Tác giả:

Đưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác…

Chương 52: Hồi 052

Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Linh Phụng còn yếu sức, nhưng Phi Bằng đã như một mũi tên phóng vút ra ngoài.Bóng người y phục toàn đen vừa thoáng qua, Phi Bằng thét lớn :- Quái nhân dừng lại.Bùng...Luồng kình khí xô vụt tới làm Phi Bằng phải đảo bộ tung mình né tránh. Áp khí vừa tan thì bóng người cũng biến dạng. Gã trai chỉ kịp trông thấy mặt quái nhân trùm mảnh khăn đen với đôi mắt tỏa ánh tinh quang rừng rực.Gã bực tức gằn giọng :- Hừm, sao quái nhân này cứ theo dõi ta hoài? Ta phải giết hắn.Vèo!Bằng một khinh công tuyệt nghệ Phi Bằng phóng mình ra ngoài thiền tự.Gã đảo mắt sục tìm trong rặng cây cảnh chung quanh ngôi chùa.Tuyệt nhiên không thấy gì cả. Quái nhân bịt mặt đã biến dạng đi đằng nào không rõ.Phi Bằng lẩm bẩm :- Hừ! Hay hắn là...Có giọng trong trẻo của Linh Phụng ở sau lưng :- Tống huynh tìm quái nhân bịt mặt ư?Từ từ quay người lại Tống Phi Bằng hậm hực :- Lão đã biến mất rồi.- Tống huynh định giết lão?- Phải! Lão là một tên bại hoại, sớm muộn gì lão cũng phải chết trong tay huynh.- Tống huynh lầm rồi, theo ý muội lão không phải là phường ác đạo, huynh chớ nên gây chuyện với lão.

Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Linh Phụng còn yếu sức, nhưng Phi Bằng đã như một mũi tên phóng vút ra ngoài.Bóng người y phục toàn đen vừa thoáng qua, Phi Bằng thét lớn :- Quái nhân dừng lại.Bùng...Luồng kình khí xô vụt tới làm Phi Bằng phải đảo bộ tung mình né tránh. Áp khí vừa tan thì bóng người cũng biến dạng. Gã trai chỉ kịp trông thấy mặt quái nhân trùm mảnh khăn đen với đôi mắt tỏa ánh tinh quang rừng rực.Gã bực tức gằn giọng :- Hừm, sao quái nhân này cứ theo dõi ta hoài? Ta phải giết hắn.Vèo!Bằng một khinh công tuyệt nghệ Phi Bằng phóng mình ra ngoài thiền tự.Gã đảo mắt sục tìm trong rặng cây cảnh chung quanh ngôi chùa.Tuyệt nhiên không thấy gì cả. Quái nhân bịt mặt đã biến dạng đi đằng nào không rõ.Phi Bằng lẩm bẩm :- Hừ! Hay hắn là...Có giọng trong trẻo của Linh Phụng ở sau lưng :- Tống huynh tìm quái nhân bịt mặt ư?Từ từ quay người lại Tống Phi Bằng hậm hực :- Lão đã biến mất rồi.- Tống huynh định giết lão?- Phải! Lão là một tên bại hoại, sớm muộn gì lão cũng phải chết trong tay huynh.- Tống huynh lầm rồi, theo ý muội lão không phải là phường ác đạo, huynh chớ nên gây chuyện với lão.

Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Linh Phụng còn yếu sức, nhưng Phi Bằng đã như một mũi tên phóng vút ra ngoài.Bóng người y phục toàn đen vừa thoáng qua, Phi Bằng thét lớn :- Quái nhân dừng lại.Bùng...Luồng kình khí xô vụt tới làm Phi Bằng phải đảo bộ tung mình né tránh. Áp khí vừa tan thì bóng người cũng biến dạng. Gã trai chỉ kịp trông thấy mặt quái nhân trùm mảnh khăn đen với đôi mắt tỏa ánh tinh quang rừng rực.Gã bực tức gằn giọng :- Hừm, sao quái nhân này cứ theo dõi ta hoài? Ta phải giết hắn.Vèo!Bằng một khinh công tuyệt nghệ Phi Bằng phóng mình ra ngoài thiền tự.Gã đảo mắt sục tìm trong rặng cây cảnh chung quanh ngôi chùa.Tuyệt nhiên không thấy gì cả. Quái nhân bịt mặt đã biến dạng đi đằng nào không rõ.Phi Bằng lẩm bẩm :- Hừ! Hay hắn là...Có giọng trong trẻo của Linh Phụng ở sau lưng :- Tống huynh tìm quái nhân bịt mặt ư?Từ từ quay người lại Tống Phi Bằng hậm hực :- Lão đã biến mất rồi.- Tống huynh định giết lão?- Phải! Lão là một tên bại hoại, sớm muộn gì lão cũng phải chết trong tay huynh.- Tống huynh lầm rồi, theo ý muội lão không phải là phường ác đạo, huynh chớ nên gây chuyện với lão.

Chương 52: Hồi 052