Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 335: Tâm Sự (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Vậy thì tốt." Hầu phu nhân cũng không cố gắng thuyết phụcnàng nữa, thu ngân phiếu lại, nhìn nàng nói: "Ngươi còn có việcgì khác sao?"Trần Bảo Âm khóc đến nỗi đầu óc có chút mờ mịt, nàng khôngbiết nên nói với bà điều gì nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như điềunàng muốn nói đã nói ra rồi, nên nàng lại lắc đầu.Hầu phu nhân khẽ gật đầu, nhìn nàng nói: "Vậy ngươi trở vềđi."Ánh mắt của nàng nhìn qua, phảng phất xuyên thấu thời gianmười lăm năm, lại phảng phất cách khoảng cách từ kinh thànhđến Trần gia thôn, nhẹ bay như không có chút trọng lượng.Trần Bảo Âm mím môi, lau nước mắt, nghiêm túc nhìn dưỡngmẫu với tầm mắt rõ rệt, khắc sâu hình bóng của bà vào lòng, sauđó cúi đầu: "Phu nhân, bảo trọng."Lui về phía sau, xoay người.Khi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng lại, nhưngkhông quay đầu lại: "Người gác cổng Lý bà tử mắng ta, khôngcho ta vào."Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ: "Ta phạt nàng nửa nămlượng bạc."Trần Nhị Lang nhìn muội muội khóe mắt hồng hồng đi ra.Nắm tay siết chặt, bên má bị cắn phồng lên, nhưng lại trầmmặc, chẳng nói năng gì.Mãi đến khi ra khỏi phủ, ngồi vào trong xe ngựa, hắn mới nhìnmuội muội đang cúi đầu im lặng hỏi: "Bọn họ bắt nạt muội?"Trần Bảo Âm lắc đầu: "Không có."Trần Nhị Lang không tin. Nhớ tới quang cảnh trong phủ khắpnơi phú quý cao sang, đẹp như tiên cảnh, lại nhớ tới lúc vừa vàophủ, Lý bà tử gây khó dễ cho bọn họ, trong lòng hắn hừng hựclửa giận."Thật sự không có mà." Nhận thấy sự khác thường trong xe,Trần Bảo Âm ngẩng đầu, giải thích với Trần Nhị Lang: "Dưỡngnương của muội muốn gặp muội, đương nhiên không phải để bắtnạt muội."Trần Nhị Lang nhìn nàng."Chỉ là..." Trần Bảo Âm mím môi, thấp giọng nói: "Trở lại chốncũ, muội có chút sầu não mà thôi."Trần Nhị Lang tạm tin một nửa.Tính tình Bảo Nha Nhi vừa bướng bỉnh, vừa kiêu ngạo. Cho dùnàng bị bắt nạt, cũng sẽ không nói cho hắn biết.Trần Nhị Lang đưa tay ra xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng buồnnữa, nhị ca mua kẹo cho muội ăn."Giọng điệu dỗ trẻ con này khiến muộn phiền trong lòng TrầnBảo Âm thoáng cái đã biến mất hơn phân nửa, nàng cười khúckhích, ngẩng đầu nói: "Muội muốn ăn kẹo hồ lô.""Mua cho muội!" Trần Nhị Lang vung tay lên: "Chúng ta muahai xâu, mỗi người một xâu!"Trần Bảo Âm cười híp mắt nói: "Nhị tẩu nếu biết ca ca ăn vụngbên ngoài, ca ca đoán xem sau khi trở về ca ca có thể bị đánhhay không?"Trần Nhị Lang lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Trần Bảo Âm,muội thật không có lương tâm, ca ca là vì ai chứ?""Hì hì." Trần Bảo Âm cười cười.Xe ngựa đi theo chỉ dẫn của Trần Bảo Âm chạy tới một conphố náo nhiệt, khắp nơi đều có cửa hàng nhỏ bán thức ăn và sạphàng, còn có người bán hàng rong gánh đòn gánh đi rao bán.Trần Nhị Lang nhảy xuống xe, mua hai xâu kẹo hồ lô, sau khitrở về đứng bên ngoài xe ngựa ăn, vừa ăn vừa nói: "Hai xâu hồ lôca ca chọn này chắc chắn là hai xâu lớn nhất đỏ nhất ở đó.""Nhị ca thật giỏi." Trần Bảo Âm phối hợp cổ vũ.Chẳng mấy chốc nàng đã thay y phục xong.Y phục mộc mạc kết hợp với trâm gỗ đào, nàng lại trở lại làTrần Bảo Âm. Mở rèm xe ra, nói với ra bên ngoài: "Nhị ca, ca calên xe đi."Trần Nhị Lang lập tức nhảy lên, đưa một xâu hồ lô đường cònnguyên cho nàng, xâu hồ lô kia của hắn chỉ còn lại có hai viên,ánh mắt hắn lóe sáng nói: "Đi, đi thôi!"Bọn họ sẽ đi mua sắm.Khó được dịp đến kinh thành một chuyến, Trần Nhị Langkhông nỡ lập tức trở về ngay, hắn muốn dạo quanh một vòngngắm nhìn một chút, rồi mua chút đồ mang về.Trần Bảo Âm đương nhiên là đi cùng hắn.Trần Nhị Lang mua cho Tôn Ngũ Nương một cây trâm, tự muacho hắn một chuỗi vòng tay hạch đào, còn đâu không mua đồ gìcho người thân nữa.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Vậy thì tốt." Hầu phu nhân cũng không cố gắng thuyết phụcnàng nữa, thu ngân phiếu lại, nhìn nàng nói: "Ngươi còn có việcgì khác sao?"Trần Bảo Âm khóc đến nỗi đầu óc có chút mờ mịt, nàng khôngbiết nên nói với bà điều gì nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như điềunàng muốn nói đã nói ra rồi, nên nàng lại lắc đầu.Hầu phu nhân khẽ gật đầu, nhìn nàng nói: "Vậy ngươi trở vềđi."Ánh mắt của nàng nhìn qua, phảng phất xuyên thấu thời gianmười lăm năm, lại phảng phất cách khoảng cách từ kinh thànhđến Trần gia thôn, nhẹ bay như không có chút trọng lượng.Trần Bảo Âm mím môi, lau nước mắt, nghiêm túc nhìn dưỡngmẫu với tầm mắt rõ rệt, khắc sâu hình bóng của bà vào lòng, sauđó cúi đầu: "Phu nhân, bảo trọng."Lui về phía sau, xoay người.Khi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng lại, nhưngkhông quay đầu lại: "Người gác cổng Lý bà tử mắng ta, khôngcho ta vào."Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ: "Ta phạt nàng nửa nămlượng bạc."Trần Nhị Lang nhìn muội muội khóe mắt hồng hồng đi ra.Nắm tay siết chặt, bên má bị cắn phồng lên, nhưng lại trầmmặc, chẳng nói năng gì.Mãi đến khi ra khỏi phủ, ngồi vào trong xe ngựa, hắn mới nhìnmuội muội đang cúi đầu im lặng hỏi: "Bọn họ bắt nạt muội?"Trần Bảo Âm lắc đầu: "Không có."Trần Nhị Lang không tin. Nhớ tới quang cảnh trong phủ khắpnơi phú quý cao sang, đẹp như tiên cảnh, lại nhớ tới lúc vừa vàophủ, Lý bà tử gây khó dễ cho bọn họ, trong lòng hắn hừng hựclửa giận."Thật sự không có mà." Nhận thấy sự khác thường trong xe,Trần Bảo Âm ngẩng đầu, giải thích với Trần Nhị Lang: "Dưỡngnương của muội muốn gặp muội, đương nhiên không phải để bắtnạt muội."Trần Nhị Lang nhìn nàng."Chỉ là..." Trần Bảo Âm mím môi, thấp giọng nói: "Trở lại chốncũ, muội có chút sầu não mà thôi."Trần Nhị Lang tạm tin một nửa.Tính tình Bảo Nha Nhi vừa bướng bỉnh, vừa kiêu ngạo. Cho dùnàng bị bắt nạt, cũng sẽ không nói cho hắn biết.Trần Nhị Lang đưa tay ra xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng buồnnữa, nhị ca mua kẹo cho muội ăn."Giọng điệu dỗ trẻ con này khiến muộn phiền trong lòng TrầnBảo Âm thoáng cái đã biến mất hơn phân nửa, nàng cười khúckhích, ngẩng đầu nói: "Muội muốn ăn kẹo hồ lô.""Mua cho muội!" Trần Nhị Lang vung tay lên: "Chúng ta muahai xâu, mỗi người một xâu!"Trần Bảo Âm cười híp mắt nói: "Nhị tẩu nếu biết ca ca ăn vụngbên ngoài, ca ca đoán xem sau khi trở về ca ca có thể bị đánhhay không?"Trần Nhị Lang lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Trần Bảo Âm,muội thật không có lương tâm, ca ca là vì ai chứ?""Hì hì." Trần Bảo Âm cười cười.Xe ngựa đi theo chỉ dẫn của Trần Bảo Âm chạy tới một conphố náo nhiệt, khắp nơi đều có cửa hàng nhỏ bán thức ăn và sạphàng, còn có người bán hàng rong gánh đòn gánh đi rao bán.Trần Nhị Lang nhảy xuống xe, mua hai xâu kẹo hồ lô, sau khitrở về đứng bên ngoài xe ngựa ăn, vừa ăn vừa nói: "Hai xâu hồ lôca ca chọn này chắc chắn là hai xâu lớn nhất đỏ nhất ở đó.""Nhị ca thật giỏi." Trần Bảo Âm phối hợp cổ vũ.Chẳng mấy chốc nàng đã thay y phục xong.Y phục mộc mạc kết hợp với trâm gỗ đào, nàng lại trở lại làTrần Bảo Âm. Mở rèm xe ra, nói với ra bên ngoài: "Nhị ca, ca calên xe đi."Trần Nhị Lang lập tức nhảy lên, đưa một xâu hồ lô đường cònnguyên cho nàng, xâu hồ lô kia của hắn chỉ còn lại có hai viên,ánh mắt hắn lóe sáng nói: "Đi, đi thôi!"Bọn họ sẽ đi mua sắm.Khó được dịp đến kinh thành một chuyến, Trần Nhị Langkhông nỡ lập tức trở về ngay, hắn muốn dạo quanh một vòngngắm nhìn một chút, rồi mua chút đồ mang về.Trần Bảo Âm đương nhiên là đi cùng hắn.Trần Nhị Lang mua cho Tôn Ngũ Nương một cây trâm, tự muacho hắn một chuỗi vòng tay hạch đào, còn đâu không mua đồ gìcho người thân nữa.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Vậy thì tốt." Hầu phu nhân cũng không cố gắng thuyết phụcnàng nữa, thu ngân phiếu lại, nhìn nàng nói: "Ngươi còn có việcgì khác sao?"Trần Bảo Âm khóc đến nỗi đầu óc có chút mờ mịt, nàng khôngbiết nên nói với bà điều gì nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như điềunàng muốn nói đã nói ra rồi, nên nàng lại lắc đầu.Hầu phu nhân khẽ gật đầu, nhìn nàng nói: "Vậy ngươi trở vềđi."Ánh mắt của nàng nhìn qua, phảng phất xuyên thấu thời gianmười lăm năm, lại phảng phất cách khoảng cách từ kinh thànhđến Trần gia thôn, nhẹ bay như không có chút trọng lượng.Trần Bảo Âm mím môi, lau nước mắt, nghiêm túc nhìn dưỡngmẫu với tầm mắt rõ rệt, khắc sâu hình bóng của bà vào lòng, sauđó cúi đầu: "Phu nhân, bảo trọng."Lui về phía sau, xoay người.Khi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng lại, nhưngkhông quay đầu lại: "Người gác cổng Lý bà tử mắng ta, khôngcho ta vào."Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ: "Ta phạt nàng nửa nămlượng bạc."Trần Nhị Lang nhìn muội muội khóe mắt hồng hồng đi ra.Nắm tay siết chặt, bên má bị cắn phồng lên, nhưng lại trầmmặc, chẳng nói năng gì.Mãi đến khi ra khỏi phủ, ngồi vào trong xe ngựa, hắn mới nhìnmuội muội đang cúi đầu im lặng hỏi: "Bọn họ bắt nạt muội?"Trần Bảo Âm lắc đầu: "Không có."Trần Nhị Lang không tin. Nhớ tới quang cảnh trong phủ khắpnơi phú quý cao sang, đẹp như tiên cảnh, lại nhớ tới lúc vừa vàophủ, Lý bà tử gây khó dễ cho bọn họ, trong lòng hắn hừng hựclửa giận."Thật sự không có mà." Nhận thấy sự khác thường trong xe,Trần Bảo Âm ngẩng đầu, giải thích với Trần Nhị Lang: "Dưỡngnương của muội muốn gặp muội, đương nhiên không phải để bắtnạt muội."Trần Nhị Lang nhìn nàng."Chỉ là..." Trần Bảo Âm mím môi, thấp giọng nói: "Trở lại chốncũ, muội có chút sầu não mà thôi."Trần Nhị Lang tạm tin một nửa.Tính tình Bảo Nha Nhi vừa bướng bỉnh, vừa kiêu ngạo. Cho dùnàng bị bắt nạt, cũng sẽ không nói cho hắn biết.Trần Nhị Lang đưa tay ra xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng buồnnữa, nhị ca mua kẹo cho muội ăn."Giọng điệu dỗ trẻ con này khiến muộn phiền trong lòng TrầnBảo Âm thoáng cái đã biến mất hơn phân nửa, nàng cười khúckhích, ngẩng đầu nói: "Muội muốn ăn kẹo hồ lô.""Mua cho muội!" Trần Nhị Lang vung tay lên: "Chúng ta muahai xâu, mỗi người một xâu!"Trần Bảo Âm cười híp mắt nói: "Nhị tẩu nếu biết ca ca ăn vụngbên ngoài, ca ca đoán xem sau khi trở về ca ca có thể bị đánhhay không?"Trần Nhị Lang lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Trần Bảo Âm,muội thật không có lương tâm, ca ca là vì ai chứ?""Hì hì." Trần Bảo Âm cười cười.Xe ngựa đi theo chỉ dẫn của Trần Bảo Âm chạy tới một conphố náo nhiệt, khắp nơi đều có cửa hàng nhỏ bán thức ăn và sạphàng, còn có người bán hàng rong gánh đòn gánh đi rao bán.Trần Nhị Lang nhảy xuống xe, mua hai xâu kẹo hồ lô, sau khitrở về đứng bên ngoài xe ngựa ăn, vừa ăn vừa nói: "Hai xâu hồ lôca ca chọn này chắc chắn là hai xâu lớn nhất đỏ nhất ở đó.""Nhị ca thật giỏi." Trần Bảo Âm phối hợp cổ vũ.Chẳng mấy chốc nàng đã thay y phục xong.Y phục mộc mạc kết hợp với trâm gỗ đào, nàng lại trở lại làTrần Bảo Âm. Mở rèm xe ra, nói với ra bên ngoài: "Nhị ca, ca calên xe đi."Trần Nhị Lang lập tức nhảy lên, đưa một xâu hồ lô đường cònnguyên cho nàng, xâu hồ lô kia của hắn chỉ còn lại có hai viên,ánh mắt hắn lóe sáng nói: "Đi, đi thôi!"Bọn họ sẽ đi mua sắm.Khó được dịp đến kinh thành một chuyến, Trần Nhị Langkhông nỡ lập tức trở về ngay, hắn muốn dạo quanh một vòngngắm nhìn một chút, rồi mua chút đồ mang về.Trần Bảo Âm đương nhiên là đi cùng hắn.Trần Nhị Lang mua cho Tôn Ngũ Nương một cây trâm, tự muacho hắn một chuỗi vòng tay hạch đào, còn đâu không mua đồ gìcho người thân nữa.