Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1743
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Hạc Vũ nhìn Hạ Thanh Tâm tràn đầy ý lạnh.Nhưng Hạ Thanh Tâm chỉ mỉm cười, sau đó ném súng trên tay xuống đất, giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có ác ý gì với những người đàn ông mặc âu phục kia.Cùng lúc đó, trên một chiếc Toyota Prado sau cùng, một người đàn ông râu quai nón dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp đi xuống.Trên người ông ta mặc một bộ đồ da, nhìn cả người có vẻ cà lơ phất phơ, hung dữ độc ác.Quản gia của nhà họ Trầm, Trương Vệ Kiệt! “Quản gia Trương!”Lúc nhìn thấy Trương Vệ Kiệt, Hạ Thanh Tâm lập tức nhanh chóng ra chào đón, cúi đầu khom lưng nói: “Thế mà hai người Hạ Vân lại dám can đảm chạy trốn, bị tôi phát hiện, tôi bèn cản bọn họ lại!”“Nhưng tôi sinh ra là người của ông, chết là quỷ của ông, sao tôi có thể trơ mắt nhìn hai người họ chạy mất chất?”“Cho nên vừa rồi tôi đã gửi tin tức cho ngài, tôi cam đoan sẽ phối hợp!”“Quản gia Trương, ông phải nhớ công sức này của tôi đấy!”Trong lúc nói chuyện, cô ta trực tiếp tới gân Trương Vệ Kiệt, thậm chí nắm lấy cả tay trái của ông ta, toàn bộ cơ thể dán tới.Hạc Vũ nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng Hạ Vân lại không nói cái gì, dù sao có thể nhìn rõ một người qua một chuyện, hình như cũng là chuyện tốt.Trương Vệ Kiệt có chút hứng thú đưa tay xoa bóp trên người Hạ Thanh Tâm một cái, sau đó cười nói: “Đội trưởng Hạ, cô đang bán đứng chủ nhân của cô sao?”Hạ Thanh Tâm cười duyên nói: “Quản gia Trương, bởi vì cái gọi là chim khôn biết chọn cây mà đậu, tôi lại đâu ngốc, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào!”“Hơn nữa, trong lòng tôi chỉ có nhà họ Trâm!”“Bây giờ Hạ Vân đã đến đường cùng, trừ khi đầu óc tôi bị hỏng, nếu không, vì sao lại phải chết cùng cô ta?”“Cho dù tôi muốn nịnh bợ, thì cũng phải nịnh bợ ông!”Trong lúc nói chuyện, hai nút áo trước ngực cô ta đột nhiên bung ra, để lộ khe ngực mê người.Nhưng Hạ Thanh Tâm lại như không hề hay biết, mà nũng nịu nói: “Bây giờ tôi đã cản bọn họ lại, xem như nhập đội cho quản gia Trương, mong ông vui vẻ nhận!”“Cô có chút thú vị...”Trương Vệ Kiệt không để ý đến mọi người, trực tiếp đưa tay vào xoa nhẹ mấy lần: “Từ giờ trở đi, cô chính là người của tôi, chỉ cân cô đầy đủ trung thành, tôi sẽ bảo vệ cô!”Hạ Thanh Tâm mừng rỡ như điên: “Cảm ơn quản gia Trương, nhất định tôi sẽ hầu hạ ông thật tốt!”Vê phần hầu hạ như thể nào, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau.Thế nhưng đối với Hạ Thanh Tâm mà nói, chỉ cần không cùng phải chết với Hạ Vân, nỗ lực trả- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Hạc Vũ nhìn Hạ Thanh Tâm tràn đầy ý lạnh.
Nhưng Hạ Thanh Tâm chỉ mỉm cười, sau đó ném súng trên tay xuống đất, giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có ác ý gì với những người đàn ông mặc âu phục kia.
Cùng lúc đó, trên một chiếc Toyota Prado sau cùng, một người đàn ông râu quai nón dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp đi xuống.
Trên người ông ta mặc một bộ đồ da, nhìn cả người có vẻ cà lơ phất phơ, hung dữ độc ác.
Quản gia của nhà họ Trầm, Trương Vệ Kiệt! “Quản gia Trương!”
Lúc nhìn thấy Trương Vệ Kiệt, Hạ Thanh Tâm lập tức nhanh chóng ra chào đón, cúi đầu khom lưng nói: “Thế mà hai người Hạ Vân lại dám can đảm chạy trốn, bị tôi phát hiện, tôi bèn cản bọn họ lại!”
“Nhưng tôi sinh ra là người của ông, chết là quỷ của ông, sao tôi có thể trơ mắt nhìn hai người họ chạy mất chất?”
“Cho nên vừa rồi tôi đã gửi tin tức cho ngài, tôi cam đoan sẽ phối hợp!”
“Quản gia Trương, ông phải nhớ công sức này của tôi đấy!”
Trong lúc nói chuyện, cô ta trực tiếp tới gân Trương Vệ Kiệt, thậm chí nắm lấy cả tay trái của ông ta, toàn bộ cơ thể dán tới.
Hạc Vũ nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng Hạ Vân lại không nói cái gì, dù sao có thể nhìn rõ một người qua một chuyện, hình như cũng là chuyện tốt.
Trương Vệ Kiệt có chút hứng thú đưa tay xoa bóp trên người Hạ Thanh Tâm một cái, sau đó cười nói: “Đội trưởng Hạ, cô đang bán đứng chủ nhân của cô sao?”
Hạ Thanh Tâm cười duyên nói: “Quản gia Trương, bởi vì cái gọi là chim khôn biết chọn cây mà đậu, tôi lại đâu ngốc, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào!”
“Hơn nữa, trong lòng tôi chỉ có nhà họ Trâm!”
“Bây giờ Hạ Vân đã đến đường cùng, trừ khi đầu óc tôi bị hỏng, nếu không, vì sao lại phải chết cùng cô ta?”
“Cho dù tôi muốn nịnh bợ, thì cũng phải nịnh bợ ông!”
Trong lúc nói chuyện, hai nút áo trước ngực cô ta đột nhiên bung ra, để lộ khe ngực mê người.
Nhưng Hạ Thanh Tâm lại như không hề hay biết, mà nũng nịu nói: “Bây giờ tôi đã cản bọn họ lại, xem như nhập đội cho quản gia Trương, mong ông vui vẻ nhận!”
“Cô có chút thú vị...”
Trương Vệ Kiệt không để ý đến mọi người, trực tiếp đưa tay vào xoa nhẹ mấy lần: “Từ giờ trở đi, cô chính là người của tôi, chỉ cân cô đầy đủ trung thành, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Hạ Thanh Tâm mừng rỡ như điên: “Cảm ơn quản gia Trương, nhất định tôi sẽ hầu hạ ông thật tốt!”
Vê phần hầu hạ như thể nào, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau.
Thế nhưng đối với Hạ Thanh Tâm mà nói, chỉ cần không cùng phải chết với Hạ Vân, nỗ lực trả
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Hạc Vũ nhìn Hạ Thanh Tâm tràn đầy ý lạnh.Nhưng Hạ Thanh Tâm chỉ mỉm cười, sau đó ném súng trên tay xuống đất, giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có ác ý gì với những người đàn ông mặc âu phục kia.Cùng lúc đó, trên một chiếc Toyota Prado sau cùng, một người đàn ông râu quai nón dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp đi xuống.Trên người ông ta mặc một bộ đồ da, nhìn cả người có vẻ cà lơ phất phơ, hung dữ độc ác.Quản gia của nhà họ Trầm, Trương Vệ Kiệt! “Quản gia Trương!”Lúc nhìn thấy Trương Vệ Kiệt, Hạ Thanh Tâm lập tức nhanh chóng ra chào đón, cúi đầu khom lưng nói: “Thế mà hai người Hạ Vân lại dám can đảm chạy trốn, bị tôi phát hiện, tôi bèn cản bọn họ lại!”“Nhưng tôi sinh ra là người của ông, chết là quỷ của ông, sao tôi có thể trơ mắt nhìn hai người họ chạy mất chất?”“Cho nên vừa rồi tôi đã gửi tin tức cho ngài, tôi cam đoan sẽ phối hợp!”“Quản gia Trương, ông phải nhớ công sức này của tôi đấy!”Trong lúc nói chuyện, cô ta trực tiếp tới gân Trương Vệ Kiệt, thậm chí nắm lấy cả tay trái của ông ta, toàn bộ cơ thể dán tới.Hạc Vũ nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng Hạ Vân lại không nói cái gì, dù sao có thể nhìn rõ một người qua một chuyện, hình như cũng là chuyện tốt.Trương Vệ Kiệt có chút hứng thú đưa tay xoa bóp trên người Hạ Thanh Tâm một cái, sau đó cười nói: “Đội trưởng Hạ, cô đang bán đứng chủ nhân của cô sao?”Hạ Thanh Tâm cười duyên nói: “Quản gia Trương, bởi vì cái gọi là chim khôn biết chọn cây mà đậu, tôi lại đâu ngốc, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào!”“Hơn nữa, trong lòng tôi chỉ có nhà họ Trâm!”“Bây giờ Hạ Vân đã đến đường cùng, trừ khi đầu óc tôi bị hỏng, nếu không, vì sao lại phải chết cùng cô ta?”“Cho dù tôi muốn nịnh bợ, thì cũng phải nịnh bợ ông!”Trong lúc nói chuyện, hai nút áo trước ngực cô ta đột nhiên bung ra, để lộ khe ngực mê người.Nhưng Hạ Thanh Tâm lại như không hề hay biết, mà nũng nịu nói: “Bây giờ tôi đã cản bọn họ lại, xem như nhập đội cho quản gia Trương, mong ông vui vẻ nhận!”“Cô có chút thú vị...”Trương Vệ Kiệt không để ý đến mọi người, trực tiếp đưa tay vào xoa nhẹ mấy lần: “Từ giờ trở đi, cô chính là người của tôi, chỉ cân cô đầy đủ trung thành, tôi sẽ bảo vệ cô!”Hạ Thanh Tâm mừng rỡ như điên: “Cảm ơn quản gia Trương, nhất định tôi sẽ hầu hạ ông thật tốt!”Vê phần hầu hạ như thể nào, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau.Thế nhưng đối với Hạ Thanh Tâm mà nói, chỉ cần không cùng phải chết với Hạ Vân, nỗ lực trả- -----------------