Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 118: Kiếm Tiên tới thành

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nhưngtấtcảđều làkiếmkhí. Phía xa, ngoài cửa Thiên Khải Thành,cómộtánhsángtímnổi lên.Cảnh Ngọc vương phủ.Diệp Đỉnh Chi luôn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt,Vương Nhất Hành ngồi bên cạnh đọc sách thấy vậy cả kinh, tiến tới nói:“Ngươi tỉnh rồi.”Diệp Đỉnh Chi day day cái đầu vẫn đau ê ẩm, nhíu mày nói: “Chúng tađang... ở đâu đây?”“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.” Vương Nhất Hành cười khổ mộttiếng.Diệp Đỉnh Chi cố gắng nhớ lại: “Ta nhớ... chúng ta được một tiên tử cứu?”“Tiên tử gì chứ.” Vương Nhất Hành cười mắng: “Cô nương nhà người taxinh đẹp thì ngươi đã gọi là tiên tử rồi, người ta là vương phi đấy.”“Vương phi?” Diệp Đỉnh Chi bò từ trên giường xuống, khó khăn lắm mới ratới cửa.Ngoài cửa, Lạc Thanh Dương cầm kiếm trúc nhìn về xa xăm, không biếtđang nghĩ chuyện gì, coi như Diệp Đỉnh Chi vừa tỉnh dậy.“Ngươi nhìn gì vậy?” Vương Nhất Hành đi tới tò mò hỏi.Lạc Thanh Dương im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ta cảm nhận đượcmột luồng... kiếm khí rất mạnh.”Bách Phẩm Các.Bách Lý Đông Quân vẻ mặt hoang mang, cùng Tạ Tuyên nhảy lên nóc nhà.Lúc đầu còn tưởng là Lý tiên sinh uống nhiều rượu quá bắt đầu lên cơn,nhưng nhìn từ xa lại, trong lòng mới phát lạnh.Ánh sáng tím kia, không đơn giản.Bốn người áo tím lướt qua bức tường Thiên Khải Thành, đạp lên nóc nhà,nhanh chóng nhảy về phía bọn họ.Nơi họ đi qua, người người kinh hãi.Nơi này là hoàng thành của Bắc Ly, là nơi phồn hoa nhất thế gian, cũng lànơi có luật pháp sâm nghiêm nhất thế gian, ai dám to gan bỏ qua trật tựcủa hoàng thành, đi lại tùy tiện như vậy?Đương nhiên, không tính Lý tiên sinh.“Làm càn! Ai dám giương oai trong Thiên Khải Thành này!” Giáo úy tuần traphẫn nộ quát.Một người áo tím tùy tiện vung tay một cái, đã hất ngã đội giáo úy đangđuổi theo.Trong Đại Lý Tự, một gã cao to cầm Trảm Tội Đao đang vừa gặm đùi gà vừamắng sa sả đi ra cửa, phía sau là hơn mười thiếu khanh của Đại Lý Tự.Trong hoàng cung, người trung niên da dẻ nõn nà đưa tay đánh một quâncờ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thiên Khải Thành này lại náo nhiệt rồi?”“Tổng quản, bệ hạ triệu kiến.” Một tiểu thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói.“Có Lý Trường Sinh ở đây, không ai có thể uy hiếp được bệ hạ, không vấnđề gì.” Người trung niên được gọi là tổng quản đứng dậy, vuốt ve cái nhẫnmã não trong tay.Khâm Thiên Giám.Quốc sư tiên phong đạo cốt phe phẩy phất trần, khẽ nhíu mày: “Sao độtnhiên yêu quái này lại tới?”Cuối cùng bốn người áo tím dừng lại trước Bách Phẩm Các, trong bốnngười có một người cầm ống sáo, một người ôm đàn tình hình bà, mộtngười bê nhị hồ,một người nâng một thanh ngọc tiêu. Bọn họ chia raee cácloại nhạc cụ, tấu lên.Tiếng nhạc quỷ dị âm trầm, giữa ban ngày mà vẫn thấy lạnh lẽo.Lý tiên sinh bất đắc dĩ chỉ bốn người nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươinhìn xem. Còn ra vẻ hơn cả Hiên Lục, xuất hiện thôi còn có tới bốn ngườitấu nhạc, cứ như sợ người khác không biết hắn là ai ấy.”Nhưng thưa sư phụ, hắn là ai vậy?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.Lý tiên sinh nhìn qua Tạ Tuyên.Tạ Tuyên lắc đầu: “Trong sách không nói đây là ai, con cũng không biết.”“Kiêm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cảm thán: “Cao thủ đệ nhất Nam Quyếtnăm xưa.”Lý tiên sinh nhấn mạnh hai chữ ‘năm xưa’.Chân mày người áo tím ôm tỳ bà cau lại, đột nhiên vung tay gẩy dây đàn,một luồng chân khí đánh thẳng về phía ba người Lý tiên sinh.“Ngươi đừng làm mất mặt nữa.” Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng, vung tay,đánh trả bằng lượng chân khí gấp mười lần. Cả người áo tím lẫn cây đàn tỳbà bị đánh văng ra ngoài. Người nọ vận chân khí toàn thân chống cự,nhưng văng xa hơn ba gian nhà mới dừng lại được, dây đàn trên cây tỳ bàcũng bị cắt đứt toàn bộ.Điệu nhạc kết thúc.Một người chậm rãi xuất hiện trước mặt ba người áo tím.Trời không có mưa, nhưng người nọ lại cầm một cây dù che mưa, mặt dùmàu tím, thêu một con ác long giương nanh múa vuốt. Hắn có thân hìnhcao lớn, có vẻ là nam, nhưng gương mặt thanh tú như một nữ tử.“Người này là...” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi.“Nam.” Lý tiên sinh như đoán được y định hỏi cái gì, trực tiếp trả lời.“vậy vì sao...” Bách Lý Đông Quân có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biếtbắt đầu từ đâu.“Võ công mà hắn luyện là Ma Tiên Kiếm, đây vốn là kiếm pháp chỉ nữ giớimới luyện được, nhưng hắn muốn thắng ta nên cố gắng học bằng được,thế nên thân hình tuy là nam nhi nhưng gương mặt lại càng ngày cànggiống nữ giới. Cái dù kia không phải là dù, đó là vũ khí của hắn, cán dù làHuyền Phong Kiếm, mặt dù là Ác Long Tráo, đều là thứ rất lợi hại.”“Ồ.” Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không gật đầu.Vũ Sinh Ma khẽ kéo dù lại, mặt không biểu cảm nói: “Lý tiên sinh ở họcđường.” Giọng nói của hắn cũng khó phân biệt nam nữ.“Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cũng mỉm cười chào hỏi: “Từ NamQuyết xa xôi tới đây là có chuyện gì vậy?”Vũ Sinh Ma lời ít ý nhiều: “Tìm người.”Lý tiên sinh cũng trả lời rất ngắn gọn: “Không ở chỗ ta.”Vũ Sinh Ma lắc đầu: “Ta không tin.”“Tìm người...” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ là Diệp ĐỉnhChi?”Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Vũ Sinh Ma lại nghe được. Hắn nhìn BáchLý Đông Quân: “Ngươi biết à?”“Ta cũng đang tìm hắn, ngày đó chúng ta cùng nhau...” Bách Lý Đông Quâncòn chưa nói hết đã cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo ập tới trước mặt.“Tránh ra!” Lý tiên sinh đột nhiên đẩy Bách Lý Đông Quân về phía sau, sauđó xuất chưởng cắt đứt luồng khí âm hàn kia.“Nó đang ở đâu?” Vũ Sinh Ma nhìn về phía Lý tiên sinh, có vẻ như hắnkhông thích nói chuyện, mỗi câu chỉ dùng có vài chữ.Lý tiên sinh thở dài: “Ta thật sự không biết.”Sắc mặt của Vũ Sinh Ma càng ngày càng lạnh lẽo, tay cầm cán dù bốc lênkhí tím.“Đến đây đến đây, đánh một trận đã rồi nói. Cao thủ Nam Quyết nhà ngươilao vào Thiên Khải Thành, ta không ra tay đánh ngươi một trận thì đúng làlàm mất thể diện của học đường trước mặt hoàng đế. Đắc tội.” Lý tiên sinhvung ống tay áo, đặt tay lên hông lại không thấy gì. Ông ngẩn người: “Hômnay ra ngoài không mang kiếm.”“Lý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma tung người nhảy lên, cái dù kia lập tức đượcthu lại, mặt dù thêu hình ác long được thu lại, Ác Long Tráo trên mặt dùđánh về phía Lý tiên sinh.“Mượn kiếm.” Lý tiên sinh gầm lên một tiếng, chỉ thấy thanh Bất Nhiễm Trầnbên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, bay tới tay ông. Ông vungtrường kiếm, một luồng kiếm khí tỏa ra, đánh bay Ác Long Tráo kia rangoài.Tay trái Vũ Sinh Ma nhận lấy Ác Long Tráo kia, vung tay lên, thu nó vàotrong tay áo, Huyền Phong Kiếm bên tay phải cũng vẽ một đường.Trong gió vang lên tiếng rít.Như vạn quỷ gầm vang.Bách Lý Đông Quân không nhịn được che lỗ tai: “Có chuyện gì vậy!”“Ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài: “Đây là quyết chiến giữaKiếm Tiên, không phải một chiêu một kiếm mà là rực rỡ tới tuyệt thế, cộnghưởng với Thuận Đức!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nhưngtấtcảđều làkiếmkhí. Phía xa, ngoài cửa Thiên Khải Thành,cómộtánhsángtímnổi lên.Cảnh Ngọc vương phủ.Diệp Đỉnh Chi luôn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt,Vương Nhất Hành ngồi bên cạnh đọc sách thấy vậy cả kinh, tiến tới nói:“Ngươi tỉnh rồi.”Diệp Đỉnh Chi day day cái đầu vẫn đau ê ẩm, nhíu mày nói: “Chúng tađang... ở đâu đây?”“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.” Vương Nhất Hành cười khổ mộttiếng.Diệp Đỉnh Chi cố gắng nhớ lại: “Ta nhớ... chúng ta được một tiên tử cứu?”“Tiên tử gì chứ.” Vương Nhất Hành cười mắng: “Cô nương nhà người taxinh đẹp thì ngươi đã gọi là tiên tử rồi, người ta là vương phi đấy.”“Vương phi?” Diệp Đỉnh Chi bò từ trên giường xuống, khó khăn lắm mới ratới cửa.Ngoài cửa, Lạc Thanh Dương cầm kiếm trúc nhìn về xa xăm, không biếtđang nghĩ chuyện gì, coi như Diệp Đỉnh Chi vừa tỉnh dậy.“Ngươi nhìn gì vậy?” Vương Nhất Hành đi tới tò mò hỏi.Lạc Thanh Dương im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ta cảm nhận đượcmột luồng... kiếm khí rất mạnh.”Bách Phẩm Các.Bách Lý Đông Quân vẻ mặt hoang mang, cùng Tạ Tuyên nhảy lên nóc nhà.Lúc đầu còn tưởng là Lý tiên sinh uống nhiều rượu quá bắt đầu lên cơn,nhưng nhìn từ xa lại, trong lòng mới phát lạnh.Ánh sáng tím kia, không đơn giản.Bốn người áo tím lướt qua bức tường Thiên Khải Thành, đạp lên nóc nhà,nhanh chóng nhảy về phía bọn họ.Nơi họ đi qua, người người kinh hãi.Nơi này là hoàng thành của Bắc Ly, là nơi phồn hoa nhất thế gian, cũng lànơi có luật pháp sâm nghiêm nhất thế gian, ai dám to gan bỏ qua trật tựcủa hoàng thành, đi lại tùy tiện như vậy?Đương nhiên, không tính Lý tiên sinh.“Làm càn! Ai dám giương oai trong Thiên Khải Thành này!” Giáo úy tuần traphẫn nộ quát.Một người áo tím tùy tiện vung tay một cái, đã hất ngã đội giáo úy đangđuổi theo.Trong Đại Lý Tự, một gã cao to cầm Trảm Tội Đao đang vừa gặm đùi gà vừamắng sa sả đi ra cửa, phía sau là hơn mười thiếu khanh của Đại Lý Tự.Trong hoàng cung, người trung niên da dẻ nõn nà đưa tay đánh một quâncờ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thiên Khải Thành này lại náo nhiệt rồi?”“Tổng quản, bệ hạ triệu kiến.” Một tiểu thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói.“Có Lý Trường Sinh ở đây, không ai có thể uy hiếp được bệ hạ, không vấnđề gì.” Người trung niên được gọi là tổng quản đứng dậy, vuốt ve cái nhẫnmã não trong tay.Khâm Thiên Giám.Quốc sư tiên phong đạo cốt phe phẩy phất trần, khẽ nhíu mày: “Sao độtnhiên yêu quái này lại tới?”Cuối cùng bốn người áo tím dừng lại trước Bách Phẩm Các, trong bốnngười có một người cầm ống sáo, một người ôm đàn tình hình bà, mộtngười bê nhị hồ,một người nâng một thanh ngọc tiêu. Bọn họ chia raee cácloại nhạc cụ, tấu lên.Tiếng nhạc quỷ dị âm trầm, giữa ban ngày mà vẫn thấy lạnh lẽo.Lý tiên sinh bất đắc dĩ chỉ bốn người nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươinhìn xem. Còn ra vẻ hơn cả Hiên Lục, xuất hiện thôi còn có tới bốn ngườitấu nhạc, cứ như sợ người khác không biết hắn là ai ấy.”Nhưng thưa sư phụ, hắn là ai vậy?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.Lý tiên sinh nhìn qua Tạ Tuyên.Tạ Tuyên lắc đầu: “Trong sách không nói đây là ai, con cũng không biết.”“Kiêm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cảm thán: “Cao thủ đệ nhất Nam Quyếtnăm xưa.”Lý tiên sinh nhấn mạnh hai chữ ‘năm xưa’.Chân mày người áo tím ôm tỳ bà cau lại, đột nhiên vung tay gẩy dây đàn,một luồng chân khí đánh thẳng về phía ba người Lý tiên sinh.“Ngươi đừng làm mất mặt nữa.” Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng, vung tay,đánh trả bằng lượng chân khí gấp mười lần. Cả người áo tím lẫn cây đàn tỳbà bị đánh văng ra ngoài. Người nọ vận chân khí toàn thân chống cự,nhưng văng xa hơn ba gian nhà mới dừng lại được, dây đàn trên cây tỳ bàcũng bị cắt đứt toàn bộ.Điệu nhạc kết thúc.Một người chậm rãi xuất hiện trước mặt ba người áo tím.Trời không có mưa, nhưng người nọ lại cầm một cây dù che mưa, mặt dùmàu tím, thêu một con ác long giương nanh múa vuốt. Hắn có thân hìnhcao lớn, có vẻ là nam, nhưng gương mặt thanh tú như một nữ tử.“Người này là...” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi.“Nam.” Lý tiên sinh như đoán được y định hỏi cái gì, trực tiếp trả lời.“vậy vì sao...” Bách Lý Đông Quân có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biếtbắt đầu từ đâu.“Võ công mà hắn luyện là Ma Tiên Kiếm, đây vốn là kiếm pháp chỉ nữ giớimới luyện được, nhưng hắn muốn thắng ta nên cố gắng học bằng được,thế nên thân hình tuy là nam nhi nhưng gương mặt lại càng ngày cànggiống nữ giới. Cái dù kia không phải là dù, đó là vũ khí của hắn, cán dù làHuyền Phong Kiếm, mặt dù là Ác Long Tráo, đều là thứ rất lợi hại.”“Ồ.” Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không gật đầu.Vũ Sinh Ma khẽ kéo dù lại, mặt không biểu cảm nói: “Lý tiên sinh ở họcđường.” Giọng nói của hắn cũng khó phân biệt nam nữ.“Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cũng mỉm cười chào hỏi: “Từ NamQuyết xa xôi tới đây là có chuyện gì vậy?”Vũ Sinh Ma lời ít ý nhiều: “Tìm người.”Lý tiên sinh cũng trả lời rất ngắn gọn: “Không ở chỗ ta.”Vũ Sinh Ma lắc đầu: “Ta không tin.”“Tìm người...” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ là Diệp ĐỉnhChi?”Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Vũ Sinh Ma lại nghe được. Hắn nhìn BáchLý Đông Quân: “Ngươi biết à?”“Ta cũng đang tìm hắn, ngày đó chúng ta cùng nhau...” Bách Lý Đông Quâncòn chưa nói hết đã cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo ập tới trước mặt.“Tránh ra!” Lý tiên sinh đột nhiên đẩy Bách Lý Đông Quân về phía sau, sauđó xuất chưởng cắt đứt luồng khí âm hàn kia.“Nó đang ở đâu?” Vũ Sinh Ma nhìn về phía Lý tiên sinh, có vẻ như hắnkhông thích nói chuyện, mỗi câu chỉ dùng có vài chữ.Lý tiên sinh thở dài: “Ta thật sự không biết.”Sắc mặt của Vũ Sinh Ma càng ngày càng lạnh lẽo, tay cầm cán dù bốc lênkhí tím.“Đến đây đến đây, đánh một trận đã rồi nói. Cao thủ Nam Quyết nhà ngươilao vào Thiên Khải Thành, ta không ra tay đánh ngươi một trận thì đúng làlàm mất thể diện của học đường trước mặt hoàng đế. Đắc tội.” Lý tiên sinhvung ống tay áo, đặt tay lên hông lại không thấy gì. Ông ngẩn người: “Hômnay ra ngoài không mang kiếm.”“Lý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma tung người nhảy lên, cái dù kia lập tức đượcthu lại, mặt dù thêu hình ác long được thu lại, Ác Long Tráo trên mặt dùđánh về phía Lý tiên sinh.“Mượn kiếm.” Lý tiên sinh gầm lên một tiếng, chỉ thấy thanh Bất Nhiễm Trầnbên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, bay tới tay ông. Ông vungtrường kiếm, một luồng kiếm khí tỏa ra, đánh bay Ác Long Tráo kia rangoài.Tay trái Vũ Sinh Ma nhận lấy Ác Long Tráo kia, vung tay lên, thu nó vàotrong tay áo, Huyền Phong Kiếm bên tay phải cũng vẽ một đường.Trong gió vang lên tiếng rít.Như vạn quỷ gầm vang.Bách Lý Đông Quân không nhịn được che lỗ tai: “Có chuyện gì vậy!”“Ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài: “Đây là quyết chiến giữaKiếm Tiên, không phải một chiêu một kiếm mà là rực rỡ tới tuyệt thế, cộnghưởng với Thuận Đức!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nhưngtấtcảđều làkiếmkhí. Phía xa, ngoài cửa Thiên Khải Thành,cómộtánhsángtímnổi lên.Cảnh Ngọc vương phủ.Diệp Đỉnh Chi luôn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt,Vương Nhất Hành ngồi bên cạnh đọc sách thấy vậy cả kinh, tiến tới nói:“Ngươi tỉnh rồi.”Diệp Đỉnh Chi day day cái đầu vẫn đau ê ẩm, nhíu mày nói: “Chúng tađang... ở đâu đây?”“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.” Vương Nhất Hành cười khổ mộttiếng.Diệp Đỉnh Chi cố gắng nhớ lại: “Ta nhớ... chúng ta được một tiên tử cứu?”“Tiên tử gì chứ.” Vương Nhất Hành cười mắng: “Cô nương nhà người taxinh đẹp thì ngươi đã gọi là tiên tử rồi, người ta là vương phi đấy.”“Vương phi?” Diệp Đỉnh Chi bò từ trên giường xuống, khó khăn lắm mới ratới cửa.Ngoài cửa, Lạc Thanh Dương cầm kiếm trúc nhìn về xa xăm, không biếtđang nghĩ chuyện gì, coi như Diệp Đỉnh Chi vừa tỉnh dậy.“Ngươi nhìn gì vậy?” Vương Nhất Hành đi tới tò mò hỏi.Lạc Thanh Dương im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ta cảm nhận đượcmột luồng... kiếm khí rất mạnh.”Bách Phẩm Các.Bách Lý Đông Quân vẻ mặt hoang mang, cùng Tạ Tuyên nhảy lên nóc nhà.Lúc đầu còn tưởng là Lý tiên sinh uống nhiều rượu quá bắt đầu lên cơn,nhưng nhìn từ xa lại, trong lòng mới phát lạnh.Ánh sáng tím kia, không đơn giản.Bốn người áo tím lướt qua bức tường Thiên Khải Thành, đạp lên nóc nhà,nhanh chóng nhảy về phía bọn họ.Nơi họ đi qua, người người kinh hãi.Nơi này là hoàng thành của Bắc Ly, là nơi phồn hoa nhất thế gian, cũng lànơi có luật pháp sâm nghiêm nhất thế gian, ai dám to gan bỏ qua trật tựcủa hoàng thành, đi lại tùy tiện như vậy?Đương nhiên, không tính Lý tiên sinh.“Làm càn! Ai dám giương oai trong Thiên Khải Thành này!” Giáo úy tuần traphẫn nộ quát.Một người áo tím tùy tiện vung tay một cái, đã hất ngã đội giáo úy đangđuổi theo.Trong Đại Lý Tự, một gã cao to cầm Trảm Tội Đao đang vừa gặm đùi gà vừamắng sa sả đi ra cửa, phía sau là hơn mười thiếu khanh của Đại Lý Tự.Trong hoàng cung, người trung niên da dẻ nõn nà đưa tay đánh một quâncờ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thiên Khải Thành này lại náo nhiệt rồi?”“Tổng quản, bệ hạ triệu kiến.” Một tiểu thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói.“Có Lý Trường Sinh ở đây, không ai có thể uy hiếp được bệ hạ, không vấnđề gì.” Người trung niên được gọi là tổng quản đứng dậy, vuốt ve cái nhẫnmã não trong tay.Khâm Thiên Giám.Quốc sư tiên phong đạo cốt phe phẩy phất trần, khẽ nhíu mày: “Sao độtnhiên yêu quái này lại tới?”Cuối cùng bốn người áo tím dừng lại trước Bách Phẩm Các, trong bốnngười có một người cầm ống sáo, một người ôm đàn tình hình bà, mộtngười bê nhị hồ,một người nâng một thanh ngọc tiêu. Bọn họ chia raee cácloại nhạc cụ, tấu lên.Tiếng nhạc quỷ dị âm trầm, giữa ban ngày mà vẫn thấy lạnh lẽo.Lý tiên sinh bất đắc dĩ chỉ bốn người nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươinhìn xem. Còn ra vẻ hơn cả Hiên Lục, xuất hiện thôi còn có tới bốn ngườitấu nhạc, cứ như sợ người khác không biết hắn là ai ấy.”Nhưng thưa sư phụ, hắn là ai vậy?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.Lý tiên sinh nhìn qua Tạ Tuyên.Tạ Tuyên lắc đầu: “Trong sách không nói đây là ai, con cũng không biết.”“Kiêm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cảm thán: “Cao thủ đệ nhất Nam Quyếtnăm xưa.”Lý tiên sinh nhấn mạnh hai chữ ‘năm xưa’.Chân mày người áo tím ôm tỳ bà cau lại, đột nhiên vung tay gẩy dây đàn,một luồng chân khí đánh thẳng về phía ba người Lý tiên sinh.“Ngươi đừng làm mất mặt nữa.” Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng, vung tay,đánh trả bằng lượng chân khí gấp mười lần. Cả người áo tím lẫn cây đàn tỳbà bị đánh văng ra ngoài. Người nọ vận chân khí toàn thân chống cự,nhưng văng xa hơn ba gian nhà mới dừng lại được, dây đàn trên cây tỳ bàcũng bị cắt đứt toàn bộ.Điệu nhạc kết thúc.Một người chậm rãi xuất hiện trước mặt ba người áo tím.Trời không có mưa, nhưng người nọ lại cầm một cây dù che mưa, mặt dùmàu tím, thêu một con ác long giương nanh múa vuốt. Hắn có thân hìnhcao lớn, có vẻ là nam, nhưng gương mặt thanh tú như một nữ tử.“Người này là...” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi.“Nam.” Lý tiên sinh như đoán được y định hỏi cái gì, trực tiếp trả lời.“vậy vì sao...” Bách Lý Đông Quân có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biếtbắt đầu từ đâu.“Võ công mà hắn luyện là Ma Tiên Kiếm, đây vốn là kiếm pháp chỉ nữ giớimới luyện được, nhưng hắn muốn thắng ta nên cố gắng học bằng được,thế nên thân hình tuy là nam nhi nhưng gương mặt lại càng ngày cànggiống nữ giới. Cái dù kia không phải là dù, đó là vũ khí của hắn, cán dù làHuyền Phong Kiếm, mặt dù là Ác Long Tráo, đều là thứ rất lợi hại.”“Ồ.” Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không gật đầu.Vũ Sinh Ma khẽ kéo dù lại, mặt không biểu cảm nói: “Lý tiên sinh ở họcđường.” Giọng nói của hắn cũng khó phân biệt nam nữ.“Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cũng mỉm cười chào hỏi: “Từ NamQuyết xa xôi tới đây là có chuyện gì vậy?”Vũ Sinh Ma lời ít ý nhiều: “Tìm người.”Lý tiên sinh cũng trả lời rất ngắn gọn: “Không ở chỗ ta.”Vũ Sinh Ma lắc đầu: “Ta không tin.”“Tìm người...” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ là Diệp ĐỉnhChi?”Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Vũ Sinh Ma lại nghe được. Hắn nhìn BáchLý Đông Quân: “Ngươi biết à?”“Ta cũng đang tìm hắn, ngày đó chúng ta cùng nhau...” Bách Lý Đông Quâncòn chưa nói hết đã cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo ập tới trước mặt.“Tránh ra!” Lý tiên sinh đột nhiên đẩy Bách Lý Đông Quân về phía sau, sauđó xuất chưởng cắt đứt luồng khí âm hàn kia.“Nó đang ở đâu?” Vũ Sinh Ma nhìn về phía Lý tiên sinh, có vẻ như hắnkhông thích nói chuyện, mỗi câu chỉ dùng có vài chữ.Lý tiên sinh thở dài: “Ta thật sự không biết.”Sắc mặt của Vũ Sinh Ma càng ngày càng lạnh lẽo, tay cầm cán dù bốc lênkhí tím.“Đến đây đến đây, đánh một trận đã rồi nói. Cao thủ Nam Quyết nhà ngươilao vào Thiên Khải Thành, ta không ra tay đánh ngươi một trận thì đúng làlàm mất thể diện của học đường trước mặt hoàng đế. Đắc tội.” Lý tiên sinhvung ống tay áo, đặt tay lên hông lại không thấy gì. Ông ngẩn người: “Hômnay ra ngoài không mang kiếm.”“Lý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma tung người nhảy lên, cái dù kia lập tức đượcthu lại, mặt dù thêu hình ác long được thu lại, Ác Long Tráo trên mặt dùđánh về phía Lý tiên sinh.“Mượn kiếm.” Lý tiên sinh gầm lên một tiếng, chỉ thấy thanh Bất Nhiễm Trầnbên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, bay tới tay ông. Ông vungtrường kiếm, một luồng kiếm khí tỏa ra, đánh bay Ác Long Tráo kia rangoài.Tay trái Vũ Sinh Ma nhận lấy Ác Long Tráo kia, vung tay lên, thu nó vàotrong tay áo, Huyền Phong Kiếm bên tay phải cũng vẽ một đường.Trong gió vang lên tiếng rít.Như vạn quỷ gầm vang.Bách Lý Đông Quân không nhịn được che lỗ tai: “Có chuyện gì vậy!”“Ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài: “Đây là quyết chiến giữaKiếm Tiên, không phải một chiêu một kiếm mà là rực rỡ tới tuyệt thế, cộnghưởng với Thuận Đức!”

Chương 118: Kiếm Tiên tới thành