Lúc này mưa xuân đang rơi tí tách, Thất Thạch Môn ở Vân Sơn sơn cốc khắp nơi đều phủ một lớp sương khói mỏng, phòng ốc, hành lang và đình nghỉ chân đều bị cơn mưa không báo trước này che giấu trong mưa bụi mênh mông. Đưa mắt nhìn ra, sườn núi xanh biếc, khe suối trắng bạc, cánh hoa đào thấm chút nước mưa, sau giờ Ngọ không còn ai bận rộn nữa, chỉ nghe thấy mưa phùn từng giọt, từng giọt rơi trên lá ngô đồng, phát ra những âm thanh nhỏ vụn. Phong cảnh núi sông trước mắt thật đẹp, cho dù là nha hoàn lao động chân tay không biết chữ nghĩa khi đứng trước cảnh tượng này cũng phải làm ra vẻ lắc đầu ngâm thơ, chỉ sợ lãng phí mất cảnh sắc tình thơ ý họa ấy. “A…”, tiểu nha hoàn canh giữ đầu hành lang không nhịn được vươn vai: “Gần đây giang hồ thật là nhám chán…”, nàng ngáp một cái rồi nói. Lời còn chưa dứt, phía sau gáy đã bị đánh một cái rõ đau, khiến nàng vội vàng đưa tay xuýt xoa. “Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi không muốn sống nữa sao?”, một nha hoàn áo xanh ôm bộ quần áo quát lên: “Nói nhỏ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...