Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 791: Chương 791

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe thấy câu này, đối phương có chút lo lắng, mới nhỏ giọng nói."Chính tôi là người đã bắt Lâm Bắc từ trong làng."Nga"Hôm đó, tình cờ tôi gặp anh trai của Lâm Bắc khi cậu ta đang ngồi câu cá bên bờ sông. Tôi có quen biết anh ta nên tiến lại bắt chuyện. Trong lúc trò chuyện, anh ta cứ nhắc mãi chuyện muốn bắt cá về hầm cho em trai ăn, nói rằng trẻ con đang tuổi lớn cần được bồi bổ đầy đủ. Nghe vậy, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ—hai anh em nhà họ Lâm vốn quấn quýt như hình với bóng, vậy mà hôm nay chỉ thấy anh trai, không thấy Lâm Bắc đâu. Hẳn là cậu ta đang chơi trong rừng. Nghĩ lại, thằng nhóc này được anh trai chăm sóc rất tốt, lại nhanh nhẹn, lanh lợi như vậy, nếu bắt đem bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản không nhỏ. Hơn nữa, lúc này xung quanh chẳng có ai trông chừng… đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, lòng tham trong tôi bỗng trỗi dậy…""Vì vậy, tôi giả vờ nói với anh trai cậu ta rằng mình có việc gấp, sau đó lén đi đường khác vào rừng. Khi thấy Lâm Bắc đang chơi, tôi tiến đến và nói với cậu ta rằng chính anh trai cậu ta đã bán cậu ta cho tôi, bảo rằng từ giờ cậu ta phải ngoan ngoãn theo tôi. Không ngờ thằng nhóc này lại tin thật, cứ thế ngoan ngoãn đi theo tôi. Ban đầu, tôi định bán nó cho một gia đình, nhưng ai ngờ thằng nhóc này lại khăng khăng muốn quay về tìm anh trai để báo thù. Không còn cách nào khác, tôi đành phải giữ nó lại bên mình."“Nhưng tôi thực sự không muốn nó chết!”Một câu nói đã nói ra sự thật, cũng hóa giải ân oán nhiều năm của hai anh em!Lâm Bắc nhắm chặt mắt, huyết lệ đỏ tươi ban đầu trở nên trong veo!Làn khói đen trên người cũng từ từ tiêu tan, cuối cùng trở nên mờ ảo. Tôn Hiểu Đồng trên đường trở về bệnh viện, vẫn luôn im lặng, không biết là đang thương xót cho những đứa trẻ này, hay là đang thương xót cho những bậc cha mẹ mất con![Nhất định phải trông coi trẻ con cẩn thận, sau này ra ngoài người lớn tuyệt đối không được rời đi, trẻ con phải ở trong tầm mắt của người lớn!][Đặc biệt là những kẻ buôn người, nhất định phải ch.ế.t!][Tôi đề nghị xử b.ắ.n bọn buôn người!][Trên đời này, nếu không có bọn buôn người hoành hành ngâng ngược, thì trẻ con một mình trên đường, căn bản cũng sẽ không lo không tìm về được về!]Lúc này, Tôn Hiểu Đồng đã trở về bệnh viện mệt mỏi ngồi xuống một bên, nhìn Lâm Bắc nói: “Bây giờ anh biết rồi chứ?! Anh trai anh thực sự vẫn luôn tìm anh!”Lâm Bắc cũng rơi nước mắt hối hận.  

Nghe thấy câu này, đối phương có chút lo lắng, mới nhỏ giọng nói.

"Chính tôi là người đã bắt Lâm Bắc từ trong làng."

Nga

"Hôm đó, tình cờ tôi gặp anh trai của Lâm Bắc khi cậu ta đang ngồi câu cá bên bờ sông. Tôi có quen biết anh ta nên tiến lại bắt chuyện. Trong lúc trò chuyện, anh ta cứ nhắc mãi chuyện muốn bắt cá về hầm cho em trai ăn, nói rằng trẻ con đang tuổi lớn cần được bồi bổ đầy đủ. Nghe vậy, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ—hai anh em nhà họ Lâm vốn quấn quýt như hình với bóng, vậy mà hôm nay chỉ thấy anh trai, không thấy Lâm Bắc đâu. Hẳn là cậu ta đang chơi trong rừng. Nghĩ lại, thằng nhóc này được anh trai chăm sóc rất tốt, lại nhanh nhẹn, lanh lợi như vậy, nếu bắt đem bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản không nhỏ. Hơn nữa, lúc này xung quanh chẳng có ai trông chừng… đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, lòng tham trong tôi bỗng trỗi dậy…"

"Vì vậy, tôi giả vờ nói với anh trai cậu ta rằng mình có việc gấp, sau đó lén đi đường khác vào rừng. Khi thấy Lâm Bắc đang chơi, tôi tiến đến và nói với cậu ta rằng chính anh trai cậu ta đã bán cậu ta cho tôi, bảo rằng từ giờ cậu ta phải ngoan ngoãn theo tôi. Không ngờ thằng nhóc này lại tin thật, cứ thế ngoan ngoãn đi theo tôi. Ban đầu, tôi định bán nó cho một gia đình, nhưng ai ngờ thằng nhóc này lại khăng khăng muốn quay về tìm anh trai để báo thù. Không còn cách nào khác, tôi đành phải giữ nó lại bên mình."

“Nhưng tôi thực sự không muốn nó chết!”

Một câu nói đã nói ra sự thật, cũng hóa giải ân oán nhiều năm của hai anh em!

Lâm Bắc nhắm chặt mắt, huyết lệ đỏ tươi ban đầu trở nên trong veo!

Làn khói đen trên người cũng từ từ tiêu tan, cuối cùng trở nên mờ ảo.

 

Tôn Hiểu Đồng trên đường trở về bệnh viện, vẫn luôn im lặng, không biết là đang thương xót cho những đứa trẻ này, hay là đang thương xót cho những bậc cha mẹ mất con!

[Nhất định phải trông coi trẻ con cẩn thận, sau này ra ngoài người lớn tuyệt đối không được rời đi, trẻ con phải ở trong tầm mắt của người lớn!]

[Đặc biệt là những kẻ buôn người, nhất định phải ch.ế.t!]

[Tôi đề nghị xử b.ắ.n bọn buôn người!]

[Trên đời này, nếu không có bọn buôn người hoành hành ngâng ngược, thì trẻ con một mình trên đường, căn bản cũng sẽ không lo không tìm về được về!]

Lúc này, Tôn Hiểu Đồng đã trở về bệnh viện mệt mỏi ngồi xuống một bên, nhìn Lâm Bắc nói: “Bây giờ anh biết rồi chứ?! Anh trai anh thực sự vẫn luôn tìm anh!”

Lâm Bắc cũng rơi nước mắt hối hận.

 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe thấy câu này, đối phương có chút lo lắng, mới nhỏ giọng nói."Chính tôi là người đã bắt Lâm Bắc từ trong làng."Nga"Hôm đó, tình cờ tôi gặp anh trai của Lâm Bắc khi cậu ta đang ngồi câu cá bên bờ sông. Tôi có quen biết anh ta nên tiến lại bắt chuyện. Trong lúc trò chuyện, anh ta cứ nhắc mãi chuyện muốn bắt cá về hầm cho em trai ăn, nói rằng trẻ con đang tuổi lớn cần được bồi bổ đầy đủ. Nghe vậy, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ—hai anh em nhà họ Lâm vốn quấn quýt như hình với bóng, vậy mà hôm nay chỉ thấy anh trai, không thấy Lâm Bắc đâu. Hẳn là cậu ta đang chơi trong rừng. Nghĩ lại, thằng nhóc này được anh trai chăm sóc rất tốt, lại nhanh nhẹn, lanh lợi như vậy, nếu bắt đem bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản không nhỏ. Hơn nữa, lúc này xung quanh chẳng có ai trông chừng… đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, lòng tham trong tôi bỗng trỗi dậy…""Vì vậy, tôi giả vờ nói với anh trai cậu ta rằng mình có việc gấp, sau đó lén đi đường khác vào rừng. Khi thấy Lâm Bắc đang chơi, tôi tiến đến và nói với cậu ta rằng chính anh trai cậu ta đã bán cậu ta cho tôi, bảo rằng từ giờ cậu ta phải ngoan ngoãn theo tôi. Không ngờ thằng nhóc này lại tin thật, cứ thế ngoan ngoãn đi theo tôi. Ban đầu, tôi định bán nó cho một gia đình, nhưng ai ngờ thằng nhóc này lại khăng khăng muốn quay về tìm anh trai để báo thù. Không còn cách nào khác, tôi đành phải giữ nó lại bên mình."“Nhưng tôi thực sự không muốn nó chết!”Một câu nói đã nói ra sự thật, cũng hóa giải ân oán nhiều năm của hai anh em!Lâm Bắc nhắm chặt mắt, huyết lệ đỏ tươi ban đầu trở nên trong veo!Làn khói đen trên người cũng từ từ tiêu tan, cuối cùng trở nên mờ ảo. Tôn Hiểu Đồng trên đường trở về bệnh viện, vẫn luôn im lặng, không biết là đang thương xót cho những đứa trẻ này, hay là đang thương xót cho những bậc cha mẹ mất con![Nhất định phải trông coi trẻ con cẩn thận, sau này ra ngoài người lớn tuyệt đối không được rời đi, trẻ con phải ở trong tầm mắt của người lớn!][Đặc biệt là những kẻ buôn người, nhất định phải ch.ế.t!][Tôi đề nghị xử b.ắ.n bọn buôn người!][Trên đời này, nếu không có bọn buôn người hoành hành ngâng ngược, thì trẻ con một mình trên đường, căn bản cũng sẽ không lo không tìm về được về!]Lúc này, Tôn Hiểu Đồng đã trở về bệnh viện mệt mỏi ngồi xuống một bên, nhìn Lâm Bắc nói: “Bây giờ anh biết rồi chứ?! Anh trai anh thực sự vẫn luôn tìm anh!”Lâm Bắc cũng rơi nước mắt hối hận.  

Chương 791: Chương 791