diệp sầm mặt nhìn về phía đối phương nói: “Vậy sao? Không biết… Hồ huynh đây xếp thứ bao nhiêu?” “Xếp thứ bao nhiêu không quan trọng, có thể thắng ngươi là đủ rồi”. Hai người nói chuyện không hợp, trong lời nói càng có ý khiêu khích động thủ, nhìn nhau chằm chằm, mũi nhọn bắ n ra tứ phía. Khí thế trong đại điện dần dần ngưng tụ lại, làm trái tim những người trong Thanh Vân Môn cũng run rẩy lên. Nếu như Hồ Tử Phong bị đánh bại, vậy thì mặt mũi tông môn coi như mất sạch. Bạch Vũ Phàm nói: “Hồ sư đệ cũng theo quy tắc ta và La huynh đã định ra, không dùng vũ khí, luận bàn trong 10 chiêu, đếm đủ thì ngưng!” “Cần gì phiền phức vậy? Muốn phân cao thấp, thật ra chỉ cần một chiêu là đủ”. Hồ Tử Phong nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy tự tin. “Vậy sao? Vậy càng đúng ý ta!” Khóe môi Chương Diệp cong lên đầy ý cười, cũng không có ý nhường bước. Nghe nói chỉ dùng một chiêu, trên mặt La Tinh, Thiếu Môn Chủ Cuồng Đao Môn nở một nụ cười: “Vậy thì một chiêu vậy”. Oành!
Hồ Tử Phong đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người kinh hãi không nói nên lời.
Không phải là đang bế quan sao?
Bạch Vũ Phàm kinh ngạc đứng phắt dậy: “Hồ sư đệ, sao ngươi lại đến đây?”
Advertisement
Hồ Tử Phong cất bước đến gần, thản nhiên nói: “Có người chỉ đích danh ta khiêu chiến, nếu ta không đến, lỡ đồn ra ngoài chẳng phải bị người đời cười là còn rùa rụt cổ à?”
Advertisement
Lâm Nhất nghe vậy giật mình trong lòng, có lẽ là trưởng lão vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình trong đại điện nội môn.
Đến lúc tình thế cấp bách, sẽ phái người thông báo cho Hồ Tử Phong đang bế quan tu luyện.
“Đến đúng lúc lắm”, Bạch Vũ Phàm mỉm cười, nhẹ giọng: “Ta giới thiệu cho đệ một chút, vị này là Chương Diệp, nhân tài mới nổi ở Cuồng Đao Môn, vừa rồi chỉ trong mười chiêu đã đánh bại sư đệ Phùng Đạo Vũ mà không cần vũ khí”.
Bạch Vũ Phàm lo Hồ Tử Phong mới đến không biết thực lực của Chương Diệp nên có ý nhắc nhở một phen.
Hồ Từ Phong cười to nói: “Phùng Đạo Vũ chẳng qua chỉ xếp hạng từ dưới đếm lên của nội môn ta thôi, mới thắng được một đệ tử hạng chót đã muốn khiêu chiến Thiếu Môn Chủ của chúng ta à? Người của Cuồng Đao Môn cũng không khỏi hơi bị tự cao tự đại đấy nhỉ?”
Lời vừa nói ra khiến cho người bên Cuồng Đao Môn sắc mặt rất khó coi.
Chương Diệp sầm mặt nhìn về phía đối phương nói: “Vậy sao? Không biết… Hồ huynh đây xếp thứ bao nhiêu?”
“Xếp thứ bao nhiêu không quan trọng, có thể thắng ngươi là đủ rồi”.
Hai người nói chuyện không hợp, trong lời nói càng có ý khiêu khích động thủ, nhìn nhau chằm chằm, mũi nhọn bắ n ra tứ phía.
Khí thế trong đại điện dần dần ngưng tụ lại, làm trái tim những người trong Thanh Vân Môn cũng run rẩy lên.
Nếu như Hồ Tử Phong bị đánh bại, vậy thì mặt mũi tông môn coi như mất sạch.
Bạch Vũ Phàm nói: “Hồ sư đệ cũng theo quy tắc ta và La huynh đã định ra, không dùng vũ khí, luận bàn trong 10 chiêu, đếm đủ thì ngưng!”
“Cần gì phiền phức vậy? Muốn phân cao thấp, thật ra chỉ cần một chiêu là đủ”.
Hồ Tử Phong nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy tự tin.
“Vậy sao? Vậy càng đúng ý ta!”
Khóe môi Chương Diệp cong lên đầy ý cười, cũng không có ý nhường bước.
Nghe nói chỉ dùng một chiêu, trên mặt La Tinh, Thiếu Môn Chủ Cuồng Đao Môn nở một nụ cười: “Vậy thì một chiêu vậy”.
Oành!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hồ Tử Phong đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người kinh hãi không nói nên lời. Không phải là đang bế quan sao? Bạch Vũ Phàm kinh ngạc đứng phắt dậy: “Hồ sư đệ, sao ngươi lại đến đây?” AdvertisementHồ Tử Phong cất bước đến gần, thản nhiên nói: “Có người chỉ đích danh ta khiêu chiến, nếu ta không đến, lỡ đồn ra ngoài chẳng phải bị người đời cười là còn rùa rụt cổ à?” AdvertisementLâm Nhất nghe vậy giật mình trong lòng, có lẽ là trưởng lão vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình trong đại điện nội môn. Đến lúc tình thế cấp bách, sẽ phái người thông báo cho Hồ Tử Phong đang bế quan tu luyện. “Đến đúng lúc lắm”, Bạch Vũ Phàm mỉm cười, nhẹ giọng: “Ta giới thiệu cho đệ một chút, vị này là Chương Diệp, nhân tài mới nổi ở Cuồng Đao Môn, vừa rồi chỉ trong mười chiêu đã đánh bại sư đệ Phùng Đạo Vũ mà không cần vũ khí”. Bạch Vũ Phàm lo Hồ Tử Phong mới đến không biết thực lực của Chương Diệp nên có ý nhắc nhở một phen. Hồ Từ Phong cười to nói: “Phùng Đạo Vũ chẳng qua chỉ xếp hạng từ dưới đếm lên của nội môn ta thôi, mới thắng được một đệ tử hạng chót đã muốn khiêu chiến Thiếu Môn Chủ của chúng ta à? Người của Cuồng Đao Môn cũng không khỏi hơi bị tự cao tự đại đấy nhỉ?” Lời vừa nói ra khiến cho người bên Cuồng Đao Môn sắc mặt rất khó coi. Chương Diệp sầm mặt nhìn về phía đối phương nói: “Vậy sao? Không biết… Hồ huynh đây xếp thứ bao nhiêu?” “Xếp thứ bao nhiêu không quan trọng, có thể thắng ngươi là đủ rồi”. Hai người nói chuyện không hợp, trong lời nói càng có ý khiêu khích động thủ, nhìn nhau chằm chằm, mũi nhọn bắ n ra tứ phía. Khí thế trong đại điện dần dần ngưng tụ lại, làm trái tim những người trong Thanh Vân Môn cũng run rẩy lên. Nếu như Hồ Tử Phong bị đánh bại, vậy thì mặt mũi tông môn coi như mất sạch. Bạch Vũ Phàm nói: “Hồ sư đệ cũng theo quy tắc ta và La huynh đã định ra, không dùng vũ khí, luận bàn trong 10 chiêu, đếm đủ thì ngưng!” “Cần gì phiền phức vậy? Muốn phân cao thấp, thật ra chỉ cần một chiêu là đủ”. Hồ Tử Phong nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy tự tin. “Vậy sao? Vậy càng đúng ý ta!” Khóe môi Chương Diệp cong lên đầy ý cười, cũng không có ý nhường bước. Nghe nói chỉ dùng một chiêu, trên mặt La Tinh, Thiếu Môn Chủ Cuồng Đao Môn nở một nụ cười: “Vậy thì một chiêu vậy”. Oành!