Đưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác…
Chương 51: Hồi 051
Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Phi Bằng dìu Linh Phụng trở xuống chùa Thiền Lâm.Chẳng thấy một bóng người trước sân chùa, gã kêu lớn :- Tuệ Minh tiền bối...Chỉ có tiếng gã dội lại từ ngôi chùa vắng lặng, bên trong chẳng nghe lời đáp nào?Linh Phụng kêu :- Có lẽ người trong chùa đi đâu hết rồi chăng?Nhìn qua cổng tam quan, Phi Bằng nói :- Ta vào trong xem thử.Đẩy mạnh hai cánh cổng, Phi Bằng đưa Linh Phụng vào chùa.Cô gái chợt kêu lên :- Ôi, máu... máu đọng thành vũng trong sân chùa kìa...Phi Bằng cúi nhìn, quả nhiên thấy trong sân chùa có nhiều vũng máu rải rác.Gã nói nhanh :- Đã có sự cố ghê gớm xảy ra trong ngôi chùa này.Hai người chậm bước vào Phương trượng phòng rồi lên chính điện, nhiều đĩa đèn dầu thắp từ đêm qua vẫn còn cháy nhưng chẳng thấy bóng ai chỉ có những mảnh cà sa thấm máu vương vãi.Linh Phụng rùng mình :- Ôi, tăng chúng bị sát hại hết rồi. Nhưng chẳng biết bọn hung thủ quăng xác nơi nào? Thật vô cùng tàn bạo.Hai người lần bước ra phía hậu liêu, Phi Bằng trỏ tay :- Tuệ Minh hòa thượng kia rồi.Là người có võ công, tính tình không còn khiếp hãi, vậy mà Linh Phụng cũng phải đưa hai bàn tay úp mặt :- Trời ơi, ghê gớm quá...Bên góc hậu liêu, thi thể hòa thượng Tuệ Minh nằm trên vũng máu. Quanh đó là hàng chục xác chết của tăng sĩ, tiểu tăng...Linh Phụng vừa bình tĩnh lại, nàng đã kêu :- Bọn nào tàn bạo gây huyết án này?Phi Bằng đảo mắt nhìn quanh, gã chợt trông thấy một tiểu tăng còn thoi thóp thở.Túi thuốc trị thương còn một ít, Phi Bằng liền cho chú tiểu tăng uống và rắc thuốc vào vết thương.Lát sau chú tiểu tăng đã hồi tỉnh.Linh Phụng ghé sát chú tiểu hỏi han :- Bọn sát thủ nào đã vào chùa giết cả hòa thượng và tăng chúng vậy?Chú tiểu run giọng đáp :- Hung thủ chính là bọn Phù Tang Tam Đảo. Chúng tới chùa từ buổi chiều qua với ý định núp trong chùa rình giết đôi nam nữ giang hồ sẽ đi ngang qua đây...Linh Phụng giật mình :- Chúng có nói tên hai người ấy chăng?Chú tiểu đáp nhanh :- Linh Phụng và Phi Bằng...Đôi nam nữ nhìn nhau, Phi Bằng trầm giọng :- Chắc Tuệ Minh hòa thượng đã không chịu cho bọn ấy ẩn núp trong chùa?Mỏi mệt lim dim đôi mắt, chú tiểu nói như than thở :- Ôi, cũng vì hòa thượng chủ trì không chịu chứa bọn gian ác nên cuộc giao đấu đã xảy ra. Tăng sĩ trong chùa đều tinh thông kiếm thuật và quyền cước nhưng khi bọn người quái gở ấy sự dụng liềm bay thì tất cả đều bị tru sát. Tại hạ bị lưỡi liềm móc vào hông nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng, phải nằm lẫn vào những xác chết để qua mắt chúng.Phi Bằng liếc nhìn Linh Phụng :- Ôi, sức thu hút của pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục thật ghê gớm. Sẽ còn bọn ngoại nhân cao thủ đến đây gây nên huyết án triền miên.Linh Phụng trừng mắt :- Nếu vậy ta càng phải tìm cho ra bá phụ để giữ pho bí kíp cho võ lâm Trung Thổ.Trong đầu Phi Bằng cũng đang suy nghĩ như vậy nên gã vui vẻ gật gù :- Muội nói đúng, ta phải tìm cho ra Kim Điêu Đại Kiệt.Liếc nhìn những thi thể tăng nhân, gã nói tiếp :- Tuệ Minh hòa thượng là bạn của gia phụ. Tăng nhân ở đây cũng vì chống lại bọn ngoại nhân hung ác toan hãm hại chúng ta mà thiệt mạng. Vậy ta phải làm tang lễ, tống táng đàng hoàng và chữa trị vết thương cho tiểu tăng này đến khi bình phục.Linh Phụng gật đầu :- Tống huynh nói phải. Muội còn thấy ngôi chùa này có thể làm nơi cư trú của chúng ta ít lâu để tiện thăm dò tin tức bá phụ...Hai người quay mặt vào trong bàn bạc, chỉ có chú tiểu tăng nằm dưỡng thương lim dim đôi mắt hướng ra ngoài.Chợt chú tiểu la lên :- Có bóng người vừa đột nhập...
Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Phi Bằng dìu Linh Phụng trở xuống chùa Thiền Lâm.Chẳng thấy một bóng người trước sân chùa, gã kêu lớn :- Tuệ Minh tiền bối...Chỉ có tiếng gã dội lại từ ngôi chùa vắng lặng, bên trong chẳng nghe lời đáp nào?Linh Phụng kêu :- Có lẽ người trong chùa đi đâu hết rồi chăng?Nhìn qua cổng tam quan, Phi Bằng nói :- Ta vào trong xem thử.Đẩy mạnh hai cánh cổng, Phi Bằng đưa Linh Phụng vào chùa.Cô gái chợt kêu lên :- Ôi, máu... máu đọng thành vũng trong sân chùa kìa...Phi Bằng cúi nhìn, quả nhiên thấy trong sân chùa có nhiều vũng máu rải rác.Gã nói nhanh :- Đã có sự cố ghê gớm xảy ra trong ngôi chùa này.Hai người chậm bước vào Phương trượng phòng rồi lên chính điện, nhiều đĩa đèn dầu thắp từ đêm qua vẫn còn cháy nhưng chẳng thấy bóng ai chỉ có những mảnh cà sa thấm máu vương vãi.Linh Phụng rùng mình :- Ôi, tăng chúng bị sát hại hết rồi. Nhưng chẳng biết bọn hung thủ quăng xác nơi nào? Thật vô cùng tàn bạo.Hai người lần bước ra phía hậu liêu, Phi Bằng trỏ tay :- Tuệ Minh hòa thượng kia rồi.Là người có võ công, tính tình không còn khiếp hãi, vậy mà Linh Phụng cũng phải đưa hai bàn tay úp mặt :- Trời ơi, ghê gớm quá...Bên góc hậu liêu, thi thể hòa thượng Tuệ Minh nằm trên vũng máu. Quanh đó là hàng chục xác chết của tăng sĩ, tiểu tăng...Linh Phụng vừa bình tĩnh lại, nàng đã kêu :- Bọn nào tàn bạo gây huyết án này?Phi Bằng đảo mắt nhìn quanh, gã chợt trông thấy một tiểu tăng còn thoi thóp thở.Túi thuốc trị thương còn một ít, Phi Bằng liền cho chú tiểu tăng uống và rắc thuốc vào vết thương.Lát sau chú tiểu tăng đã hồi tỉnh.Linh Phụng ghé sát chú tiểu hỏi han :- Bọn sát thủ nào đã vào chùa giết cả hòa thượng và tăng chúng vậy?Chú tiểu run giọng đáp :- Hung thủ chính là bọn Phù Tang Tam Đảo. Chúng tới chùa từ buổi chiều qua với ý định núp trong chùa rình giết đôi nam nữ giang hồ sẽ đi ngang qua đây...Linh Phụng giật mình :- Chúng có nói tên hai người ấy chăng?Chú tiểu đáp nhanh :- Linh Phụng và Phi Bằng...Đôi nam nữ nhìn nhau, Phi Bằng trầm giọng :- Chắc Tuệ Minh hòa thượng đã không chịu cho bọn ấy ẩn núp trong chùa?Mỏi mệt lim dim đôi mắt, chú tiểu nói như than thở :- Ôi, cũng vì hòa thượng chủ trì không chịu chứa bọn gian ác nên cuộc giao đấu đã xảy ra. Tăng sĩ trong chùa đều tinh thông kiếm thuật và quyền cước nhưng khi bọn người quái gở ấy sự dụng liềm bay thì tất cả đều bị tru sát. Tại hạ bị lưỡi liềm móc vào hông nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng, phải nằm lẫn vào những xác chết để qua mắt chúng.Phi Bằng liếc nhìn Linh Phụng :- Ôi, sức thu hút của pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục thật ghê gớm. Sẽ còn bọn ngoại nhân cao thủ đến đây gây nên huyết án triền miên.Linh Phụng trừng mắt :- Nếu vậy ta càng phải tìm cho ra bá phụ để giữ pho bí kíp cho võ lâm Trung Thổ.Trong đầu Phi Bằng cũng đang suy nghĩ như vậy nên gã vui vẻ gật gù :- Muội nói đúng, ta phải tìm cho ra Kim Điêu Đại Kiệt.Liếc nhìn những thi thể tăng nhân, gã nói tiếp :- Tuệ Minh hòa thượng là bạn của gia phụ. Tăng nhân ở đây cũng vì chống lại bọn ngoại nhân hung ác toan hãm hại chúng ta mà thiệt mạng. Vậy ta phải làm tang lễ, tống táng đàng hoàng và chữa trị vết thương cho tiểu tăng này đến khi bình phục.Linh Phụng gật đầu :- Tống huynh nói phải. Muội còn thấy ngôi chùa này có thể làm nơi cư trú của chúng ta ít lâu để tiện thăm dò tin tức bá phụ...Hai người quay mặt vào trong bàn bạc, chỉ có chú tiểu tăng nằm dưỡng thương lim dim đôi mắt hướng ra ngoài.Chợt chú tiểu la lên :- Có bóng người vừa đột nhập...
Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Phi Bằng dìu Linh Phụng trở xuống chùa Thiền Lâm.Chẳng thấy một bóng người trước sân chùa, gã kêu lớn :- Tuệ Minh tiền bối...Chỉ có tiếng gã dội lại từ ngôi chùa vắng lặng, bên trong chẳng nghe lời đáp nào?Linh Phụng kêu :- Có lẽ người trong chùa đi đâu hết rồi chăng?Nhìn qua cổng tam quan, Phi Bằng nói :- Ta vào trong xem thử.Đẩy mạnh hai cánh cổng, Phi Bằng đưa Linh Phụng vào chùa.Cô gái chợt kêu lên :- Ôi, máu... máu đọng thành vũng trong sân chùa kìa...Phi Bằng cúi nhìn, quả nhiên thấy trong sân chùa có nhiều vũng máu rải rác.Gã nói nhanh :- Đã có sự cố ghê gớm xảy ra trong ngôi chùa này.Hai người chậm bước vào Phương trượng phòng rồi lên chính điện, nhiều đĩa đèn dầu thắp từ đêm qua vẫn còn cháy nhưng chẳng thấy bóng ai chỉ có những mảnh cà sa thấm máu vương vãi.Linh Phụng rùng mình :- Ôi, tăng chúng bị sát hại hết rồi. Nhưng chẳng biết bọn hung thủ quăng xác nơi nào? Thật vô cùng tàn bạo.Hai người lần bước ra phía hậu liêu, Phi Bằng trỏ tay :- Tuệ Minh hòa thượng kia rồi.Là người có võ công, tính tình không còn khiếp hãi, vậy mà Linh Phụng cũng phải đưa hai bàn tay úp mặt :- Trời ơi, ghê gớm quá...Bên góc hậu liêu, thi thể hòa thượng Tuệ Minh nằm trên vũng máu. Quanh đó là hàng chục xác chết của tăng sĩ, tiểu tăng...Linh Phụng vừa bình tĩnh lại, nàng đã kêu :- Bọn nào tàn bạo gây huyết án này?Phi Bằng đảo mắt nhìn quanh, gã chợt trông thấy một tiểu tăng còn thoi thóp thở.Túi thuốc trị thương còn một ít, Phi Bằng liền cho chú tiểu tăng uống và rắc thuốc vào vết thương.Lát sau chú tiểu tăng đã hồi tỉnh.Linh Phụng ghé sát chú tiểu hỏi han :- Bọn sát thủ nào đã vào chùa giết cả hòa thượng và tăng chúng vậy?Chú tiểu run giọng đáp :- Hung thủ chính là bọn Phù Tang Tam Đảo. Chúng tới chùa từ buổi chiều qua với ý định núp trong chùa rình giết đôi nam nữ giang hồ sẽ đi ngang qua đây...Linh Phụng giật mình :- Chúng có nói tên hai người ấy chăng?Chú tiểu đáp nhanh :- Linh Phụng và Phi Bằng...Đôi nam nữ nhìn nhau, Phi Bằng trầm giọng :- Chắc Tuệ Minh hòa thượng đã không chịu cho bọn ấy ẩn núp trong chùa?Mỏi mệt lim dim đôi mắt, chú tiểu nói như than thở :- Ôi, cũng vì hòa thượng chủ trì không chịu chứa bọn gian ác nên cuộc giao đấu đã xảy ra. Tăng sĩ trong chùa đều tinh thông kiếm thuật và quyền cước nhưng khi bọn người quái gở ấy sự dụng liềm bay thì tất cả đều bị tru sát. Tại hạ bị lưỡi liềm móc vào hông nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng, phải nằm lẫn vào những xác chết để qua mắt chúng.Phi Bằng liếc nhìn Linh Phụng :- Ôi, sức thu hút của pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục thật ghê gớm. Sẽ còn bọn ngoại nhân cao thủ đến đây gây nên huyết án triền miên.Linh Phụng trừng mắt :- Nếu vậy ta càng phải tìm cho ra bá phụ để giữ pho bí kíp cho võ lâm Trung Thổ.Trong đầu Phi Bằng cũng đang suy nghĩ như vậy nên gã vui vẻ gật gù :- Muội nói đúng, ta phải tìm cho ra Kim Điêu Đại Kiệt.Liếc nhìn những thi thể tăng nhân, gã nói tiếp :- Tuệ Minh hòa thượng là bạn của gia phụ. Tăng nhân ở đây cũng vì chống lại bọn ngoại nhân hung ác toan hãm hại chúng ta mà thiệt mạng. Vậy ta phải làm tang lễ, tống táng đàng hoàng và chữa trị vết thương cho tiểu tăng này đến khi bình phục.Linh Phụng gật đầu :- Tống huynh nói phải. Muội còn thấy ngôi chùa này có thể làm nơi cư trú của chúng ta ít lâu để tiện thăm dò tin tức bá phụ...Hai người quay mặt vào trong bàn bạc, chỉ có chú tiểu tăng nằm dưỡng thương lim dim đôi mắt hướng ra ngoài.Chợt chú tiểu la lên :- Có bóng người vừa đột nhập...