Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1742
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Để nhà họ Trầm trả giá đắt?”Hạ Thanh Tâm bật cười “xùy”một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.“Hôm nay còn không biết có thể vượt qua hay không, còn muốn để nhà họ Trầm trả giá đắt?”“Cô chủ, cô bắt đầu học nằm mơ giữa ban ngày từ khi nào vậy?”Theo Hạ Thanh Tâm, nếu Hạ Vân có cơ hội vươn lên, bà Hạ có cơ hội cầm quyền, như vậy cô ta cũng không ngại tiếp tục đi lên trên con đường này.Nhưng bây giờ tình hình của nhà họ Trầm đã vô cùng rõ ràng rồi.Bên ngoài thì sát thủ lúc nào cũng có thể xuất hiện để diệt trừ tất cả dòng chính của nhà họ Trâm.Bên trong thì Trầm Thiên Ân bị bệnh nặng, bà Hạ bị bắt giữ, Trầm Trí Đạt cầm quyền.Dưới tình huống như vậy, Hạ Vân nào có cơ hội? Đối mặt với loạn trong giặc ngoài, cô ta ngoại trừ chạy trốn còn có thể làm gì? Cho nên, chuyện Hạ Thanh Tâm cân nhắc nhiều nhất bây giờ chính là làm sao để ôm đùi Trầm Trí Đạt.Bởi vì chỉ có như vậy, nửa đời sau cô ta mới có thể tiếp tục vinh hoa phú quý.Hơn nữa cô ta còn phải nghĩ một chút biện pháp, đừng để chuyện của Hạ Vân liên luy đến chính mình.Vê phần cuộc chạy trốn nguy hiểm lúc này...Đôi mắt của Hạ Thanh Tâm lóe lên, không nói thêm gì nữa, mà lấy điện thoại ra bắt đầu gõ tin nhắn lạch cạch lạch cạch.Hạ Vân nhìn cô ta một cái qua kính chiếu hậu, lại không nói cái gì.“Brừm...Ngay lúc này, đẳng sau truyền đến tiếng ô tô nhấn ga, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười chiếc Toyota cùng màu đang lao đến nhanh như chớp.Trên mỗi chiếc xe có ít nhất năm người, mười chiếc chính là năm mươi người! Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Thanh Tâm vừa gửi xong tin nhắn hoàn toàn thay đổi: “Xong đời! Chúng ta bị đám người Trương Vệ Kiệt đuổi kịp, tất cả đã xong đời!”Hạc Vũ nghe vậy cũng là thay đổi vẻ mặt.Trương Vệ Kiệt là quản gia của nhà họ Trầm, đồng thời cũng là một trong những người thân cận của Trầm Trí Đạt, tuyệt đối là nhân vật quyên cao chức trọng trước mắt của nhà họ Trâm.Mấy ngày nay, chính là ông ta phụ trách giám thị Hạ Vân, hơn nữa ông ta vân luôn tìm cơ hội và cái cớ để diệt trừ Hạ Vân.Bây giờ mới nhớ tới, lần này có thể rời khỏi nhà họ Trầm dễ như trở bàn tay, chỉ sợ có liên quan rất lớn đến việc Trương Vệ Kiệt cố ý làm như Vậy.Hạ Vân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nói thêm gì, mà bắt đầu nhấn mạnh chân ga.Chỉ cần đến tháp Minh Châu thủ đô, cô ta sẽ có hi vọng.- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Để nhà họ Trầm trả giá đắt?”
Hạ Thanh Tâm bật cười “xùy”
một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Hôm nay còn không biết có thể vượt qua hay không, còn muốn để nhà họ Trầm trả giá đắt?”
“Cô chủ, cô bắt đầu học nằm mơ giữa ban ngày từ khi nào vậy?”
Theo Hạ Thanh Tâm, nếu Hạ Vân có cơ hội vươn lên, bà Hạ có cơ hội cầm quyền, như vậy cô ta cũng không ngại tiếp tục đi lên trên con đường này.
Nhưng bây giờ tình hình của nhà họ Trầm đã vô cùng rõ ràng rồi.
Bên ngoài thì sát thủ lúc nào cũng có thể xuất hiện để diệt trừ tất cả dòng chính của nhà họ Trâm.
Bên trong thì Trầm Thiên Ân bị bệnh nặng, bà Hạ bị bắt giữ, Trầm Trí Đạt cầm quyền.
Dưới tình huống như vậy, Hạ Vân nào có cơ hội? Đối mặt với loạn trong giặc ngoài, cô ta ngoại trừ chạy trốn còn có thể làm gì? Cho nên, chuyện Hạ Thanh Tâm cân nhắc nhiều nhất bây giờ chính là làm sao để ôm đùi Trầm Trí Đạt.
Bởi vì chỉ có như vậy, nửa đời sau cô ta mới có thể tiếp tục vinh hoa phú quý.
Hơn nữa cô ta còn phải nghĩ một chút biện pháp, đừng để chuyện của Hạ Vân liên luy đến chính mình.
Vê phần cuộc chạy trốn nguy hiểm lúc này...
Đôi mắt của Hạ Thanh Tâm lóe lên, không nói thêm gì nữa, mà lấy điện thoại ra bắt đầu gõ tin nhắn lạch cạch lạch cạch.
Hạ Vân nhìn cô ta một cái qua kính chiếu hậu, lại không nói cái gì.
“Brừm...
Ngay lúc này, đẳng sau truyền đến tiếng ô tô nhấn ga, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười chiếc Toyota cùng màu đang lao đến nhanh như chớp.
Trên mỗi chiếc xe có ít nhất năm người, mười chiếc chính là năm mươi người! Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Thanh Tâm vừa gửi xong tin nhắn hoàn toàn thay đổi: “Xong đời! Chúng ta bị đám người Trương Vệ Kiệt đuổi kịp, tất cả đã xong đời!”
Hạc Vũ nghe vậy cũng là thay đổi vẻ mặt.
Trương Vệ Kiệt là quản gia của nhà họ Trầm, đồng thời cũng là một trong những người thân cận của Trầm Trí Đạt, tuyệt đối là nhân vật quyên cao chức trọng trước mắt của nhà họ Trâm.
Mấy ngày nay, chính là ông ta phụ trách giám thị Hạ Vân, hơn nữa ông ta vân luôn tìm cơ hội và cái cớ để diệt trừ Hạ Vân.
Bây giờ mới nhớ tới, lần này có thể rời khỏi nhà họ Trầm dễ như trở bàn tay, chỉ sợ có liên quan rất lớn đến việc Trương Vệ Kiệt cố ý làm như Vậy.
Hạ Vân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nói thêm gì, mà bắt đầu nhấn mạnh chân ga.
Chỉ cần đến tháp Minh Châu thủ đô, cô ta sẽ có hi vọng.
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Để nhà họ Trầm trả giá đắt?”Hạ Thanh Tâm bật cười “xùy”một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.“Hôm nay còn không biết có thể vượt qua hay không, còn muốn để nhà họ Trầm trả giá đắt?”“Cô chủ, cô bắt đầu học nằm mơ giữa ban ngày từ khi nào vậy?”Theo Hạ Thanh Tâm, nếu Hạ Vân có cơ hội vươn lên, bà Hạ có cơ hội cầm quyền, như vậy cô ta cũng không ngại tiếp tục đi lên trên con đường này.Nhưng bây giờ tình hình của nhà họ Trầm đã vô cùng rõ ràng rồi.Bên ngoài thì sát thủ lúc nào cũng có thể xuất hiện để diệt trừ tất cả dòng chính của nhà họ Trâm.Bên trong thì Trầm Thiên Ân bị bệnh nặng, bà Hạ bị bắt giữ, Trầm Trí Đạt cầm quyền.Dưới tình huống như vậy, Hạ Vân nào có cơ hội? Đối mặt với loạn trong giặc ngoài, cô ta ngoại trừ chạy trốn còn có thể làm gì? Cho nên, chuyện Hạ Thanh Tâm cân nhắc nhiều nhất bây giờ chính là làm sao để ôm đùi Trầm Trí Đạt.Bởi vì chỉ có như vậy, nửa đời sau cô ta mới có thể tiếp tục vinh hoa phú quý.Hơn nữa cô ta còn phải nghĩ một chút biện pháp, đừng để chuyện của Hạ Vân liên luy đến chính mình.Vê phần cuộc chạy trốn nguy hiểm lúc này...Đôi mắt của Hạ Thanh Tâm lóe lên, không nói thêm gì nữa, mà lấy điện thoại ra bắt đầu gõ tin nhắn lạch cạch lạch cạch.Hạ Vân nhìn cô ta một cái qua kính chiếu hậu, lại không nói cái gì.“Brừm...Ngay lúc này, đẳng sau truyền đến tiếng ô tô nhấn ga, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười chiếc Toyota cùng màu đang lao đến nhanh như chớp.Trên mỗi chiếc xe có ít nhất năm người, mười chiếc chính là năm mươi người! Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Thanh Tâm vừa gửi xong tin nhắn hoàn toàn thay đổi: “Xong đời! Chúng ta bị đám người Trương Vệ Kiệt đuổi kịp, tất cả đã xong đời!”Hạc Vũ nghe vậy cũng là thay đổi vẻ mặt.Trương Vệ Kiệt là quản gia của nhà họ Trầm, đồng thời cũng là một trong những người thân cận của Trầm Trí Đạt, tuyệt đối là nhân vật quyên cao chức trọng trước mắt của nhà họ Trâm.Mấy ngày nay, chính là ông ta phụ trách giám thị Hạ Vân, hơn nữa ông ta vân luôn tìm cơ hội và cái cớ để diệt trừ Hạ Vân.Bây giờ mới nhớ tới, lần này có thể rời khỏi nhà họ Trầm dễ như trở bàn tay, chỉ sợ có liên quan rất lớn đến việc Trương Vệ Kiệt cố ý làm như Vậy.Hạ Vân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nói thêm gì, mà bắt đầu nhấn mạnh chân ga.Chỉ cần đến tháp Minh Châu thủ đô, cô ta sẽ có hi vọng.- -----------------