Tác giả:

Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười…

Chương 944: Tôi cảm thấy người của Thiên Môn

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Alice thấy Diệp Phàm, ánh mắt cô ta lấp lóe.“Mày nói một thằng đàn ông như mày đối phó với một người phụ nữ còn cần nhiều người như vậy, mày không cảm thấy mất mặt sao?”Diệp Phàm nhìn thiếu chủ Thiên Môn, chán ghét nói.Soạt!Sắc mặt thiếu chủ Thiên Môn tối sầm, cậu ta đột nhiên rút súng ra chĩa vào Diệp Phàm, rêu rao: “Nhóc con, mày có giỏi thì nói lại một lần nữa?”“Tao không thích bị người ta chĩa súng vào!”Mặt Diệp Phàm chợt lạnh, vung tay, nháy mắt khấu súng trong tay thiếu chủ Thiên Môn đã bị bóp nát!Thiếu chủ Thiên Môn nhìn súng bỗng dưng nát vụn trong tay, cậu ta sợ tới ngây người!Ngay sau đó, Diệp Phàm trực tiếp bóp lấy cổ của thiếu chủ Thiên Môn, nhấc cậu ta lên.“Mày… thả tao ra!” Thiếu chủ Thiên Môn kêu gào.“Thả thiếu chủ ra!”Đám người của Thiên Môn chĩa súng vào Diệp Phàm, hô lên.Răng rắc!Diệp Phàm hoàn toàn không nói lời dư thừa, bóp nát cơ thế của thiếu chủ Thiên Môn ngay tại chỗ.Đám người Thiên Môn nhìn thiếu chủ của bọn họ bị giết, sắc mặt từng người đều thay đổi, tức giận nhìn Diệp Phàm, nói: “Giết chết hắn, trả thù cho thiếu chủ!”Pằng pằng pằng!!!Trong phút chốc, một đống đạn bắn nhanh về phía Diệp Phàm.Người vây xem xung quanh thấy cảnh này đều hoảng sợ, nhưng điều khiến bọn họ càng chấn động hơn vẫn còn ở phía sau.Chỉ thấy Diệp Phàm tiện tay ném xác của thiếu chủ Thiên Môn xuống dưới đất, cũng không thèm nhìn những viên đạn đang lao nhanh tới, kết quả những viên đạn này đều đột nhiên dừng lại ở chỗ cách Diệp Phàm ba tấc, rồi đồng loạt quay trở về, bắn về phía những người nố súng của Thiên Môn.Phụt phụt phụt…Chỉ trong nháy mắt, đám người Thiên Môn này đã bị viên đạn của mình bắn xuyên người,máu tươi bắn tung tóe, tất cả bọn họ đều ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!Cảnh này làm tất cả mọi người trên đường đều sợ ngây người!Ngay cả Alice cũng hiện ra ánh mắt kinh ngạc.Sau đó cô ta bước thẳng tới chỗ Diệp Phàm, cúi người nói với hắn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”Diệp Phàm liếc nhìn Alice, không nói gì nhiều, quay người đi xa.Sở dĩ hắn ra tay chỉ là thấy thiếu chủ Thiên Môn kia ngứa mắt thôi, đồng thời cũng là để gây ra chút động tĩnh, thu hút sự chú ý của chính phủ Hoa Kỳ, đảm bảo nhóm Đông Phương Hạo Thiên có thể rút lui an toàn!“Sao cô còn đi theo tôi?”Lúc lâu sau, Diệp Phàm nhìn Alice vẫn cứ đi theo hắn, ngạc nhiên hỏi.“Vì đi theo anh, tôi mới có thể sống!”Trong mắt Alice lóe lên ánh sáng, trầm giọng nói.“Có ý gì?”Diệp Phàm liếc nhìn Alice, cô ta trả lời: “Anh giết thiếu chủ Thiên Môn trước mặt mọi người, môn chủ Thiên Môn chắc chắn sẽ truy xét hungthủ, bọn họ không tìm được anh, chỉ có thể tìm tôi, vì vậy tôi đi theo anh mới an toàn!”“Vậy cô không sợ đến lúc đó người của Thiên Môn đến tìm tôi, rồi giết luôn cả cô à?”Diệp Phàm nói.“Tôi cảm thấy người của Thiên Môn không làm gì được anh!”Alice nói thẳng.“ô, tại sao?”Diệp Phàm thích thú nhìn Alice, cô ta nhìn hắn, đột nhiên tới gần nói: “Bởi vì anh là Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc!”Nghe Alice nói, ánh mắt Diệp Phàm ngưng lại, nhìn chằm chằm đổi phương.Alice lại mỉm cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi!”“Sao cô biết thân phận của tôi?”Diệp Phàm hỏi.

Alice thấy Diệp Phàm, ánh mắt cô ta lấp lóe.

“Mày nói một thằng đàn ông như mày đối phó với một người phụ nữ còn cần nhiều người như vậy, mày không cảm thấy mất mặt sao?”

Diệp Phàm nhìn thiếu chủ Thiên Môn, chán ghét nói.

Soạt!

Sắc mặt thiếu chủ Thiên Môn tối sầm, cậu ta đột nhiên rút súng ra chĩa vào Diệp Phàm, rêu rao: “Nhóc con, mày có giỏi thì nói lại một lần nữa?”

“Tao không thích bị người ta chĩa súng vào!”

Mặt Diệp Phàm chợt lạnh, vung tay, nháy mắt khấu súng trong tay thiếu chủ Thiên Môn đã bị bóp nát!

Thiếu chủ Thiên Môn nhìn súng bỗng dưng nát vụn trong tay, cậu ta sợ tới ngây người!

Ngay sau đó, Diệp Phàm trực tiếp bóp lấy cổ của thiếu chủ Thiên Môn, nhấc cậu ta lên.

“Mày… thả tao ra!” Thiếu chủ Thiên Môn kêu gào.

“Thả thiếu chủ ra!”

Đám người của Thiên Môn chĩa súng vào Diệp Phàm, hô lên.

Răng rắc!

Diệp Phàm hoàn toàn không nói lời dư thừa, bóp nát cơ thế của thiếu chủ Thiên Môn ngay tại chỗ.

Đám người Thiên Môn nhìn thiếu chủ của bọn họ bị giết, sắc mặt từng người đều thay đổi, tức giận nhìn Diệp Phàm, nói: “Giết chết hắn, trả thù cho thiếu chủ!”

Pằng pằng pằng!!!

Trong phút chốc, một đống đạn bắn nhanh về phía Diệp Phàm.

Người vây xem xung quanh thấy cảnh này đều hoảng sợ, nhưng điều khiến bọn họ càng chấn động hơn vẫn còn ở phía sau.

Chỉ thấy Diệp Phàm tiện tay ném xác của thiếu chủ Thiên Môn xuống dưới đất, cũng không thèm nhìn những viên đạn đang lao nhanh tới, kết quả những viên đạn này đều đột nhiên dừng lại ở chỗ cách Diệp Phàm ba tấc, rồi đồng loạt quay trở về, bắn về phía những người nố súng của Thiên Môn.

Phụt phụt phụt…

Chỉ trong nháy mắt, đám người Thiên Môn này đã bị viên đạn của mình bắn xuyên người,

máu tươi bắn tung tóe, tất cả bọn họ đều ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!

Cảnh này làm tất cả mọi người trên đường đều sợ ngây người!

Ngay cả Alice cũng hiện ra ánh mắt kinh ngạc.

Sau đó cô ta bước thẳng tới chỗ Diệp Phàm, cúi người nói với hắn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”

Diệp Phàm liếc nhìn Alice, không nói gì nhiều, quay người đi xa.

Sở dĩ hắn ra tay chỉ là thấy thiếu chủ Thiên Môn kia ngứa mắt thôi, đồng thời cũng là để gây ra chút động tĩnh, thu hút sự chú ý của chính phủ Hoa Kỳ, đảm bảo nhóm Đông Phương Hạo Thiên có thể rút lui an toàn!

“Sao cô còn đi theo tôi?”

Lúc lâu sau, Diệp Phàm nhìn Alice vẫn cứ đi theo hắn, ngạc nhiên hỏi.

“Vì đi theo anh, tôi mới có thể sống!”

Trong mắt Alice lóe lên ánh sáng, trầm giọng nói.

“Có ý gì?”

Diệp Phàm liếc nhìn Alice, cô ta trả lời: “Anh giết thiếu chủ Thiên Môn trước mặt mọi người, môn chủ Thiên Môn chắc chắn sẽ truy xét hung

thủ, bọn họ không tìm được anh, chỉ có thể tìm tôi, vì vậy tôi đi theo anh mới an toàn!”

“Vậy cô không sợ đến lúc đó người của Thiên Môn đến tìm tôi, rồi giết luôn cả cô à?”

Diệp Phàm nói.

“Tôi cảm thấy người của Thiên Môn không làm gì được anh!”

Alice nói thẳng.

“ô, tại sao?”

Diệp Phàm thích thú nhìn Alice, cô ta nhìn hắn, đột nhiên tới gần nói: “Bởi vì anh là Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc!”

Nghe Alice nói, ánh mắt Diệp Phàm ngưng lại, nhìn chằm chằm đổi phương.

Alice lại mỉm cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi!”

“Sao cô biết thân phận của tôi?”

Diệp Phàm hỏi.

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Alice thấy Diệp Phàm, ánh mắt cô ta lấp lóe.“Mày nói một thằng đàn ông như mày đối phó với một người phụ nữ còn cần nhiều người như vậy, mày không cảm thấy mất mặt sao?”Diệp Phàm nhìn thiếu chủ Thiên Môn, chán ghét nói.Soạt!Sắc mặt thiếu chủ Thiên Môn tối sầm, cậu ta đột nhiên rút súng ra chĩa vào Diệp Phàm, rêu rao: “Nhóc con, mày có giỏi thì nói lại một lần nữa?”“Tao không thích bị người ta chĩa súng vào!”Mặt Diệp Phàm chợt lạnh, vung tay, nháy mắt khấu súng trong tay thiếu chủ Thiên Môn đã bị bóp nát!Thiếu chủ Thiên Môn nhìn súng bỗng dưng nát vụn trong tay, cậu ta sợ tới ngây người!Ngay sau đó, Diệp Phàm trực tiếp bóp lấy cổ của thiếu chủ Thiên Môn, nhấc cậu ta lên.“Mày… thả tao ra!” Thiếu chủ Thiên Môn kêu gào.“Thả thiếu chủ ra!”Đám người của Thiên Môn chĩa súng vào Diệp Phàm, hô lên.Răng rắc!Diệp Phàm hoàn toàn không nói lời dư thừa, bóp nát cơ thế của thiếu chủ Thiên Môn ngay tại chỗ.Đám người Thiên Môn nhìn thiếu chủ của bọn họ bị giết, sắc mặt từng người đều thay đổi, tức giận nhìn Diệp Phàm, nói: “Giết chết hắn, trả thù cho thiếu chủ!”Pằng pằng pằng!!!Trong phút chốc, một đống đạn bắn nhanh về phía Diệp Phàm.Người vây xem xung quanh thấy cảnh này đều hoảng sợ, nhưng điều khiến bọn họ càng chấn động hơn vẫn còn ở phía sau.Chỉ thấy Diệp Phàm tiện tay ném xác của thiếu chủ Thiên Môn xuống dưới đất, cũng không thèm nhìn những viên đạn đang lao nhanh tới, kết quả những viên đạn này đều đột nhiên dừng lại ở chỗ cách Diệp Phàm ba tấc, rồi đồng loạt quay trở về, bắn về phía những người nố súng của Thiên Môn.Phụt phụt phụt…Chỉ trong nháy mắt, đám người Thiên Môn này đã bị viên đạn của mình bắn xuyên người,máu tươi bắn tung tóe, tất cả bọn họ đều ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!Cảnh này làm tất cả mọi người trên đường đều sợ ngây người!Ngay cả Alice cũng hiện ra ánh mắt kinh ngạc.Sau đó cô ta bước thẳng tới chỗ Diệp Phàm, cúi người nói với hắn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”Diệp Phàm liếc nhìn Alice, không nói gì nhiều, quay người đi xa.Sở dĩ hắn ra tay chỉ là thấy thiếu chủ Thiên Môn kia ngứa mắt thôi, đồng thời cũng là để gây ra chút động tĩnh, thu hút sự chú ý của chính phủ Hoa Kỳ, đảm bảo nhóm Đông Phương Hạo Thiên có thể rút lui an toàn!“Sao cô còn đi theo tôi?”Lúc lâu sau, Diệp Phàm nhìn Alice vẫn cứ đi theo hắn, ngạc nhiên hỏi.“Vì đi theo anh, tôi mới có thể sống!”Trong mắt Alice lóe lên ánh sáng, trầm giọng nói.“Có ý gì?”Diệp Phàm liếc nhìn Alice, cô ta trả lời: “Anh giết thiếu chủ Thiên Môn trước mặt mọi người, môn chủ Thiên Môn chắc chắn sẽ truy xét hungthủ, bọn họ không tìm được anh, chỉ có thể tìm tôi, vì vậy tôi đi theo anh mới an toàn!”“Vậy cô không sợ đến lúc đó người của Thiên Môn đến tìm tôi, rồi giết luôn cả cô à?”Diệp Phàm nói.“Tôi cảm thấy người của Thiên Môn không làm gì được anh!”Alice nói thẳng.“ô, tại sao?”Diệp Phàm thích thú nhìn Alice, cô ta nhìn hắn, đột nhiên tới gần nói: “Bởi vì anh là Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc!”Nghe Alice nói, ánh mắt Diệp Phàm ngưng lại, nhìn chằm chằm đổi phương.Alice lại mỉm cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi!”“Sao cô biết thân phận của tôi?”Diệp Phàm hỏi.

Chương 944: Tôi cảm thấy người của Thiên Môn