Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 89: Tam Bộ Truy Thiền
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Kiếm của ngươi không tệ.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Bách Lý ĐôngQuân lập tức đặt tay lên eo, nhưng đã chậm, Yến Phi Phi đã nắm lấy chuôikiếm. Nhưng vừa nắm được một cái, Yến Phi Phi đột nhiên rút tay về, hắnkinh hãi trước khí thế lạnh lẽo hung ác mà thân kiếm tỏa ra, lùi lại phía sauvài bước.“Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể trộm.” Lôi Mộng Sát mỉm cười:“Hơn nữa ta còn chưa nói bắt đầu, xin đừng vọng động.” Nửa câu sau củaLôi Mộng Sát bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến Yến Phi Phi không nhịn đượcrùng mình một cái, hắn vội vàng cúi đầu: “Là học sinh lỗ mãng rồi.”“Ngươi có cảm thấy Lôi Mộng Sát quá coi trọng Bách Lý Đông Quân nàykhông? Tuy từng có tình nghĩa chiến hữu, nhưng cũng không tới mức ngàyngày ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không về nhà.” Mặc Hiểu Hắc lẩm bẩm.Liễu Nguyệt công tử gật đầu: “Đúng là khá kỳ quái.”“Bây giờ thì bắt đầu đi.” Lôi Mộng Sát lùi lại phía sau một bước.“Bây giờ cũng kết thúc luôn đi!” Yến Phi Phi lập tức lướt tới, cánh tay hiệnlên ánh lạnh, ra là một con dao gần như trong suốt. Trước đó hắn cũngnghe được một số lời đồn về Bách Lý Đông Quân, cho nên hắn cực kỳ tintưởng đòn này sẽ hàng phục Bách Lý Đông Quân.Nhưng Bách Lý Đông Quân lại nghiêng người né tránh, hắn tung ngườinhảy lên, thân thể lướt lên cao.“Tam Phi Yến?” Yến Phi Phi mỉm cười, vẫn trong dự tính, hắn lập tức lướttheo: “Nhưng so với Tam Bộ Truy Thiền của ta, vẫn hơi yếu.”“Lắm lời quá.” Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu tránh đòn của Yến Phi Phi,thân hình trượt xuống, sau đó xoay một cái, không ngờ lại tới sau lưng YếnPhi Phi. Yến Phi Phi cả kinh: “Đây là cái gì?”“Tam Bộ Truy Thiền? Bây giờ ngươi đã biết ai là ve, ai là người đuổi chưa.”Bách Lý Đông Quân mỉm cười, xuất chưởng đánh thẳng tới Yến Phi Phi. YếnPhi Phi cả kinh, lướt về phía sau: “Ngươi... sao võ công lại như vậy?”“Ngươi chưa từng nghe một từ, gọi là giấu tài à?” Bách Lý Đông Quân gầmlên một tiếng, đột nhiên quay lại nói với đám người dưới đài: “Cái lũ nguxuẩn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện lấy màn thầu ra ném ta! Cho các ngươithấy! Vì sao tiểu tiên sinh lại chọn ta!”Lôi Mộng Sát khoanh tay trong áo, nhướn mày: “Đúng là hả giận.”Yến Phi Phi vừa thối lui, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi đang dùngkhông phải Tam Phi Yến!”“Ai nói đây là Tam Phi Yến?” Bước chân của Bách Lý Đông Quân uyểnchuyển nhẹ nhàng, tất cả các động tác truy đuổi đều liền mạch lưu loát, tiêusái thong dong khó tả. “Đây là khinh công mà ta tự nghĩ ra - Nhất Túy ThiênLý!”“Hay cho Nhất Túy Thiên Lý.” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Lâu rồi chưatừng thấy thân pháp thong dong như vậy.”“Đúng là khinh công cao hơn Tam Phi Yến, nhưng trong Nhất Túy Thiên Lýnày... ta thấy được bóng dáng của bộ pháp khác.” Mặc Hiểu Hắc trầm giọngnói: “Có lẽ mấy ngày nay, bên ngoài học đường đã có người tiếp xúc vớihắn.”Trên gác cao ở phía xa, nơi này vừa vặn thấy được toàn bộ Kim Võ Trường,một người đeo mặt nạ quỷ đỏ như máu đang ngồi đó quan sát tình hìnhtrong đài tỷ võ, hắn giơ tay gõ lên mặt nạ: “Quả không hổ là võ giả trờisinh, ta chỉ thể hiện Đạp Vân Thừa Phong Bộ trước mặt hắn có một lần, hắnđã chạm được vài phần môn đạo rồi.”“Ông chủ, rốt cuộc người này có thể bái vào làm môn sinh của Lý tiên sinhkhông?” Trong căn gác cao đó, một âm thanh cực kỳ uyển chuyển vang lên.“Có lẽ có, nếu không có tên Diệp Đỉnh Chi kia.” Cơ Nhược Phong chậm rãinói: “Thu thập được tư liệu về Diệp Đỉnh Chi chưa?”“Vừa có đệ tử tới đưa tin, nói hành tung của Diệp Đỉnh Chi này biến ảo khólường, lần đầu tiên mọi người thấy hắn là ở Man Quốc phía bắc, mười mấynăm sau đó hành tung trải rộng khắp Man Quốc, Bắc Ly, Nam Quyết và bamươi hai Phật Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Thiên Khải Thành.Nhưng sau khi tới Thiên Khải Thành, Thanh Vương điện hạ đã gặp hắn.”“Thanh Vương... vị vương gia này hơi nôn nóng rồi.” Cơ Nhược Phong nóiđầy ẩn ý.Trong trận đấu, Yến Phi Phi đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Bách Lý Đông Quânvẫn đuổi theo không rời, hai người cứ thế chạy tới chạy lui, đã qua mườimấy lượt mà chưa thật sự giao phong lần nào.“Đây là tỷ võ, không phải thi đấu khinh công.” Dưới đài có người khôngnhịn được lên tiếng.“Tuy khinh công của ngươi rất tốt, nhưng nội lực lại không ổn, nếu chạytiếp, ngươi không còn sức tỷ thí đâu.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.“Được, nhưng ngươi cũng đừng hối hận đấy!” Yến Phi Phi đột nhiên xoayngười, tay trái vẩy một mũi châm bạc ra. Bách Lý Đông Quân vội vàng ngửađầu né tránh, bước chân trượt một cái, gần như té ngã.Cơ hội tới rồi!Yến Phi Phi âm thầm vui vẻ, lập tức từ lùi lại đổi sang tấn công, nhưng lưỡidao trong tay vừa đánh ra thì Bách Lý Đông Quân suyt nữa té ngã lại độtnhiên đứng dậy, mỉm cười với hắn. Lúc này Yến Phi Phi mới hiểu ra.Hóa ra đây mới gọi là Nhất Túy Thiên Lý.Dáng vẻ trượt chân vừa rồi chỉ là giả bộ, ý tứ chân chính là túy bộ.Trường kiếm bên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, Yến Phi Phi cảmthấy bên cổ phát lạnh.Hai người lướt qua nhau.Trường kiếm vào vỏ, Bách Lý Đông Quân xoay người, ngạo nghễ nói: “Đúnglà kết thúc nhanh hơn tưởng tượng.”Yến Phi Phi sờ vết máu nhỏ bé bên cổ, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắnthở hổn hển vài tiếng rồi xoay người: “Đa tạ đã hạ thủ lưu tình.”“Đây là kiếm pháp của phụ thân hắn, Bách Lý Thành Phong, Thuấn Sát.”Mặc Hiểu Hắc nhìn Bách Lý Đông Quân đi xuống đài.“Xem ra hắn cũng thông minh hơn rồi, ta còn tưởng hắn sẽ trực tiếp dùngTây Sở Kiếm Ca cơ.” Liễu Nguyệt công tử nói.“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi vừa vỗ tay vừa nhìn Bách Lý ĐôngQuân đi xuống đài.“Còn có thứ tốt hơn không dùng.” Bách Lý Đông Quân lấy túi rượu bênhông ra, ngửa đầu uống một ngụm: “Lần sau sẽ cho ngươi xem.”“Ta rất mong chờ.” Diệp Đỉnh Chi nhìn túi rượu bên hông Bách Lý ĐôngQuân: “Hôm nay ngươi uống rượu gì?”“Đổ Trạng Nguyên Hồng, để lấy may.” Bách Lý Đông Quân lau khóe miệng,nhìn về phương xa, thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra đây là lần đầu ta chínhthức luận võ với người khác, cứ lo là sẽ thua cơ.”“Ồ? Ta cứ nghĩ ngươi rất tự tin.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.“Dù sao cũng từ xa đến đây, khi đi thì ra vẻ sẽ cáo biệt lâu ngày, mới mấytháng đã về nhà, mất mặt lắm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Trong phủ Trấn Tây hầu ở cách đó ngàn dặm, thế tử đang trong sân ngủtrưa lại đột nhiên bừng tỉnh, thế tử phi ngồi cạnh thêu thùa nhíu mày: “Nằmmơ à?”Thế tử gật đầu: “Ừ, mơ thấy Đông Quân.”“Mơ thấy nó làm gì?”“Mơ thấy nó học được kiếm pháp Thuấn Sát của ta, còn tăng cường TamPhi Yến mà ta dạy nó, sáng tạo một môn khinh công mới.” Thế tử xoa xoahuyệt Thái Dương của mình.Thế tử phi nhoẻn miệng: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Kiếm của ngươi không tệ.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Bách Lý ĐôngQuân lập tức đặt tay lên eo, nhưng đã chậm, Yến Phi Phi đã nắm lấy chuôikiếm. Nhưng vừa nắm được một cái, Yến Phi Phi đột nhiên rút tay về, hắnkinh hãi trước khí thế lạnh lẽo hung ác mà thân kiếm tỏa ra, lùi lại phía sauvài bước.“Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể trộm.” Lôi Mộng Sát mỉm cười:“Hơn nữa ta còn chưa nói bắt đầu, xin đừng vọng động.” Nửa câu sau củaLôi Mộng Sát bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến Yến Phi Phi không nhịn đượcrùng mình một cái, hắn vội vàng cúi đầu: “Là học sinh lỗ mãng rồi.”“Ngươi có cảm thấy Lôi Mộng Sát quá coi trọng Bách Lý Đông Quân nàykhông? Tuy từng có tình nghĩa chiến hữu, nhưng cũng không tới mức ngàyngày ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không về nhà.” Mặc Hiểu Hắc lẩm bẩm.Liễu Nguyệt công tử gật đầu: “Đúng là khá kỳ quái.”“Bây giờ thì bắt đầu đi.” Lôi Mộng Sát lùi lại phía sau một bước.“Bây giờ cũng kết thúc luôn đi!” Yến Phi Phi lập tức lướt tới, cánh tay hiệnlên ánh lạnh, ra là một con dao gần như trong suốt. Trước đó hắn cũngnghe được một số lời đồn về Bách Lý Đông Quân, cho nên hắn cực kỳ tintưởng đòn này sẽ hàng phục Bách Lý Đông Quân.Nhưng Bách Lý Đông Quân lại nghiêng người né tránh, hắn tung ngườinhảy lên, thân thể lướt lên cao.“Tam Phi Yến?” Yến Phi Phi mỉm cười, vẫn trong dự tính, hắn lập tức lướttheo: “Nhưng so với Tam Bộ Truy Thiền của ta, vẫn hơi yếu.”“Lắm lời quá.” Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu tránh đòn của Yến Phi Phi,thân hình trượt xuống, sau đó xoay một cái, không ngờ lại tới sau lưng YếnPhi Phi. Yến Phi Phi cả kinh: “Đây là cái gì?”“Tam Bộ Truy Thiền? Bây giờ ngươi đã biết ai là ve, ai là người đuổi chưa.”Bách Lý Đông Quân mỉm cười, xuất chưởng đánh thẳng tới Yến Phi Phi. YếnPhi Phi cả kinh, lướt về phía sau: “Ngươi... sao võ công lại như vậy?”“Ngươi chưa từng nghe một từ, gọi là giấu tài à?” Bách Lý Đông Quân gầmlên một tiếng, đột nhiên quay lại nói với đám người dưới đài: “Cái lũ nguxuẩn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện lấy màn thầu ra ném ta! Cho các ngươithấy! Vì sao tiểu tiên sinh lại chọn ta!”Lôi Mộng Sát khoanh tay trong áo, nhướn mày: “Đúng là hả giận.”Yến Phi Phi vừa thối lui, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi đang dùngkhông phải Tam Phi Yến!”“Ai nói đây là Tam Phi Yến?” Bước chân của Bách Lý Đông Quân uyểnchuyển nhẹ nhàng, tất cả các động tác truy đuổi đều liền mạch lưu loát, tiêusái thong dong khó tả. “Đây là khinh công mà ta tự nghĩ ra - Nhất Túy ThiênLý!”“Hay cho Nhất Túy Thiên Lý.” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Lâu rồi chưatừng thấy thân pháp thong dong như vậy.”“Đúng là khinh công cao hơn Tam Phi Yến, nhưng trong Nhất Túy Thiên Lýnày... ta thấy được bóng dáng của bộ pháp khác.” Mặc Hiểu Hắc trầm giọngnói: “Có lẽ mấy ngày nay, bên ngoài học đường đã có người tiếp xúc vớihắn.”Trên gác cao ở phía xa, nơi này vừa vặn thấy được toàn bộ Kim Võ Trường,một người đeo mặt nạ quỷ đỏ như máu đang ngồi đó quan sát tình hìnhtrong đài tỷ võ, hắn giơ tay gõ lên mặt nạ: “Quả không hổ là võ giả trờisinh, ta chỉ thể hiện Đạp Vân Thừa Phong Bộ trước mặt hắn có một lần, hắnđã chạm được vài phần môn đạo rồi.”“Ông chủ, rốt cuộc người này có thể bái vào làm môn sinh của Lý tiên sinhkhông?” Trong căn gác cao đó, một âm thanh cực kỳ uyển chuyển vang lên.“Có lẽ có, nếu không có tên Diệp Đỉnh Chi kia.” Cơ Nhược Phong chậm rãinói: “Thu thập được tư liệu về Diệp Đỉnh Chi chưa?”“Vừa có đệ tử tới đưa tin, nói hành tung của Diệp Đỉnh Chi này biến ảo khólường, lần đầu tiên mọi người thấy hắn là ở Man Quốc phía bắc, mười mấynăm sau đó hành tung trải rộng khắp Man Quốc, Bắc Ly, Nam Quyết và bamươi hai Phật Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Thiên Khải Thành.Nhưng sau khi tới Thiên Khải Thành, Thanh Vương điện hạ đã gặp hắn.”“Thanh Vương... vị vương gia này hơi nôn nóng rồi.” Cơ Nhược Phong nóiđầy ẩn ý.Trong trận đấu, Yến Phi Phi đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Bách Lý Đông Quânvẫn đuổi theo không rời, hai người cứ thế chạy tới chạy lui, đã qua mườimấy lượt mà chưa thật sự giao phong lần nào.“Đây là tỷ võ, không phải thi đấu khinh công.” Dưới đài có người khôngnhịn được lên tiếng.“Tuy khinh công của ngươi rất tốt, nhưng nội lực lại không ổn, nếu chạytiếp, ngươi không còn sức tỷ thí đâu.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.“Được, nhưng ngươi cũng đừng hối hận đấy!” Yến Phi Phi đột nhiên xoayngười, tay trái vẩy một mũi châm bạc ra. Bách Lý Đông Quân vội vàng ngửađầu né tránh, bước chân trượt một cái, gần như té ngã.Cơ hội tới rồi!Yến Phi Phi âm thầm vui vẻ, lập tức từ lùi lại đổi sang tấn công, nhưng lưỡidao trong tay vừa đánh ra thì Bách Lý Đông Quân suyt nữa té ngã lại độtnhiên đứng dậy, mỉm cười với hắn. Lúc này Yến Phi Phi mới hiểu ra.Hóa ra đây mới gọi là Nhất Túy Thiên Lý.Dáng vẻ trượt chân vừa rồi chỉ là giả bộ, ý tứ chân chính là túy bộ.Trường kiếm bên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, Yến Phi Phi cảmthấy bên cổ phát lạnh.Hai người lướt qua nhau.Trường kiếm vào vỏ, Bách Lý Đông Quân xoay người, ngạo nghễ nói: “Đúnglà kết thúc nhanh hơn tưởng tượng.”Yến Phi Phi sờ vết máu nhỏ bé bên cổ, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắnthở hổn hển vài tiếng rồi xoay người: “Đa tạ đã hạ thủ lưu tình.”“Đây là kiếm pháp của phụ thân hắn, Bách Lý Thành Phong, Thuấn Sát.”Mặc Hiểu Hắc nhìn Bách Lý Đông Quân đi xuống đài.“Xem ra hắn cũng thông minh hơn rồi, ta còn tưởng hắn sẽ trực tiếp dùngTây Sở Kiếm Ca cơ.” Liễu Nguyệt công tử nói.“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi vừa vỗ tay vừa nhìn Bách Lý ĐôngQuân đi xuống đài.“Còn có thứ tốt hơn không dùng.” Bách Lý Đông Quân lấy túi rượu bênhông ra, ngửa đầu uống một ngụm: “Lần sau sẽ cho ngươi xem.”“Ta rất mong chờ.” Diệp Đỉnh Chi nhìn túi rượu bên hông Bách Lý ĐôngQuân: “Hôm nay ngươi uống rượu gì?”“Đổ Trạng Nguyên Hồng, để lấy may.” Bách Lý Đông Quân lau khóe miệng,nhìn về phương xa, thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra đây là lần đầu ta chínhthức luận võ với người khác, cứ lo là sẽ thua cơ.”“Ồ? Ta cứ nghĩ ngươi rất tự tin.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.“Dù sao cũng từ xa đến đây, khi đi thì ra vẻ sẽ cáo biệt lâu ngày, mới mấytháng đã về nhà, mất mặt lắm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Trong phủ Trấn Tây hầu ở cách đó ngàn dặm, thế tử đang trong sân ngủtrưa lại đột nhiên bừng tỉnh, thế tử phi ngồi cạnh thêu thùa nhíu mày: “Nằmmơ à?”Thế tử gật đầu: “Ừ, mơ thấy Đông Quân.”“Mơ thấy nó làm gì?”“Mơ thấy nó học được kiếm pháp Thuấn Sát của ta, còn tăng cường TamPhi Yến mà ta dạy nó, sáng tạo một môn khinh công mới.” Thế tử xoa xoahuyệt Thái Dương của mình.Thế tử phi nhoẻn miệng: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Kiếm của ngươi không tệ.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Bách Lý ĐôngQuân lập tức đặt tay lên eo, nhưng đã chậm, Yến Phi Phi đã nắm lấy chuôikiếm. Nhưng vừa nắm được một cái, Yến Phi Phi đột nhiên rút tay về, hắnkinh hãi trước khí thế lạnh lẽo hung ác mà thân kiếm tỏa ra, lùi lại phía sauvài bước.“Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể trộm.” Lôi Mộng Sát mỉm cười:“Hơn nữa ta còn chưa nói bắt đầu, xin đừng vọng động.” Nửa câu sau củaLôi Mộng Sát bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến Yến Phi Phi không nhịn đượcrùng mình một cái, hắn vội vàng cúi đầu: “Là học sinh lỗ mãng rồi.”“Ngươi có cảm thấy Lôi Mộng Sát quá coi trọng Bách Lý Đông Quân nàykhông? Tuy từng có tình nghĩa chiến hữu, nhưng cũng không tới mức ngàyngày ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không về nhà.” Mặc Hiểu Hắc lẩm bẩm.Liễu Nguyệt công tử gật đầu: “Đúng là khá kỳ quái.”“Bây giờ thì bắt đầu đi.” Lôi Mộng Sát lùi lại phía sau một bước.“Bây giờ cũng kết thúc luôn đi!” Yến Phi Phi lập tức lướt tới, cánh tay hiệnlên ánh lạnh, ra là một con dao gần như trong suốt. Trước đó hắn cũngnghe được một số lời đồn về Bách Lý Đông Quân, cho nên hắn cực kỳ tintưởng đòn này sẽ hàng phục Bách Lý Đông Quân.Nhưng Bách Lý Đông Quân lại nghiêng người né tránh, hắn tung ngườinhảy lên, thân thể lướt lên cao.“Tam Phi Yến?” Yến Phi Phi mỉm cười, vẫn trong dự tính, hắn lập tức lướttheo: “Nhưng so với Tam Bộ Truy Thiền của ta, vẫn hơi yếu.”“Lắm lời quá.” Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu tránh đòn của Yến Phi Phi,thân hình trượt xuống, sau đó xoay một cái, không ngờ lại tới sau lưng YếnPhi Phi. Yến Phi Phi cả kinh: “Đây là cái gì?”“Tam Bộ Truy Thiền? Bây giờ ngươi đã biết ai là ve, ai là người đuổi chưa.”Bách Lý Đông Quân mỉm cười, xuất chưởng đánh thẳng tới Yến Phi Phi. YếnPhi Phi cả kinh, lướt về phía sau: “Ngươi... sao võ công lại như vậy?”“Ngươi chưa từng nghe một từ, gọi là giấu tài à?” Bách Lý Đông Quân gầmlên một tiếng, đột nhiên quay lại nói với đám người dưới đài: “Cái lũ nguxuẩn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện lấy màn thầu ra ném ta! Cho các ngươithấy! Vì sao tiểu tiên sinh lại chọn ta!”Lôi Mộng Sát khoanh tay trong áo, nhướn mày: “Đúng là hả giận.”Yến Phi Phi vừa thối lui, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi đang dùngkhông phải Tam Phi Yến!”“Ai nói đây là Tam Phi Yến?” Bước chân của Bách Lý Đông Quân uyểnchuyển nhẹ nhàng, tất cả các động tác truy đuổi đều liền mạch lưu loát, tiêusái thong dong khó tả. “Đây là khinh công mà ta tự nghĩ ra - Nhất Túy ThiênLý!”“Hay cho Nhất Túy Thiên Lý.” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Lâu rồi chưatừng thấy thân pháp thong dong như vậy.”“Đúng là khinh công cao hơn Tam Phi Yến, nhưng trong Nhất Túy Thiên Lýnày... ta thấy được bóng dáng của bộ pháp khác.” Mặc Hiểu Hắc trầm giọngnói: “Có lẽ mấy ngày nay, bên ngoài học đường đã có người tiếp xúc vớihắn.”Trên gác cao ở phía xa, nơi này vừa vặn thấy được toàn bộ Kim Võ Trường,một người đeo mặt nạ quỷ đỏ như máu đang ngồi đó quan sát tình hìnhtrong đài tỷ võ, hắn giơ tay gõ lên mặt nạ: “Quả không hổ là võ giả trờisinh, ta chỉ thể hiện Đạp Vân Thừa Phong Bộ trước mặt hắn có một lần, hắnđã chạm được vài phần môn đạo rồi.”“Ông chủ, rốt cuộc người này có thể bái vào làm môn sinh của Lý tiên sinhkhông?” Trong căn gác cao đó, một âm thanh cực kỳ uyển chuyển vang lên.“Có lẽ có, nếu không có tên Diệp Đỉnh Chi kia.” Cơ Nhược Phong chậm rãinói: “Thu thập được tư liệu về Diệp Đỉnh Chi chưa?”“Vừa có đệ tử tới đưa tin, nói hành tung của Diệp Đỉnh Chi này biến ảo khólường, lần đầu tiên mọi người thấy hắn là ở Man Quốc phía bắc, mười mấynăm sau đó hành tung trải rộng khắp Man Quốc, Bắc Ly, Nam Quyết và bamươi hai Phật Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Thiên Khải Thành.Nhưng sau khi tới Thiên Khải Thành, Thanh Vương điện hạ đã gặp hắn.”“Thanh Vương... vị vương gia này hơi nôn nóng rồi.” Cơ Nhược Phong nóiđầy ẩn ý.Trong trận đấu, Yến Phi Phi đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Bách Lý Đông Quânvẫn đuổi theo không rời, hai người cứ thế chạy tới chạy lui, đã qua mườimấy lượt mà chưa thật sự giao phong lần nào.“Đây là tỷ võ, không phải thi đấu khinh công.” Dưới đài có người khôngnhịn được lên tiếng.“Tuy khinh công của ngươi rất tốt, nhưng nội lực lại không ổn, nếu chạytiếp, ngươi không còn sức tỷ thí đâu.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.“Được, nhưng ngươi cũng đừng hối hận đấy!” Yến Phi Phi đột nhiên xoayngười, tay trái vẩy một mũi châm bạc ra. Bách Lý Đông Quân vội vàng ngửađầu né tránh, bước chân trượt một cái, gần như té ngã.Cơ hội tới rồi!Yến Phi Phi âm thầm vui vẻ, lập tức từ lùi lại đổi sang tấn công, nhưng lưỡidao trong tay vừa đánh ra thì Bách Lý Đông Quân suyt nữa té ngã lại độtnhiên đứng dậy, mỉm cười với hắn. Lúc này Yến Phi Phi mới hiểu ra.Hóa ra đây mới gọi là Nhất Túy Thiên Lý.Dáng vẻ trượt chân vừa rồi chỉ là giả bộ, ý tứ chân chính là túy bộ.Trường kiếm bên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, Yến Phi Phi cảmthấy bên cổ phát lạnh.Hai người lướt qua nhau.Trường kiếm vào vỏ, Bách Lý Đông Quân xoay người, ngạo nghễ nói: “Đúnglà kết thúc nhanh hơn tưởng tượng.”Yến Phi Phi sờ vết máu nhỏ bé bên cổ, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắnthở hổn hển vài tiếng rồi xoay người: “Đa tạ đã hạ thủ lưu tình.”“Đây là kiếm pháp của phụ thân hắn, Bách Lý Thành Phong, Thuấn Sát.”Mặc Hiểu Hắc nhìn Bách Lý Đông Quân đi xuống đài.“Xem ra hắn cũng thông minh hơn rồi, ta còn tưởng hắn sẽ trực tiếp dùngTây Sở Kiếm Ca cơ.” Liễu Nguyệt công tử nói.“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi vừa vỗ tay vừa nhìn Bách Lý ĐôngQuân đi xuống đài.“Còn có thứ tốt hơn không dùng.” Bách Lý Đông Quân lấy túi rượu bênhông ra, ngửa đầu uống một ngụm: “Lần sau sẽ cho ngươi xem.”“Ta rất mong chờ.” Diệp Đỉnh Chi nhìn túi rượu bên hông Bách Lý ĐôngQuân: “Hôm nay ngươi uống rượu gì?”“Đổ Trạng Nguyên Hồng, để lấy may.” Bách Lý Đông Quân lau khóe miệng,nhìn về phương xa, thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra đây là lần đầu ta chínhthức luận võ với người khác, cứ lo là sẽ thua cơ.”“Ồ? Ta cứ nghĩ ngươi rất tự tin.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.“Dù sao cũng từ xa đến đây, khi đi thì ra vẻ sẽ cáo biệt lâu ngày, mới mấytháng đã về nhà, mất mặt lắm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Trong phủ Trấn Tây hầu ở cách đó ngàn dặm, thế tử đang trong sân ngủtrưa lại đột nhiên bừng tỉnh, thế tử phi ngồi cạnh thêu thùa nhíu mày: “Nằmmơ à?”Thế tử gật đầu: “Ừ, mơ thấy Đông Quân.”“Mơ thấy nó làm gì?”“Mơ thấy nó học được kiếm pháp Thuấn Sát của ta, còn tăng cường TamPhi Yến mà ta dạy nó, sáng tạo một môn khinh công mới.” Thế tử xoa xoahuyệt Thái Dương của mình.Thế tử phi nhoẻn miệng: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”