Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 438: Ra Tay (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn không đi theo. Hắn nhìn qua một màn phíatrước, vừa kinh, vừa sợ.Kiếp trước cũng có một màn này, nhưng mà phát sinh ở hainăm sau.Tại sao...Trong lòng hắn sợ hãi, cất giọng nói: "Ta quá đói bụng rồi, tachạy về nhà ăn cơm, Vương huynh cáo từ."Lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.Nghe được một tiếng này, Vương đại nhân quay đầu lại, mặt lộvẻ ngạc nhiên. Lập tức, nhíu mày: "Tại sao lại không có lòngthương hoa tiếc ngọc?"Hắn thu tầm mắt lại, ngẩng đầu mà bước, đi lên phía trướcnói: "Dừng tay! Buông nàng ra!"Người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, và cô gái mặc đồ tang đềucó cảm xúc kinh ngạc ở dưới đáy mắt.Đôi mắt nhìn qua đám người một vòng, lộ ra vẻ ngạc nhiên."Xúi quẩy!"Nam tử mặt lộ vẻ ác sắc, phất ống tay áo một cái, hung ácnói: "Đừng có để cho ta nhìn thấy ngươi!"Hắn nhanh chóng dẫn người hầu rời đi.Vương đại nhân liền nói với cô gái kia: "Cô nương, cô an toànrồi."Cô gái khẽ nói với hắn: "Đa tạ vị đại ca kia."Nơi xa, Cố Đình Viễn mượn gánh bán hàng rong che đậy, nhìnVương đại nhân lấy ra một thỏi bạc, cho nữ tử kia.Còn cô gái kia có chút từ chối, sau đó cảm kích cảm ơn rồi rờiđi.Hắn không lập tức rời đi. Vẫn luôn nhìn chăm chú vào bónglưng của cô gái kia, mãi đến khi cô gái chen vào giữa đám ngườithì mới thu tầm mắt lại."Sao đệ lại về muộn như vậy?"Sắc trời đã tối đen, Cố Thư Dung mở cửa: "Bảo Âm cũng chờgấp."Mọi khi hắn thường về vào lúc trời hơi tối, rất đúng giờ.Hôm nay trở về muộn hơn nửa canh giờ, đúng là làm chongười ta phải gấp gáp.Bảo Âm nói, hắn còn không về nữa thì sẽ ra ngoài tìm hắn.Nghe vậy, Cố Đình Viễn lộ ra vẻ hoảng hốt."Nương tử?" Cố Đình Viễn rón rén vào nhà.Không thấy tiếng đáp lại, hắn nhìn quanh một vòng, trôngthấy một nói bóng lưng ở bên cửa sổ, không khỏi thả nhẹ âmthanh: "Ta trở về rồi.""Đi đâu, làm cái gì, giải thích đi."Bên cửa sổ, bóng lưng xinh đẹp đưa lưng về phía hắn như cũ,ngữ khí lạnh nhạt.Cố Đình Viễn đi vào trong nhà, dời cái ghế, nhẹ nhàng đặt ởsau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nương tử, ngươi ngồi xuốngnghe ta nói."Trần Bảo Âm cảm thấy tay áo khẽ động, dùng sức lấy nó ra,quay đầu nhìn hằm hằm: "Chớ mặt dày mày dạn cùng ta! Khôngdùng được! Thành thật khai báo!"Còn về cái ghế, nàng liếc nhìn qua, nếu ngồi xuống thì khôngphải nàng sẽ thấp sao?Không ngồi!Cố Đình Viễn chậm rãi đưa tay ra, lại giật nàng một chút, mớinói: "Nương tử, ta không làm chuyện xấu, nàng ngồi xuống ngheta nói.""Ta kém chút bị người hại."Thấy nàng bất động, hắn lộ ra bộ dáng tủi thân.Nghe vậy, Trần Bảo Âm sững sờ, ngay sau đó nắm chặt taycủa hắn, thần sắc vừa sợ vừa giận: "Chuyện gì xảy ra?"Không còn thấy chút tức giận lạnh nhạt nào như vừa rồi.Trên mặt nàng đổi thành lo lắng lo nghĩ, nắm lấy tay của hắnhỏi: "Bị thương không?""Không bị thương." Cố Đình Viễn lắc đầu, cầm ngược tay củanàng, đáp: "Ta thông minh, tránh được nhanh."Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Trần Bảo Âm vẫn rất lo lắng."Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"Nàng đã không còn lo đến chuyện còn uy phong hay khôngcòn uy phong, trượt ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Là aimuốn hại chàng?"Cố Đình Viễn: "Không biết là ai muốn hại ta. Nhưng ta thấygiống như là muốn hại ta."Hắn kể hết mọi chuyện ở trên đường hôm nay một lần."Chuyện này có vẻ kỳ quặc."Hắn nói: "Người đàn ông kia vốn rất ngang tàng, cước bộgiống như nhất định phải kéo được người phụ nữ kia. Nhưng khiVương đại nhân ra mặt, bọn hắn rất thẳng thắn liền buông tay,ngay cả bạc cũng không lấy.""Vương đại nhân ăn mặc không giàu không quý, không đếnmức gặp một lần mà đã cảm thấy không thể trêu vào."Hắn tiếp tục nói: "Huống chi, ta luôn cảm thấy người đàn ôngvà người phụ nữ kia luôn nhìn vào trong đám đông, không biết làtìm ai."Không biết là tìm ai?

Cố Đình Viễn không đi theo. Hắn nhìn qua một màn phía

trước, vừa kinh, vừa sợ.

Kiếp trước cũng có một màn này, nhưng mà phát sinh ở hai

năm sau.

Tại sao...

Trong lòng hắn sợ hãi, cất giọng nói: "Ta quá đói bụng rồi, ta

chạy về nhà ăn cơm, Vương huynh cáo từ."

Lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.

Nghe được một tiếng này, Vương đại nhân quay đầu lại, mặt lộ

vẻ ngạc nhiên. Lập tức, nhíu mày: "Tại sao lại không có lòng

thương hoa tiếc ngọc?"

Hắn thu tầm mắt lại, ngẩng đầu mà bước, đi lên phía trước

nói: "Dừng tay! Buông nàng ra!"

Người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, và cô gái mặc đồ tang đều

có cảm xúc kinh ngạc ở dưới đáy mắt.

Đôi mắt nhìn qua đám người một vòng, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Xúi quẩy!"

Nam tử mặt lộ vẻ ác sắc, phất ống tay áo một cái, hung ác

nói: "Đừng có để cho ta nhìn thấy ngươi!"

Hắn nhanh chóng dẫn người hầu rời đi.

Vương đại nhân liền nói với cô gái kia: "Cô nương, cô an toàn

rồi."

Cô gái khẽ nói với hắn: "Đa tạ vị đại ca kia."

Nơi xa, Cố Đình Viễn mượn gánh bán hàng rong che đậy, nhìn

Vương đại nhân lấy ra một thỏi bạc, cho nữ tử kia.

Còn cô gái kia có chút từ chối, sau đó cảm kích cảm ơn rồi rời

đi.

Hắn không lập tức rời đi. Vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng

lưng của cô gái kia, mãi đến khi cô gái chen vào giữa đám người

thì mới thu tầm mắt lại.

"Sao đệ lại về muộn như vậy?"

Sắc trời đã tối đen, Cố Thư Dung mở cửa: "Bảo Âm cũng chờ

gấp."

Mọi khi hắn thường về vào lúc trời hơi tối, rất đúng giờ.

Hôm nay trở về muộn hơn nửa canh giờ, đúng là làm cho

người ta phải gấp gáp.

Bảo Âm nói, hắn còn không về nữa thì sẽ ra ngoài tìm hắn.

Nghe vậy, Cố Đình Viễn lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Nương tử?" Cố Đình Viễn rón rén vào nhà.

Không thấy tiếng đáp lại, hắn nhìn quanh một vòng, trông

thấy một nói bóng lưng ở bên cửa sổ, không khỏi thả nhẹ âm

thanh: "Ta trở về rồi."

"Đi đâu, làm cái gì, giải thích đi."

Bên cửa sổ, bóng lưng xinh đẹp đưa lưng về phía hắn như cũ,

ngữ khí lạnh nhạt.

Cố Đình Viễn đi vào trong nhà, dời cái ghế, nhẹ nhàng đặt ở

sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nương tử, ngươi ngồi xuống

nghe ta nói."

Trần Bảo Âm cảm thấy tay áo khẽ động, dùng sức lấy nó ra,

quay đầu nhìn hằm hằm: "Chớ mặt dày mày dạn cùng ta! Không

dùng được! Thành thật khai báo!"

Còn về cái ghế, nàng liếc nhìn qua, nếu ngồi xuống thì không

phải nàng sẽ thấp sao?

Không ngồi!

Cố Đình Viễn chậm rãi đưa tay ra, lại giật nàng một chút, mới

nói: "Nương tử, ta không làm chuyện xấu, nàng ngồi xuống nghe

ta nói."

"Ta kém chút bị người hại."

Thấy nàng bất động, hắn lộ ra bộ dáng tủi thân.

Nghe vậy, Trần Bảo Âm sững sờ, ngay sau đó nắm chặt tay

của hắn, thần sắc vừa sợ vừa giận: "Chuyện gì xảy ra?"

Không còn thấy chút tức giận lạnh nhạt nào như vừa rồi.

Trên mặt nàng đổi thành lo lắng lo nghĩ, nắm lấy tay của hắn

hỏi: "Bị thương không?"

"Không bị thương." Cố Đình Viễn lắc đầu, cầm ngược tay của

nàng, đáp: "Ta thông minh, tránh được nhanh."

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Trần Bảo Âm vẫn rất lo lắng.

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Nàng đã không còn lo đến chuyện còn uy phong hay không

còn uy phong, trượt ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Là ai

muốn hại chàng?"

Cố Đình Viễn: "Không biết là ai muốn hại ta. Nhưng ta thấy

giống như là muốn hại ta."

Hắn kể hết mọi chuyện ở trên đường hôm nay một lần.

"Chuyện này có vẻ kỳ quặc."

Hắn nói: "Người đàn ông kia vốn rất ngang tàng, cước bộ

giống như nhất định phải kéo được người phụ nữ kia. Nhưng khi

Vương đại nhân ra mặt, bọn hắn rất thẳng thắn liền buông tay,

ngay cả bạc cũng không lấy."

"Vương đại nhân ăn mặc không giàu không quý, không đến

mức gặp một lần mà đã cảm thấy không thể trêu vào."

Hắn tiếp tục nói: "Huống chi, ta luôn cảm thấy người đàn ông

và người phụ nữ kia luôn nhìn vào trong đám đông, không biết là

tìm ai."

Không biết là tìm ai?

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn không đi theo. Hắn nhìn qua một màn phíatrước, vừa kinh, vừa sợ.Kiếp trước cũng có một màn này, nhưng mà phát sinh ở hainăm sau.Tại sao...Trong lòng hắn sợ hãi, cất giọng nói: "Ta quá đói bụng rồi, tachạy về nhà ăn cơm, Vương huynh cáo từ."Lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.Nghe được một tiếng này, Vương đại nhân quay đầu lại, mặt lộvẻ ngạc nhiên. Lập tức, nhíu mày: "Tại sao lại không có lòngthương hoa tiếc ngọc?"Hắn thu tầm mắt lại, ngẩng đầu mà bước, đi lên phía trướcnói: "Dừng tay! Buông nàng ra!"Người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, và cô gái mặc đồ tang đềucó cảm xúc kinh ngạc ở dưới đáy mắt.Đôi mắt nhìn qua đám người một vòng, lộ ra vẻ ngạc nhiên."Xúi quẩy!"Nam tử mặt lộ vẻ ác sắc, phất ống tay áo một cái, hung ácnói: "Đừng có để cho ta nhìn thấy ngươi!"Hắn nhanh chóng dẫn người hầu rời đi.Vương đại nhân liền nói với cô gái kia: "Cô nương, cô an toànrồi."Cô gái khẽ nói với hắn: "Đa tạ vị đại ca kia."Nơi xa, Cố Đình Viễn mượn gánh bán hàng rong che đậy, nhìnVương đại nhân lấy ra một thỏi bạc, cho nữ tử kia.Còn cô gái kia có chút từ chối, sau đó cảm kích cảm ơn rồi rờiđi.Hắn không lập tức rời đi. Vẫn luôn nhìn chăm chú vào bónglưng của cô gái kia, mãi đến khi cô gái chen vào giữa đám ngườithì mới thu tầm mắt lại."Sao đệ lại về muộn như vậy?"Sắc trời đã tối đen, Cố Thư Dung mở cửa: "Bảo Âm cũng chờgấp."Mọi khi hắn thường về vào lúc trời hơi tối, rất đúng giờ.Hôm nay trở về muộn hơn nửa canh giờ, đúng là làm chongười ta phải gấp gáp.Bảo Âm nói, hắn còn không về nữa thì sẽ ra ngoài tìm hắn.Nghe vậy, Cố Đình Viễn lộ ra vẻ hoảng hốt."Nương tử?" Cố Đình Viễn rón rén vào nhà.Không thấy tiếng đáp lại, hắn nhìn quanh một vòng, trôngthấy một nói bóng lưng ở bên cửa sổ, không khỏi thả nhẹ âmthanh: "Ta trở về rồi.""Đi đâu, làm cái gì, giải thích đi."Bên cửa sổ, bóng lưng xinh đẹp đưa lưng về phía hắn như cũ,ngữ khí lạnh nhạt.Cố Đình Viễn đi vào trong nhà, dời cái ghế, nhẹ nhàng đặt ởsau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nương tử, ngươi ngồi xuốngnghe ta nói."Trần Bảo Âm cảm thấy tay áo khẽ động, dùng sức lấy nó ra,quay đầu nhìn hằm hằm: "Chớ mặt dày mày dạn cùng ta! Khôngdùng được! Thành thật khai báo!"Còn về cái ghế, nàng liếc nhìn qua, nếu ngồi xuống thì khôngphải nàng sẽ thấp sao?Không ngồi!Cố Đình Viễn chậm rãi đưa tay ra, lại giật nàng một chút, mớinói: "Nương tử, ta không làm chuyện xấu, nàng ngồi xuống ngheta nói.""Ta kém chút bị người hại."Thấy nàng bất động, hắn lộ ra bộ dáng tủi thân.Nghe vậy, Trần Bảo Âm sững sờ, ngay sau đó nắm chặt taycủa hắn, thần sắc vừa sợ vừa giận: "Chuyện gì xảy ra?"Không còn thấy chút tức giận lạnh nhạt nào như vừa rồi.Trên mặt nàng đổi thành lo lắng lo nghĩ, nắm lấy tay của hắnhỏi: "Bị thương không?""Không bị thương." Cố Đình Viễn lắc đầu, cầm ngược tay củanàng, đáp: "Ta thông minh, tránh được nhanh."Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Trần Bảo Âm vẫn rất lo lắng."Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"Nàng đã không còn lo đến chuyện còn uy phong hay khôngcòn uy phong, trượt ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Là aimuốn hại chàng?"Cố Đình Viễn: "Không biết là ai muốn hại ta. Nhưng ta thấygiống như là muốn hại ta."Hắn kể hết mọi chuyện ở trên đường hôm nay một lần."Chuyện này có vẻ kỳ quặc."Hắn nói: "Người đàn ông kia vốn rất ngang tàng, cước bộgiống như nhất định phải kéo được người phụ nữ kia. Nhưng khiVương đại nhân ra mặt, bọn hắn rất thẳng thắn liền buông tay,ngay cả bạc cũng không lấy.""Vương đại nhân ăn mặc không giàu không quý, không đếnmức gặp một lần mà đã cảm thấy không thể trêu vào."Hắn tiếp tục nói: "Huống chi, ta luôn cảm thấy người đàn ôngvà người phụ nữ kia luôn nhìn vào trong đám đông, không biết làtìm ai."Không biết là tìm ai?

Chương 438: Ra Tay (1)