Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 954: Như sinh đôi vậy.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!"Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: "Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.Nhìn trông rất dở hơi.Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với aiNhư sinh đôi vậy.Sinh đôi....Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ, Thai đôi!Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.Điên cuồng ào ạt.“Thai đôi..”“Mẹ, mẹ sao vậy?”Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.“Tính Giang Nam..”Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nằm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn. Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.“Thanh Uyển, đi bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề”"...."Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?"
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!"Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: "Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.Nhìn trông rất dở hơi.Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với aiNhư sinh đôi vậy.Sinh đôi....Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ, Thai đôi!Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.Điên cuồng ào ạt.“Thai đôi..”“Mẹ, mẹ sao vậy?”Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.“Tính Giang Nam..”Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nằm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn. Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.“Thanh Uyển, đi bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề”"...."Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?"
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!"Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: "Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.Nhìn trông rất dở hơi.Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với aiNhư sinh đôi vậy.Sinh đôi....Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ, Thai đôi!Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.Điên cuồng ào ạt.“Thai đôi..”“Mẹ, mẹ sao vậy?”Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.“Tính Giang Nam..”Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nằm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn. Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.“Thanh Uyển, đi bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề”"...."Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?"