Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 176
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 177Tam hoàng tử kia nhìn bóng lưng của Can Anh Túc sau khi tiến vào di tích Vô Cực, đáy mắt hiện lên sự tham lam, d* d*, đố kỵ và hàn ý nồng đậm.Một người là Luân Hải Cảnh viên mãn, lại chỉ trong một chiêu đã giết chết một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ.Lời này nếu như nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.Khi cảnh giới thấp, có thể xảy ra việc chiến đấu vượt cấp.Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa mỗi một cảnh giới càng ngày càng lớn, chuyện chiến đấu vượt cấp càng là không thể.Nhưng giây phút này.Hơn ngàn người có mặt ở đây đều nhìn rõ mồn một.Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, trước mặt Can Anh Túc căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.Điều này đã làm đảo lộn toàn bộ tam quan của bọn họ.Thứ khiến người ta kinh sợ nhất.Vẫn là bản năng khát máu của Can Anh Túc kia.Một giây trước còn tươi cười hồn nhiên.Một giây sau, mưa tanh gió máu.Ở giữa không có bất cứ điềm báo gì cả.Hoàn toàn là không kịp phòng bị.Tới bây giờ bọn họ vẫn còn hoang mang, mông lung.Trong âm thanh bi ai của đệ tử Kinh Thiên Môn, đám người dần dần lấy lại tinh thần.Mỗi người đều mang vẻ đồng tình nhìn sang.Đối với Kinh Thiên Môn mà nói, quả thực chính là một trận tai nạn.Chưởng môn và hai trưởng lão đều đã chết.Sau ngày hôm nay, Kinh Thiên Môn chỉ e là không còn tồn tại nữa rồi.Mỗi một tông phái gần như đều có thế lực đối địch.Người ta biết thủ lĩnh của ngươi nghẻo rồi, cường giả cũng không còn nữa, sao có thể tha cho ngươi chứ.Không ít người thở dài.Đây đúng là họa trên trời rơi xuống mà.Bọn họ dám khẳng định, yêu nữ kia đối phó với Kinh Thiên Môn, không phải vì mối thù gì.Chỉ là Kinh Thiên Môn này đen đủi, bị người ta chọn trúng mà thôi.Có người vui mừng, có người đau buồn, có người lo lắng.“Ta, lần này ta không vào nữa thì hơn, lần sau rồi tính.”“Bọn ta cũng vậy, người của Thúy Hồng phái xin cáo từ, chư vị hẹn gặp lại.”“Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta cũng giải tán đi thôi.”“Bọn ta cũng vậy.”Trong chốc lát, không ít thế lực đều chạy tán loạn, không dám quay đầu.”Chỉ sợ yêu nữ kia lại ra tay tàn sát một trận nữa.
Chương 177
Tam hoàng tử kia nhìn bóng lưng của Can Anh Túc sau khi tiến vào di tích Vô Cực, đáy mắt hiện lên sự tham lam, d* d*, đố kỵ và hàn ý nồng đậm.
Một người là Luân Hải Cảnh viên mãn, lại chỉ trong một chiêu đã giết chết một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ.
Lời này nếu như nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.
Khi cảnh giới thấp, có thể xảy ra việc chiến đấu vượt cấp.
Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa mỗi một cảnh giới càng ngày càng lớn, chuyện chiến đấu vượt cấp càng là không thể.
Nhưng giây phút này.
Hơn ngàn người có mặt ở đây đều nhìn rõ mồn một.
Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, trước mặt Can Anh Túc căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.
Điều này đã làm đảo lộn toàn bộ tam quan của bọn họ.
Thứ khiến người ta kinh sợ nhất.
Vẫn là bản năng khát máu của Can Anh Túc kia.
Một giây trước còn tươi cười hồn nhiên.
Một giây sau, mưa tanh gió máu.
Ở giữa không có bất cứ điềm báo gì cả.
Hoàn toàn là không kịp phòng bị.
Tới bây giờ bọn họ vẫn còn hoang mang, mông lung.
Trong âm thanh bi ai của đệ tử Kinh Thiên Môn, đám người dần dần lấy lại tinh thần.
Mỗi người đều mang vẻ đồng tình nhìn sang.
Đối với Kinh Thiên Môn mà nói, quả thực chính là một trận tai nạn.
Chưởng môn và hai trưởng lão đều đã chết.
Sau ngày hôm nay, Kinh Thiên Môn chỉ e là không còn tồn tại nữa rồi.
Mỗi một tông phái gần như đều có thế lực đối địch.
Người ta biết thủ lĩnh của ngươi nghẻo rồi, cường giả cũng không còn nữa, sao có thể tha cho ngươi chứ.
Không ít người thở dài.
Đây đúng là họa trên trời rơi xuống mà.
Bọn họ dám khẳng định, yêu nữ kia đối phó với Kinh Thiên Môn, không phải vì mối thù gì.
Chỉ là Kinh Thiên Môn này đen đủi, bị người ta chọn trúng mà thôi.
Có người vui mừng, có người đau buồn, có người lo lắng.
“Ta, lần này ta không vào nữa thì hơn, lần sau rồi tính.”
“Bọn ta cũng vậy, người của Thúy Hồng phái xin cáo từ, chư vị hẹn gặp lại.”
“Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta cũng giải tán đi thôi.”
“Bọn ta cũng vậy.”
Trong chốc lát, không ít thế lực đều chạy tán loạn, không dám quay đầu.”
Chỉ sợ yêu nữ kia lại ra tay tàn sát một trận nữa.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 177Tam hoàng tử kia nhìn bóng lưng của Can Anh Túc sau khi tiến vào di tích Vô Cực, đáy mắt hiện lên sự tham lam, d* d*, đố kỵ và hàn ý nồng đậm.Một người là Luân Hải Cảnh viên mãn, lại chỉ trong một chiêu đã giết chết một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ.Lời này nếu như nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.Khi cảnh giới thấp, có thể xảy ra việc chiến đấu vượt cấp.Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa mỗi một cảnh giới càng ngày càng lớn, chuyện chiến đấu vượt cấp càng là không thể.Nhưng giây phút này.Hơn ngàn người có mặt ở đây đều nhìn rõ mồn một.Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, trước mặt Can Anh Túc căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.Điều này đã làm đảo lộn toàn bộ tam quan của bọn họ.Thứ khiến người ta kinh sợ nhất.Vẫn là bản năng khát máu của Can Anh Túc kia.Một giây trước còn tươi cười hồn nhiên.Một giây sau, mưa tanh gió máu.Ở giữa không có bất cứ điềm báo gì cả.Hoàn toàn là không kịp phòng bị.Tới bây giờ bọn họ vẫn còn hoang mang, mông lung.Trong âm thanh bi ai của đệ tử Kinh Thiên Môn, đám người dần dần lấy lại tinh thần.Mỗi người đều mang vẻ đồng tình nhìn sang.Đối với Kinh Thiên Môn mà nói, quả thực chính là một trận tai nạn.Chưởng môn và hai trưởng lão đều đã chết.Sau ngày hôm nay, Kinh Thiên Môn chỉ e là không còn tồn tại nữa rồi.Mỗi một tông phái gần như đều có thế lực đối địch.Người ta biết thủ lĩnh của ngươi nghẻo rồi, cường giả cũng không còn nữa, sao có thể tha cho ngươi chứ.Không ít người thở dài.Đây đúng là họa trên trời rơi xuống mà.Bọn họ dám khẳng định, yêu nữ kia đối phó với Kinh Thiên Môn, không phải vì mối thù gì.Chỉ là Kinh Thiên Môn này đen đủi, bị người ta chọn trúng mà thôi.Có người vui mừng, có người đau buồn, có người lo lắng.“Ta, lần này ta không vào nữa thì hơn, lần sau rồi tính.”“Bọn ta cũng vậy, người của Thúy Hồng phái xin cáo từ, chư vị hẹn gặp lại.”“Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta cũng giải tán đi thôi.”“Bọn ta cũng vậy.”Trong chốc lát, không ít thế lực đều chạy tán loạn, không dám quay đầu.”Chỉ sợ yêu nữ kia lại ra tay tàn sát một trận nữa.