Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 281: Nhất thất thiên niên
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hình, thanh, văn, vị, xúc.Phi Ly truyền nội công vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi, đã được nửa chu thiên,ngũ giác đều bị phong tỏa, cho nên hắn không nghe thấy tiếng hô cách xavài dặm.Nhưng Nguyệt Khanh nghe thấy.“DIỆP ĐỈNH CHI! Đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây!”Nguyệt Khanh đột nhiên vung dây cương, phóng một mũi lệnh tiễn lênkhông trung.Môn nhân Thiên Ngoại Thiên ẩn nấp xung quanh Hàn Sơn tự chứng kiếnlệnh tiễn bắn ra, lập tức lao theo hướng đó.“Bách Lý Đông Quân? Là cái gã mà tỷ tỷ thường xuyên nhắc tới à? Vốn cònđịnh chăm sóc cho hắn, nhưng hôm nay đành...” Nguyệt Khanh lại vung dâycương: “Ta không có thời gian chơi với ngươi.”“DIỆP ĐỈNH CHI, đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây, còn không rabái kiến!” Bách Lý Đông Quân lại hô to.Vẫn không có ai để ý tới y.“Chẳng lẽ ta tới chậm mất rồi?” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói, y nhìnngôi chùa trên đỉnh núi, dựa theo miêu tả của Diệp Đỉnh Chi trong thư,chạy về phía gian nhà tranh. Nhưng khi y chạy tới, cảnh tượng y khôngmuốn thấy nhất lại xuất hiện.Gian nhà tranh đã sụp, xung quanh hỗn độn, hiển nhiên vừa có người đậpphá ở đây.“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân xiết chặt hai nắm tay, sau đó cúi người,thấy dưới đất có dấu chân rõ ràng. Xem ra khi rời khỏi Diệp Đỉnh Chi rấtphẫn nộ, mỗi dấu chân đều in sâu hơn một tấc, nhìn theo hướng dấu chânđi khỏi, lập tức hạ quyết tâm.Đuổi!Y đứng dậy, đang định đuổi theo, nhưng lại cảm nhận được khí tức xungquanh, lắc đầu cười gằn: “Bây giờ tâm trạng ta đang không tốt, các ngươinhất quyết trêu chọc ta trong thời điểm này à?”Có tới mười mấy người lần lượt hạ xuống gần gian nhà tranh, bọn họ đềumặc trường bào màu đen, chính là môn nhân Thiên Ngoại Thiên theo HồnQuan Phi Ly tới đây lần này. Người cầm đầu là một nam tử trung niên khôingô, hắn nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vừa nghe công tử hô to từ phía xa, cóphải tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân?”“Bách Lý Đông Quân thì Bách Lý Đông Quân, Sao cứ phải thêm thắt cả đoạndài vào đằng trước làm cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng: “Bây giờta cho các ngươi hai lựa chọn.”“Ồ?” Nam tử trung niên cầm đầu mỉm cười.“Một, các ngươi tránh đường ra.” Bách Lý Đông Quân giơ một ngón tay.Nam tử trung niên lắc đầu: “Xem ra phải chọn cách thứ hai rồi.”“Hai, ta đánh các ngươi một trận, sau đó các ngươi tránh đường.” Bách LýĐông Quân giơ ngón tay thứ hai.Nam tử trung niên giang hai tay, chân khí dâng trào trong tay áo, hắn tứcgiận nói: “Bách Lý Đông Quân, đừng coi thường người khác. Ta tu luyện KimChung tâm pháp bốn mươi năm, thứ khác thì không giỏi, giỏi nhất là chịuđòn. Ngươi tới đây thử xem!”“Thế thì thử xem.” Còn chưa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã tới trước mặtnam tử trung niên.Nhanh quá, nam tử trung niên thầm kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại thìquyền của Bách Lý Đông Quân đã đánh tới trên ngực.Nam tử trung niên không hề nhúc nhích.Bách Lý Đông Quân nghiêng cổ.Nam tử trung niên sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Không đau không ngứa!Chỉ thế mà thôi!”Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ nắm đấm: “Ồ?”Trên nắm tay đột nhiên tuôn trào chân khí, nam tử trung niên cúi đầu nhìnxuống, dường như nghe thấy tiếng xương lồng ngực của mình rạn nứt. Hắnngẩng đầu lên, nhưng thân thể đã bị quyền này đánh văng ra ngoài, ngãvào gian nhà tranh đổ nát.Bách Lý Đông Quân thu quyền, nhìn những người khác: “Có ai chịu đòn tốthơn hắn không?”Mười mấy người kia tuy lộ rõ vẻ e ngại, nhưng không ai lùi lại tới nửa bước.Bách Lý Đông Quân bẻ khớp xương răng rắc, y cười lạnh nói: “Xem ra vừarồi đánh còn chưa đủ nặng tay?”Nam tử trung niên bò từ trong đống đổ nát dậy, hắn cắn răng nói: “Thật rangươi chỉ có một lựa chọn.”Bách Lý Đông Quân giơ nắm đấm: “Ngươi nói đi.”“Giết chúng ta, sau đó đi qua nơi này.” Nam tử trung niên gầm lên mộttiếng, sau đó giơ nắm tay, xuất quyền đánh thẳng về phía Bách Lý ĐôngQuân.Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay trái, nắm lấy quyền của hắn dễ như trở bàntay, y vung tay phải, Bất Nhiễm Trần bên hông đã rời vỏ, rơi vào tay y. Y gácBất Nhiễm Trần lên cổ nam tử trung niên: “Không phải là không được.”Nam tử trung niên cười lạnh nói: “Chúng ta, thà chết không lùi!”“Đúng là cứng rắn. Nhưng nếu cứng rắn như vậy sao phải tìm người khácnhờ phục quốc?” Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ trường kiếm trong tay:“Trước kia ta luôn cảm thấy tính mạng con người là thứ đáng quý nhất,người khác không có tư cách tùy tiện cướp đoạt. Cho nên ta không cảmthấy trong chuyện lớn như phục quốc, hy sinh tính mạng một người làđáng giá. Cho nên Diệp Đỉnh Chi không nên mất mạng, ngươi cũng vậy.”“Ngươi nói vậy là sao?” Nam tử trung niên hỏi.Bách Lý Đông Quân xoay tròn trường kiếm, cắm vào vỏ, sau đó buông taytrái, ném nam tử trung niên xuống đất. Bách Lý Đông Quân quay sang nhìnđám người kia một lượt: “Đã như vậy, xin lỗi các vị.”“Ta sẽ đánh gãy chân các ngươi.”Nam tử trung niên cả giận nói: “Đừng coi thường người khác!”Lúc này, một chiếc xe ngựa trắng toát chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ.Nam tử trung niên nhìn chiếc xe ngựa kia, cả kinh nói: “Chiếc xe này.”“Các vị môn nhân Thiên Ngoại Thiên, ta là Nguyệt Dao.” Trong xe ngựavang lên giọng nói dịu dàng.Mười mấy môn nhân Thiên Ngoại Thiên giật mình, Nguyệt Dao từng làtrưởng công chúa của Bắc Khuyết, sau khi Nguyệt Phong Thành bế quan, côcũng là tông chủ thật sự của Thiên Ngoại Thiên, Tứ Tôn Sứ chỉ là phụ tá củacô mà thôi. Nhưng mấy năm gần đây, Nguyệt Dao công chúa luôn ra ngoài,nội bộ Thiên Ngoại Thiên đã coi mệnh lệnh của Vô Tướng sứ là trên hết.Nhưng bây giờ thấy Nguyệt Dao đích thân tới, bọn họ vẫn cực kỳ tốn kính.Mười vị môn nhân, bao gồm cả người trung niên bị trọng thương kia đềuquỳ lạy dưới đất: “Xin nghênh đón tông chủ đại diện.”“Không cần gọi ta là tông chủ đại diện, bao năm qua ta đâu có làm gì.”Nguyệt Dao dịu dàng nói: “Ta chỉ lấy danh nghĩa phụ thân, thỉnh cầu chư vị,có thể nhường đường không?”Nam tử trung niên cầm đầu sửng sốt:” Đường?”“Đường của ta và vị Bách Lý công tử kia. Chúng ta muốn đuổi theo mộtngười bạn, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.” Nguyệt Dao chậm rãi nói.“Nhưng Vô Tướng sứ có lệnh...” Nam tử trung niên nói được phân nửa rồikhông lên tiếng.“Vô Tướng sứ à.” Nguyệt Dao mỉm cười: “Phụ thân lâu rồi không xuất quan,hắn hạ quyết tâm thay thế à?”“Đương nhiên là không!” Nam tử trung niên vội vàng trả lời.“Thế thì nhường đường ra.” Nguyệt Dao lạnh nhạt lặp lại.Bách Lý Đông Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đi theo hướng dấuchân. Tuy mười mấy người kia không nói gì thêm, nhưng khi Bách Lý ĐôngQuân đi qua, không ai dám tiến tới ngăn cản.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hình, thanh, văn, vị, xúc.Phi Ly truyền nội công vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi, đã được nửa chu thiên,ngũ giác đều bị phong tỏa, cho nên hắn không nghe thấy tiếng hô cách xavài dặm.Nhưng Nguyệt Khanh nghe thấy.“DIỆP ĐỈNH CHI! Đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây!”Nguyệt Khanh đột nhiên vung dây cương, phóng một mũi lệnh tiễn lênkhông trung.Môn nhân Thiên Ngoại Thiên ẩn nấp xung quanh Hàn Sơn tự chứng kiếnlệnh tiễn bắn ra, lập tức lao theo hướng đó.“Bách Lý Đông Quân? Là cái gã mà tỷ tỷ thường xuyên nhắc tới à? Vốn cònđịnh chăm sóc cho hắn, nhưng hôm nay đành...” Nguyệt Khanh lại vung dâycương: “Ta không có thời gian chơi với ngươi.”“DIỆP ĐỈNH CHI, đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây, còn không rabái kiến!” Bách Lý Đông Quân lại hô to.Vẫn không có ai để ý tới y.“Chẳng lẽ ta tới chậm mất rồi?” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói, y nhìnngôi chùa trên đỉnh núi, dựa theo miêu tả của Diệp Đỉnh Chi trong thư,chạy về phía gian nhà tranh. Nhưng khi y chạy tới, cảnh tượng y khôngmuốn thấy nhất lại xuất hiện.Gian nhà tranh đã sụp, xung quanh hỗn độn, hiển nhiên vừa có người đậpphá ở đây.“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân xiết chặt hai nắm tay, sau đó cúi người,thấy dưới đất có dấu chân rõ ràng. Xem ra khi rời khỏi Diệp Đỉnh Chi rấtphẫn nộ, mỗi dấu chân đều in sâu hơn một tấc, nhìn theo hướng dấu chânđi khỏi, lập tức hạ quyết tâm.Đuổi!Y đứng dậy, đang định đuổi theo, nhưng lại cảm nhận được khí tức xungquanh, lắc đầu cười gằn: “Bây giờ tâm trạng ta đang không tốt, các ngươinhất quyết trêu chọc ta trong thời điểm này à?”Có tới mười mấy người lần lượt hạ xuống gần gian nhà tranh, bọn họ đềumặc trường bào màu đen, chính là môn nhân Thiên Ngoại Thiên theo HồnQuan Phi Ly tới đây lần này. Người cầm đầu là một nam tử trung niên khôingô, hắn nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vừa nghe công tử hô to từ phía xa, cóphải tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân?”“Bách Lý Đông Quân thì Bách Lý Đông Quân, Sao cứ phải thêm thắt cả đoạndài vào đằng trước làm cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng: “Bây giờta cho các ngươi hai lựa chọn.”“Ồ?” Nam tử trung niên cầm đầu mỉm cười.“Một, các ngươi tránh đường ra.” Bách Lý Đông Quân giơ một ngón tay.Nam tử trung niên lắc đầu: “Xem ra phải chọn cách thứ hai rồi.”“Hai, ta đánh các ngươi một trận, sau đó các ngươi tránh đường.” Bách LýĐông Quân giơ ngón tay thứ hai.Nam tử trung niên giang hai tay, chân khí dâng trào trong tay áo, hắn tứcgiận nói: “Bách Lý Đông Quân, đừng coi thường người khác. Ta tu luyện KimChung tâm pháp bốn mươi năm, thứ khác thì không giỏi, giỏi nhất là chịuđòn. Ngươi tới đây thử xem!”“Thế thì thử xem.” Còn chưa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã tới trước mặtnam tử trung niên.Nhanh quá, nam tử trung niên thầm kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại thìquyền của Bách Lý Đông Quân đã đánh tới trên ngực.Nam tử trung niên không hề nhúc nhích.Bách Lý Đông Quân nghiêng cổ.Nam tử trung niên sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Không đau không ngứa!Chỉ thế mà thôi!”Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ nắm đấm: “Ồ?”Trên nắm tay đột nhiên tuôn trào chân khí, nam tử trung niên cúi đầu nhìnxuống, dường như nghe thấy tiếng xương lồng ngực của mình rạn nứt. Hắnngẩng đầu lên, nhưng thân thể đã bị quyền này đánh văng ra ngoài, ngãvào gian nhà tranh đổ nát.Bách Lý Đông Quân thu quyền, nhìn những người khác: “Có ai chịu đòn tốthơn hắn không?”Mười mấy người kia tuy lộ rõ vẻ e ngại, nhưng không ai lùi lại tới nửa bước.Bách Lý Đông Quân bẻ khớp xương răng rắc, y cười lạnh nói: “Xem ra vừarồi đánh còn chưa đủ nặng tay?”Nam tử trung niên bò từ trong đống đổ nát dậy, hắn cắn răng nói: “Thật rangươi chỉ có một lựa chọn.”Bách Lý Đông Quân giơ nắm đấm: “Ngươi nói đi.”“Giết chúng ta, sau đó đi qua nơi này.” Nam tử trung niên gầm lên mộttiếng, sau đó giơ nắm tay, xuất quyền đánh thẳng về phía Bách Lý ĐôngQuân.Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay trái, nắm lấy quyền của hắn dễ như trở bàntay, y vung tay phải, Bất Nhiễm Trần bên hông đã rời vỏ, rơi vào tay y. Y gácBất Nhiễm Trần lên cổ nam tử trung niên: “Không phải là không được.”Nam tử trung niên cười lạnh nói: “Chúng ta, thà chết không lùi!”“Đúng là cứng rắn. Nhưng nếu cứng rắn như vậy sao phải tìm người khácnhờ phục quốc?” Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ trường kiếm trong tay:“Trước kia ta luôn cảm thấy tính mạng con người là thứ đáng quý nhất,người khác không có tư cách tùy tiện cướp đoạt. Cho nên ta không cảmthấy trong chuyện lớn như phục quốc, hy sinh tính mạng một người làđáng giá. Cho nên Diệp Đỉnh Chi không nên mất mạng, ngươi cũng vậy.”“Ngươi nói vậy là sao?” Nam tử trung niên hỏi.Bách Lý Đông Quân xoay tròn trường kiếm, cắm vào vỏ, sau đó buông taytrái, ném nam tử trung niên xuống đất. Bách Lý Đông Quân quay sang nhìnđám người kia một lượt: “Đã như vậy, xin lỗi các vị.”“Ta sẽ đánh gãy chân các ngươi.”Nam tử trung niên cả giận nói: “Đừng coi thường người khác!”Lúc này, một chiếc xe ngựa trắng toát chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ.Nam tử trung niên nhìn chiếc xe ngựa kia, cả kinh nói: “Chiếc xe này.”“Các vị môn nhân Thiên Ngoại Thiên, ta là Nguyệt Dao.” Trong xe ngựavang lên giọng nói dịu dàng.Mười mấy môn nhân Thiên Ngoại Thiên giật mình, Nguyệt Dao từng làtrưởng công chúa của Bắc Khuyết, sau khi Nguyệt Phong Thành bế quan, côcũng là tông chủ thật sự của Thiên Ngoại Thiên, Tứ Tôn Sứ chỉ là phụ tá củacô mà thôi. Nhưng mấy năm gần đây, Nguyệt Dao công chúa luôn ra ngoài,nội bộ Thiên Ngoại Thiên đã coi mệnh lệnh của Vô Tướng sứ là trên hết.Nhưng bây giờ thấy Nguyệt Dao đích thân tới, bọn họ vẫn cực kỳ tốn kính.Mười vị môn nhân, bao gồm cả người trung niên bị trọng thương kia đềuquỳ lạy dưới đất: “Xin nghênh đón tông chủ đại diện.”“Không cần gọi ta là tông chủ đại diện, bao năm qua ta đâu có làm gì.”Nguyệt Dao dịu dàng nói: “Ta chỉ lấy danh nghĩa phụ thân, thỉnh cầu chư vị,có thể nhường đường không?”Nam tử trung niên cầm đầu sửng sốt:” Đường?”“Đường của ta và vị Bách Lý công tử kia. Chúng ta muốn đuổi theo mộtngười bạn, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.” Nguyệt Dao chậm rãi nói.“Nhưng Vô Tướng sứ có lệnh...” Nam tử trung niên nói được phân nửa rồikhông lên tiếng.“Vô Tướng sứ à.” Nguyệt Dao mỉm cười: “Phụ thân lâu rồi không xuất quan,hắn hạ quyết tâm thay thế à?”“Đương nhiên là không!” Nam tử trung niên vội vàng trả lời.“Thế thì nhường đường ra.” Nguyệt Dao lạnh nhạt lặp lại.Bách Lý Đông Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đi theo hướng dấuchân. Tuy mười mấy người kia không nói gì thêm, nhưng khi Bách Lý ĐôngQuân đi qua, không ai dám tiến tới ngăn cản.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hình, thanh, văn, vị, xúc.Phi Ly truyền nội công vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi, đã được nửa chu thiên,ngũ giác đều bị phong tỏa, cho nên hắn không nghe thấy tiếng hô cách xavài dặm.Nhưng Nguyệt Khanh nghe thấy.“DIỆP ĐỈNH CHI! Đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây!”Nguyệt Khanh đột nhiên vung dây cương, phóng một mũi lệnh tiễn lênkhông trung.Môn nhân Thiên Ngoại Thiên ẩn nấp xung quanh Hàn Sơn tự chứng kiếnlệnh tiễn bắn ra, lập tức lao theo hướng đó.“Bách Lý Đông Quân? Là cái gã mà tỷ tỷ thường xuyên nhắc tới à? Vốn cònđịnh chăm sóc cho hắn, nhưng hôm nay đành...” Nguyệt Khanh lại vung dâycương: “Ta không có thời gian chơi với ngươi.”“DIỆP ĐỈNH CHI, đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây, còn không rabái kiến!” Bách Lý Đông Quân lại hô to.Vẫn không có ai để ý tới y.“Chẳng lẽ ta tới chậm mất rồi?” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói, y nhìnngôi chùa trên đỉnh núi, dựa theo miêu tả của Diệp Đỉnh Chi trong thư,chạy về phía gian nhà tranh. Nhưng khi y chạy tới, cảnh tượng y khôngmuốn thấy nhất lại xuất hiện.Gian nhà tranh đã sụp, xung quanh hỗn độn, hiển nhiên vừa có người đậpphá ở đây.“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân xiết chặt hai nắm tay, sau đó cúi người,thấy dưới đất có dấu chân rõ ràng. Xem ra khi rời khỏi Diệp Đỉnh Chi rấtphẫn nộ, mỗi dấu chân đều in sâu hơn một tấc, nhìn theo hướng dấu chânđi khỏi, lập tức hạ quyết tâm.Đuổi!Y đứng dậy, đang định đuổi theo, nhưng lại cảm nhận được khí tức xungquanh, lắc đầu cười gằn: “Bây giờ tâm trạng ta đang không tốt, các ngươinhất quyết trêu chọc ta trong thời điểm này à?”Có tới mười mấy người lần lượt hạ xuống gần gian nhà tranh, bọn họ đềumặc trường bào màu đen, chính là môn nhân Thiên Ngoại Thiên theo HồnQuan Phi Ly tới đây lần này. Người cầm đầu là một nam tử trung niên khôingô, hắn nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vừa nghe công tử hô to từ phía xa, cóphải tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân?”“Bách Lý Đông Quân thì Bách Lý Đông Quân, Sao cứ phải thêm thắt cả đoạndài vào đằng trước làm cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng: “Bây giờta cho các ngươi hai lựa chọn.”“Ồ?” Nam tử trung niên cầm đầu mỉm cười.“Một, các ngươi tránh đường ra.” Bách Lý Đông Quân giơ một ngón tay.Nam tử trung niên lắc đầu: “Xem ra phải chọn cách thứ hai rồi.”“Hai, ta đánh các ngươi một trận, sau đó các ngươi tránh đường.” Bách LýĐông Quân giơ ngón tay thứ hai.Nam tử trung niên giang hai tay, chân khí dâng trào trong tay áo, hắn tứcgiận nói: “Bách Lý Đông Quân, đừng coi thường người khác. Ta tu luyện KimChung tâm pháp bốn mươi năm, thứ khác thì không giỏi, giỏi nhất là chịuđòn. Ngươi tới đây thử xem!”“Thế thì thử xem.” Còn chưa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã tới trước mặtnam tử trung niên.Nhanh quá, nam tử trung niên thầm kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại thìquyền của Bách Lý Đông Quân đã đánh tới trên ngực.Nam tử trung niên không hề nhúc nhích.Bách Lý Đông Quân nghiêng cổ.Nam tử trung niên sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Không đau không ngứa!Chỉ thế mà thôi!”Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ nắm đấm: “Ồ?”Trên nắm tay đột nhiên tuôn trào chân khí, nam tử trung niên cúi đầu nhìnxuống, dường như nghe thấy tiếng xương lồng ngực của mình rạn nứt. Hắnngẩng đầu lên, nhưng thân thể đã bị quyền này đánh văng ra ngoài, ngãvào gian nhà tranh đổ nát.Bách Lý Đông Quân thu quyền, nhìn những người khác: “Có ai chịu đòn tốthơn hắn không?”Mười mấy người kia tuy lộ rõ vẻ e ngại, nhưng không ai lùi lại tới nửa bước.Bách Lý Đông Quân bẻ khớp xương răng rắc, y cười lạnh nói: “Xem ra vừarồi đánh còn chưa đủ nặng tay?”Nam tử trung niên bò từ trong đống đổ nát dậy, hắn cắn răng nói: “Thật rangươi chỉ có một lựa chọn.”Bách Lý Đông Quân giơ nắm đấm: “Ngươi nói đi.”“Giết chúng ta, sau đó đi qua nơi này.” Nam tử trung niên gầm lên mộttiếng, sau đó giơ nắm tay, xuất quyền đánh thẳng về phía Bách Lý ĐôngQuân.Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay trái, nắm lấy quyền của hắn dễ như trở bàntay, y vung tay phải, Bất Nhiễm Trần bên hông đã rời vỏ, rơi vào tay y. Y gácBất Nhiễm Trần lên cổ nam tử trung niên: “Không phải là không được.”Nam tử trung niên cười lạnh nói: “Chúng ta, thà chết không lùi!”“Đúng là cứng rắn. Nhưng nếu cứng rắn như vậy sao phải tìm người khácnhờ phục quốc?” Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ trường kiếm trong tay:“Trước kia ta luôn cảm thấy tính mạng con người là thứ đáng quý nhất,người khác không có tư cách tùy tiện cướp đoạt. Cho nên ta không cảmthấy trong chuyện lớn như phục quốc, hy sinh tính mạng một người làđáng giá. Cho nên Diệp Đỉnh Chi không nên mất mạng, ngươi cũng vậy.”“Ngươi nói vậy là sao?” Nam tử trung niên hỏi.Bách Lý Đông Quân xoay tròn trường kiếm, cắm vào vỏ, sau đó buông taytrái, ném nam tử trung niên xuống đất. Bách Lý Đông Quân quay sang nhìnđám người kia một lượt: “Đã như vậy, xin lỗi các vị.”“Ta sẽ đánh gãy chân các ngươi.”Nam tử trung niên cả giận nói: “Đừng coi thường người khác!”Lúc này, một chiếc xe ngựa trắng toát chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ.Nam tử trung niên nhìn chiếc xe ngựa kia, cả kinh nói: “Chiếc xe này.”“Các vị môn nhân Thiên Ngoại Thiên, ta là Nguyệt Dao.” Trong xe ngựavang lên giọng nói dịu dàng.Mười mấy môn nhân Thiên Ngoại Thiên giật mình, Nguyệt Dao từng làtrưởng công chúa của Bắc Khuyết, sau khi Nguyệt Phong Thành bế quan, côcũng là tông chủ thật sự của Thiên Ngoại Thiên, Tứ Tôn Sứ chỉ là phụ tá củacô mà thôi. Nhưng mấy năm gần đây, Nguyệt Dao công chúa luôn ra ngoài,nội bộ Thiên Ngoại Thiên đã coi mệnh lệnh của Vô Tướng sứ là trên hết.Nhưng bây giờ thấy Nguyệt Dao đích thân tới, bọn họ vẫn cực kỳ tốn kính.Mười vị môn nhân, bao gồm cả người trung niên bị trọng thương kia đềuquỳ lạy dưới đất: “Xin nghênh đón tông chủ đại diện.”“Không cần gọi ta là tông chủ đại diện, bao năm qua ta đâu có làm gì.”Nguyệt Dao dịu dàng nói: “Ta chỉ lấy danh nghĩa phụ thân, thỉnh cầu chư vị,có thể nhường đường không?”Nam tử trung niên cầm đầu sửng sốt:” Đường?”“Đường của ta và vị Bách Lý công tử kia. Chúng ta muốn đuổi theo mộtngười bạn, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.” Nguyệt Dao chậm rãi nói.“Nhưng Vô Tướng sứ có lệnh...” Nam tử trung niên nói được phân nửa rồikhông lên tiếng.“Vô Tướng sứ à.” Nguyệt Dao mỉm cười: “Phụ thân lâu rồi không xuất quan,hắn hạ quyết tâm thay thế à?”“Đương nhiên là không!” Nam tử trung niên vội vàng trả lời.“Thế thì nhường đường ra.” Nguyệt Dao lạnh nhạt lặp lại.Bách Lý Đông Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đi theo hướng dấuchân. Tuy mười mấy người kia không nói gì thêm, nhưng khi Bách Lý ĐôngQuân đi qua, không ai dám tiến tới ngăn cản.