"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 592: Là nước mưa!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nói: "Ta có việc muốn suy nghĩ, ngươi hãy chôn đám thi thể nàytrước, sau đó chúng ta lại nói tiếp."Đại hán thấy hắn nói như vậy, cũng biết mình có thể sống tiếp được, cho nên rấtvui mừng."Dạ! Dạ! Ta sẽ chôn bọn họ ngay."Gã đứng dậy, nhìn về phía đám thi thể kia, không khỏi rùng mình.Mười mấy giặc cướp tạo thành đội tiên phong, binh cường mà tráng, vây bắtmột thiếu niên, lại bị thiếu niên này giết sạch.Từ khi thiếu niên kia nhặt chuôi đao lên, tình hình trở nên không đúng.Khi chiến đấu, hắn vẫn giữ nụ cười vui vẻ, xuyên tới xuyên lui trong đámngười, thỉnh thoảng còn bình luận chiêu thức của mọi người nữa.Thế nhưng mỗi lần hắn xuất đao, chắc chắn sẽ có người ngã xuống.Tựa như là ác quỷ đang thu hoạch con mồi vậy.Đại hán cố gắng ép bản thân tỉnh táo, gắng sức đào hố, chôn tất cả thi thể vàotrong, sau đó dựng thành một nấm mồ.Lúc này, trời mưa đã ngừng lại, gió núi lại lạnh lẽo thấu xương.Thiếu niên ngơ ngác nhìn qua khe núi, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.Đại hán do dự vài giây, cuối cùng ép buộc chính mình từ bỏ suy nghĩ cướp ngựachạy trốn, đi tới bên người thiếu niên rồi quỳ xuống, nói: "Anh bạn, đã chônxong.""Ồ."Thiếu niên quay đầu nhìn về phía nấm mồ, khen ngợi: "Người chết phơi thâyhoang dã, lại cách trại của chúng ta quá gần, nếu bùng phát dịch bệnh thì khôngtốt, coi như người đã giải quyết giúp ta một vấn đề lớn.""Xin hãy tha ta một mạng."Đại hán dập đầu nói."Đúng rồi, nửa bộ quyền pháp của ngươi có tên là gì?"Thiếu niên hỏi."Sư phụ tùng nói, nó có tên là Huyết Dũng Quyền.""Tại sao lại là tên này?""Sư phụ nói là ông ấy cũng không biết, có thể là xuất quyền chắc chắn sẽ thấymáu."Liễu Bình bật cười, nói: "Quyền pháp này có tác dụng vận chuyển khí huyết, ýnghĩa chính là dùng để rèn luyện cơ thể, cho nên mới có tên là Huyết DũngềQuyền."Đại hán ngẩn người nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ mình đã học quyền phápnày được mười năm, luôn có ý "xuất quyền tất thấy máu"mà chém giết với người khác, thiếu niên này lại nói ý nghĩa chính của quyềnpháp này là rèn luyện cơ thể, cho nên gã cũng không biết có nên tin thiếu niênnày hay không.Thiếu niên đi tới mấy bước, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta suy nghĩ một thời gian,bộ quyền pháp này của người chủ yếu vận chuyển khí huyết ba mươi sáu tiểuchu thiên, người mới học tới hai mươi mốt tiểu chu thiên, nếu muốn bổ sung thìmấy chiêu còn lại nên luyện như thế này."Hắn triển khai quyền thế, trong thời gian ngắn đánh ra mười hai thức, thu tayliễm tức đứng vững."A!"Đại hán kinh ngạc hét lên."Sao vậy?"Thiếu niên hỏi.Đại hán chảy nước mắt, nức nở nói: "Sư phụ ta... sư phụ ông ấy cũng luyện nhưvậy, đáng tiếc ta không thể học được, hiện tại vừa nhìn mới nhớ ra."Thiếu niên gật đầu, lại đi tới mấy bước, động tác trên tay biến đổi liên tục, dầndần đánh ra một bộ quyền pháp khác, hoàn toàn thoát thai hoán cốt từ bộ"Huyết Dũng Quyền".Đại hán ở cạnh vẫn kinh ngạc quan sát, chỉ cảm thấy bản thân mình không thểngăn cản bất cứ đòn công kích nào của đối phương cả, toàn thân cảm thấy lạnhcả người."Đây là quyền pháp gì?"Gã hỏi.Thiếu niên nói: "Huyết Dũng quyền pháp dùng để rèn luyện cơ thể vẫn cònđược, thể nhưng tình trạng hiện tại của ta không ổn lắm, cho nên ta dùng nó làmcơ sở để sáng tạo ra một bộ quyền pháp khác, dùng để giết địch."Hắn thu quyền thế, quay người nhìn về phía đại hán, nói: "Ngươi chôn xác giúpta, về phần thù lao, ngươi có thể chọn một trong hai phương án sau đây, một làta dạy cho ngươi quyền pháp chuyên môn giết người này, hoặc là ta sẽ truyềncho người nửa bộ sau 'Huyết Dũng Quyền' đã thất truyền cho ngươi."Đại hán nói không chút do dự: "Xin hãy truyền cho ta quyền pháp của sư phụta, đời sau dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ngươi.""Tính tình khá tốt... thế nhưng với công phu của người, trong thời đại loạn lạcnày vẫn sẽ làm cho truyền thừa sư môn bị thất truyền chứ."Liễu Bình nói.ỗ ầĐại hán bỗng rộng mở trong sáng, dập đầu nói: "Xin hãy thu ta làm thủ hạ, ta sẽtận tâm tận lực.""Tên ngươi là gì?""Từ Thắng.""Từ Thắng, ta là Liễu Bình, theo ta về trại.""Vâng."Hai người dắt ngựa, thu giữ những vũ khí trên người giặc cướp, cùng đi xuốngphía chân núi.Khoảng một giờ sau... Liễu Bình và Từ Thắng dắt đám ngựa trở về trại.Từ Thắng quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy trong trại cũng không nhiều người,phần lớn là già yếu tàn tật.Mấy ông lão ngồi quanh một cái lu lớn, dùng bầu nước đựng nước, đang uống."Là nước mưa!"Hai mắt Từ Thắng sáng lên, nói.Một bác gái què chân đi tới trước, đưa một bầu nước cho Liễu Bình, Liễu Bìnhnhận lấy, rồi đưa nó cho Từ Thắng, chờ gã uống sạch nước rồi mới hỏi: "Cácngươi không có nước mưa để uống sao?""Dịch bệnh hoành hành, cũng rất lâu rồi chưa có mưa, chúng ta chỉ có thể uốngnước suối mà thôi... lần trước sau khi uống xong, tám người bị bệnh rồi chếtmất."Từ Thắng nói."Cho nên các ngươi mới quyết định tới cướp trại?"Liễu Bình hỏi."Khi ta làm giặc cướp mới biết được, trong thời đại này ngay cả trộm cướp đềukhông thể sống nổi nữa."Từ Thắng cười khổ, nói.Có vẻ như bác gái kia là người chủ trì của trại này, nhìn về phía Từ Thắng vớivẻ cảnh giác, hỏi: "Liễu Bình, người này là..."Liễu Bình nhớ tới tin tức có trong đầu, cười nói: "Di Ngô không cần lo lắng, gãta là bạn của ta quen biết từ thời ta ở bên ngoài học tập võ nghệ, mới vừa rồicòn giúp ta đẩy lùi giặc cướp nữa."Tới lúc này, vẻ mặt của bác gái lẫn mấy ông lão kia mới thoải mái hơn."Nếu đã là đồng môn của ngươi thì hãy tới đây cùng ăn cơm đi."Di Ngô nói.Từ Thắng quan sát bốn phía, nhỏ giọng nói: "Nam nữ tráng niên của trại cácngươi đều lên chiến trường rồi sao?""Tất nhiên."ễLiễu Bình nói.Dựa theo ký ức, loài người của thế giới này bị đánh bại liên tục, cho tới bây giờđã không thể không chiêu mộ toàn bộ nam nữ tráng niên lên chiến trường.Về phần kẻ địch... Là loài người bị tà hóa, bọn họ tín ngưỡng một giáo phái nàođó, không cho rằng bản thân là loài người nữa, toàn tâm toàn ý muốn hủy diệttoàn bộ Nhân tộc.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nói: "Ta có việc muốn suy nghĩ, ngươi hãy chôn đám thi thể nàytrước, sau đó chúng ta lại nói tiếp."Đại hán thấy hắn nói như vậy, cũng biết mình có thể sống tiếp được, cho nên rấtvui mừng."Dạ! Dạ! Ta sẽ chôn bọn họ ngay."Gã đứng dậy, nhìn về phía đám thi thể kia, không khỏi rùng mình.Mười mấy giặc cướp tạo thành đội tiên phong, binh cường mà tráng, vây bắtmột thiếu niên, lại bị thiếu niên này giết sạch.Từ khi thiếu niên kia nhặt chuôi đao lên, tình hình trở nên không đúng.Khi chiến đấu, hắn vẫn giữ nụ cười vui vẻ, xuyên tới xuyên lui trong đámngười, thỉnh thoảng còn bình luận chiêu thức của mọi người nữa.Thế nhưng mỗi lần hắn xuất đao, chắc chắn sẽ có người ngã xuống.Tựa như là ác quỷ đang thu hoạch con mồi vậy.Đại hán cố gắng ép bản thân tỉnh táo, gắng sức đào hố, chôn tất cả thi thể vàotrong, sau đó dựng thành một nấm mồ.Lúc này, trời mưa đã ngừng lại, gió núi lại lạnh lẽo thấu xương.Thiếu niên ngơ ngác nhìn qua khe núi, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.Đại hán do dự vài giây, cuối cùng ép buộc chính mình từ bỏ suy nghĩ cướp ngựachạy trốn, đi tới bên người thiếu niên rồi quỳ xuống, nói: "Anh bạn, đã chônxong.""Ồ."Thiếu niên quay đầu nhìn về phía nấm mồ, khen ngợi: "Người chết phơi thâyhoang dã, lại cách trại của chúng ta quá gần, nếu bùng phát dịch bệnh thì khôngtốt, coi như người đã giải quyết giúp ta một vấn đề lớn.""Xin hãy tha ta một mạng."Đại hán dập đầu nói."Đúng rồi, nửa bộ quyền pháp của ngươi có tên là gì?"Thiếu niên hỏi."Sư phụ tùng nói, nó có tên là Huyết Dũng Quyền.""Tại sao lại là tên này?""Sư phụ nói là ông ấy cũng không biết, có thể là xuất quyền chắc chắn sẽ thấymáu."Liễu Bình bật cười, nói: "Quyền pháp này có tác dụng vận chuyển khí huyết, ýnghĩa chính là dùng để rèn luyện cơ thể, cho nên mới có tên là Huyết DũngềQuyền."Đại hán ngẩn người nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ mình đã học quyền phápnày được mười năm, luôn có ý "xuất quyền tất thấy máu"mà chém giết với người khác, thiếu niên này lại nói ý nghĩa chính của quyềnpháp này là rèn luyện cơ thể, cho nên gã cũng không biết có nên tin thiếu niênnày hay không.Thiếu niên đi tới mấy bước, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta suy nghĩ một thời gian,bộ quyền pháp này của người chủ yếu vận chuyển khí huyết ba mươi sáu tiểuchu thiên, người mới học tới hai mươi mốt tiểu chu thiên, nếu muốn bổ sung thìmấy chiêu còn lại nên luyện như thế này."Hắn triển khai quyền thế, trong thời gian ngắn đánh ra mười hai thức, thu tayliễm tức đứng vững."A!"Đại hán kinh ngạc hét lên."Sao vậy?"Thiếu niên hỏi.Đại hán chảy nước mắt, nức nở nói: "Sư phụ ta... sư phụ ông ấy cũng luyện nhưvậy, đáng tiếc ta không thể học được, hiện tại vừa nhìn mới nhớ ra."Thiếu niên gật đầu, lại đi tới mấy bước, động tác trên tay biến đổi liên tục, dầndần đánh ra một bộ quyền pháp khác, hoàn toàn thoát thai hoán cốt từ bộ"Huyết Dũng Quyền".Đại hán ở cạnh vẫn kinh ngạc quan sát, chỉ cảm thấy bản thân mình không thểngăn cản bất cứ đòn công kích nào của đối phương cả, toàn thân cảm thấy lạnhcả người."Đây là quyền pháp gì?"Gã hỏi.Thiếu niên nói: "Huyết Dũng quyền pháp dùng để rèn luyện cơ thể vẫn cònđược, thể nhưng tình trạng hiện tại của ta không ổn lắm, cho nên ta dùng nó làmcơ sở để sáng tạo ra một bộ quyền pháp khác, dùng để giết địch."Hắn thu quyền thế, quay người nhìn về phía đại hán, nói: "Ngươi chôn xác giúpta, về phần thù lao, ngươi có thể chọn một trong hai phương án sau đây, một làta dạy cho ngươi quyền pháp chuyên môn giết người này, hoặc là ta sẽ truyềncho người nửa bộ sau 'Huyết Dũng Quyền' đã thất truyền cho ngươi."Đại hán nói không chút do dự: "Xin hãy truyền cho ta quyền pháp của sư phụta, đời sau dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ngươi.""Tính tình khá tốt... thế nhưng với công phu của người, trong thời đại loạn lạcnày vẫn sẽ làm cho truyền thừa sư môn bị thất truyền chứ."Liễu Bình nói.ỗ ầĐại hán bỗng rộng mở trong sáng, dập đầu nói: "Xin hãy thu ta làm thủ hạ, ta sẽtận tâm tận lực.""Tên ngươi là gì?""Từ Thắng.""Từ Thắng, ta là Liễu Bình, theo ta về trại.""Vâng."Hai người dắt ngựa, thu giữ những vũ khí trên người giặc cướp, cùng đi xuốngphía chân núi.Khoảng một giờ sau... Liễu Bình và Từ Thắng dắt đám ngựa trở về trại.Từ Thắng quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy trong trại cũng không nhiều người,phần lớn là già yếu tàn tật.Mấy ông lão ngồi quanh một cái lu lớn, dùng bầu nước đựng nước, đang uống."Là nước mưa!"Hai mắt Từ Thắng sáng lên, nói.Một bác gái què chân đi tới trước, đưa một bầu nước cho Liễu Bình, Liễu Bìnhnhận lấy, rồi đưa nó cho Từ Thắng, chờ gã uống sạch nước rồi mới hỏi: "Cácngươi không có nước mưa để uống sao?""Dịch bệnh hoành hành, cũng rất lâu rồi chưa có mưa, chúng ta chỉ có thể uốngnước suối mà thôi... lần trước sau khi uống xong, tám người bị bệnh rồi chếtmất."Từ Thắng nói."Cho nên các ngươi mới quyết định tới cướp trại?"Liễu Bình hỏi."Khi ta làm giặc cướp mới biết được, trong thời đại này ngay cả trộm cướp đềukhông thể sống nổi nữa."Từ Thắng cười khổ, nói.Có vẻ như bác gái kia là người chủ trì của trại này, nhìn về phía Từ Thắng vớivẻ cảnh giác, hỏi: "Liễu Bình, người này là..."Liễu Bình nhớ tới tin tức có trong đầu, cười nói: "Di Ngô không cần lo lắng, gãta là bạn của ta quen biết từ thời ta ở bên ngoài học tập võ nghệ, mới vừa rồicòn giúp ta đẩy lùi giặc cướp nữa."Tới lúc này, vẻ mặt của bác gái lẫn mấy ông lão kia mới thoải mái hơn."Nếu đã là đồng môn của ngươi thì hãy tới đây cùng ăn cơm đi."Di Ngô nói.Từ Thắng quan sát bốn phía, nhỏ giọng nói: "Nam nữ tráng niên của trại cácngươi đều lên chiến trường rồi sao?""Tất nhiên."ễLiễu Bình nói.Dựa theo ký ức, loài người của thế giới này bị đánh bại liên tục, cho tới bây giờđã không thể không chiêu mộ toàn bộ nam nữ tráng niên lên chiến trường.Về phần kẻ địch... Là loài người bị tà hóa, bọn họ tín ngưỡng một giáo phái nàođó, không cho rằng bản thân là loài người nữa, toàn tâm toàn ý muốn hủy diệttoàn bộ Nhân tộc.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nói: "Ta có việc muốn suy nghĩ, ngươi hãy chôn đám thi thể nàytrước, sau đó chúng ta lại nói tiếp."Đại hán thấy hắn nói như vậy, cũng biết mình có thể sống tiếp được, cho nên rấtvui mừng."Dạ! Dạ! Ta sẽ chôn bọn họ ngay."Gã đứng dậy, nhìn về phía đám thi thể kia, không khỏi rùng mình.Mười mấy giặc cướp tạo thành đội tiên phong, binh cường mà tráng, vây bắtmột thiếu niên, lại bị thiếu niên này giết sạch.Từ khi thiếu niên kia nhặt chuôi đao lên, tình hình trở nên không đúng.Khi chiến đấu, hắn vẫn giữ nụ cười vui vẻ, xuyên tới xuyên lui trong đámngười, thỉnh thoảng còn bình luận chiêu thức của mọi người nữa.Thế nhưng mỗi lần hắn xuất đao, chắc chắn sẽ có người ngã xuống.Tựa như là ác quỷ đang thu hoạch con mồi vậy.Đại hán cố gắng ép bản thân tỉnh táo, gắng sức đào hố, chôn tất cả thi thể vàotrong, sau đó dựng thành một nấm mồ.Lúc này, trời mưa đã ngừng lại, gió núi lại lạnh lẽo thấu xương.Thiếu niên ngơ ngác nhìn qua khe núi, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.Đại hán do dự vài giây, cuối cùng ép buộc chính mình từ bỏ suy nghĩ cướp ngựachạy trốn, đi tới bên người thiếu niên rồi quỳ xuống, nói: "Anh bạn, đã chônxong.""Ồ."Thiếu niên quay đầu nhìn về phía nấm mồ, khen ngợi: "Người chết phơi thâyhoang dã, lại cách trại của chúng ta quá gần, nếu bùng phát dịch bệnh thì khôngtốt, coi như người đã giải quyết giúp ta một vấn đề lớn.""Xin hãy tha ta một mạng."Đại hán dập đầu nói."Đúng rồi, nửa bộ quyền pháp của ngươi có tên là gì?"Thiếu niên hỏi."Sư phụ tùng nói, nó có tên là Huyết Dũng Quyền.""Tại sao lại là tên này?""Sư phụ nói là ông ấy cũng không biết, có thể là xuất quyền chắc chắn sẽ thấymáu."Liễu Bình bật cười, nói: "Quyền pháp này có tác dụng vận chuyển khí huyết, ýnghĩa chính là dùng để rèn luyện cơ thể, cho nên mới có tên là Huyết DũngềQuyền."Đại hán ngẩn người nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ mình đã học quyền phápnày được mười năm, luôn có ý "xuất quyền tất thấy máu"mà chém giết với người khác, thiếu niên này lại nói ý nghĩa chính của quyềnpháp này là rèn luyện cơ thể, cho nên gã cũng không biết có nên tin thiếu niênnày hay không.Thiếu niên đi tới mấy bước, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta suy nghĩ một thời gian,bộ quyền pháp này của người chủ yếu vận chuyển khí huyết ba mươi sáu tiểuchu thiên, người mới học tới hai mươi mốt tiểu chu thiên, nếu muốn bổ sung thìmấy chiêu còn lại nên luyện như thế này."Hắn triển khai quyền thế, trong thời gian ngắn đánh ra mười hai thức, thu tayliễm tức đứng vững."A!"Đại hán kinh ngạc hét lên."Sao vậy?"Thiếu niên hỏi.Đại hán chảy nước mắt, nức nở nói: "Sư phụ ta... sư phụ ông ấy cũng luyện nhưvậy, đáng tiếc ta không thể học được, hiện tại vừa nhìn mới nhớ ra."Thiếu niên gật đầu, lại đi tới mấy bước, động tác trên tay biến đổi liên tục, dầndần đánh ra một bộ quyền pháp khác, hoàn toàn thoát thai hoán cốt từ bộ"Huyết Dũng Quyền".Đại hán ở cạnh vẫn kinh ngạc quan sát, chỉ cảm thấy bản thân mình không thểngăn cản bất cứ đòn công kích nào của đối phương cả, toàn thân cảm thấy lạnhcả người."Đây là quyền pháp gì?"Gã hỏi.Thiếu niên nói: "Huyết Dũng quyền pháp dùng để rèn luyện cơ thể vẫn cònđược, thể nhưng tình trạng hiện tại của ta không ổn lắm, cho nên ta dùng nó làmcơ sở để sáng tạo ra một bộ quyền pháp khác, dùng để giết địch."Hắn thu quyền thế, quay người nhìn về phía đại hán, nói: "Ngươi chôn xác giúpta, về phần thù lao, ngươi có thể chọn một trong hai phương án sau đây, một làta dạy cho ngươi quyền pháp chuyên môn giết người này, hoặc là ta sẽ truyềncho người nửa bộ sau 'Huyết Dũng Quyền' đã thất truyền cho ngươi."Đại hán nói không chút do dự: "Xin hãy truyền cho ta quyền pháp của sư phụta, đời sau dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ngươi.""Tính tình khá tốt... thế nhưng với công phu của người, trong thời đại loạn lạcnày vẫn sẽ làm cho truyền thừa sư môn bị thất truyền chứ."Liễu Bình nói.ỗ ầĐại hán bỗng rộng mở trong sáng, dập đầu nói: "Xin hãy thu ta làm thủ hạ, ta sẽtận tâm tận lực.""Tên ngươi là gì?""Từ Thắng.""Từ Thắng, ta là Liễu Bình, theo ta về trại.""Vâng."Hai người dắt ngựa, thu giữ những vũ khí trên người giặc cướp, cùng đi xuốngphía chân núi.Khoảng một giờ sau... Liễu Bình và Từ Thắng dắt đám ngựa trở về trại.Từ Thắng quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy trong trại cũng không nhiều người,phần lớn là già yếu tàn tật.Mấy ông lão ngồi quanh một cái lu lớn, dùng bầu nước đựng nước, đang uống."Là nước mưa!"Hai mắt Từ Thắng sáng lên, nói.Một bác gái què chân đi tới trước, đưa một bầu nước cho Liễu Bình, Liễu Bìnhnhận lấy, rồi đưa nó cho Từ Thắng, chờ gã uống sạch nước rồi mới hỏi: "Cácngươi không có nước mưa để uống sao?""Dịch bệnh hoành hành, cũng rất lâu rồi chưa có mưa, chúng ta chỉ có thể uốngnước suối mà thôi... lần trước sau khi uống xong, tám người bị bệnh rồi chếtmất."Từ Thắng nói."Cho nên các ngươi mới quyết định tới cướp trại?"Liễu Bình hỏi."Khi ta làm giặc cướp mới biết được, trong thời đại này ngay cả trộm cướp đềukhông thể sống nổi nữa."Từ Thắng cười khổ, nói.Có vẻ như bác gái kia là người chủ trì của trại này, nhìn về phía Từ Thắng vớivẻ cảnh giác, hỏi: "Liễu Bình, người này là..."Liễu Bình nhớ tới tin tức có trong đầu, cười nói: "Di Ngô không cần lo lắng, gãta là bạn của ta quen biết từ thời ta ở bên ngoài học tập võ nghệ, mới vừa rồicòn giúp ta đẩy lùi giặc cướp nữa."Tới lúc này, vẻ mặt của bác gái lẫn mấy ông lão kia mới thoải mái hơn."Nếu đã là đồng môn của ngươi thì hãy tới đây cùng ăn cơm đi."Di Ngô nói.Từ Thắng quan sát bốn phía, nhỏ giọng nói: "Nam nữ tráng niên của trại cácngươi đều lên chiến trường rồi sao?""Tất nhiên."ễLiễu Bình nói.Dựa theo ký ức, loài người của thế giới này bị đánh bại liên tục, cho tới bây giờđã không thể không chiêu mộ toàn bộ nam nữ tráng niên lên chiến trường.Về phần kẻ địch... Là loài người bị tà hóa, bọn họ tín ngưỡng một giáo phái nàođó, không cho rằng bản thân là loài người nữa, toàn tâm toàn ý muốn hủy diệttoàn bộ Nhân tộc.