"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 595: Xác sống
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ba tháng sau.Tại huyện thành.Trong một ngôi nhà nhỏ.Từ Thắng vác một thanh trường mâu, tay cầm một bó vũ khí, đi vào trong nhà,đặt vũ khí tới trước mặt Liễu Bình."Vượt qua rồi sao?"Liễu Bình cười hỏi."Có Liễu ca tiêu tiền, lại thêm gần đây ta luyện tập võ nghệ cũng không tệ,đương nhiên có thể vượt qua sát hạch."Từ Thắng mừng khấp khởi lấy một bộ quần áo của tuần bộ ra, xem trái xemphải, yêu thích không buông tay.Liễu Bình gật đầu nói: "Huyết Dũng quyền của ngươi đã đạt tới tiểu thành, vềsau ta sẽ dạy thêm cho ngươi một bộ quyền pháp, đủ để người dựa vào nó sốngyên ổn."Từ Thắng nghe được ẩn ý trong đó, vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Bình,nói: "Liễu ca, người ta thường nói song quyền khó địch bốn tay, mãnh hổ khóđấu đàn sói, dù người đi tới nơi nào, ta đều sẽ đi theo người phục vụ."Liễu Bình nói: "Ta là người thường xâm nhập vào hoàn cảnh nguy hiểm, huyệnthành này chỉ ở vùng xa xôi, không tranh quyền thế, người ở nơi này sống dễchịu không thích hay sao?"Từ Thắng lắc đầu, nói: "Trong thời đại loạn lạc này, đại trượng phu đươngnhiên cần chuyên luyện võ nghệ, kiến công lập nghiệp, nếu chỉ cầu yên ổn thìchưa biết chừng sẽ có ngày mất mạng."Liễu Bình bật cười, vỗ tay nói: "Ngươi đã có hiểu biết như vậy, vậy hãy theo tađi."Từ Thắng dập đầu, đứng dậy cung kính nói: "Liễu ca, người xem, đây là một bộvũ khí mà ta được phát.Những thứ này đều là trang bị của trinh sát quân khi trước, hiện tại lại dùng đểtrang bị cho tuần bộ chúng ta, có thể thấy được tình hình hiện nay rất nguy cấp."Liễu Bình liếc nhìn binh khí trên mặt đất, tiện tay cầm lên một thanh kiếm, múara hàng ngàn kiếm ảnh."Tốt!"Từ Thắng vỗ tay nói.Liễu Bình ném kiếm đi, cầm lên một thanh đao, lại buông xuống, đổi thành mộtchiếc cung, tùy ý bắn ra bảy tám tiễn.Những mũi tên kia bay ra ngoài, xẹt qua một đường vòng cung, găm trúng câyliễu trên cổng, tạo thành một hàng thẳng tắp.Liễu Bình lại rút mâu, vùng đi vung lại một vòng, bỗng dừng lại, thở dài nói:"Võ nghệ do quan phủ truyền thụ cũng chỉ có thể nhập môn võ đạo, cho dù cóvài chiêu thức được ta suy diễn tiếp, thế nhưng không thể đạt tới thượng thừađược."Từ Thắng im lặng vài giây.Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không thể tiếp nhận nổi.Thập bát ban võ nghệ do quan phủ trân tàng, đều là chiêu pháp có truyền thừacó nguồn gốc, mặc dù hơi kém hơn những môn phái lớn kia, thế nhưng đã vượtxa võ học bình thường.Nếu như tin tức mình trở thành tuần bộ bị những người bạn thời xưa biết được,không biết có bao nhiêu người ghen ghét đỏ mắt nữa.Từ Thắng trầm ngâm nói: "Liễu ca, ta nhớ trong phủ còn có một vài tâm phápnội tu nữa..."Liễu Bình cười nói: "Những tâm pháp đó cũng khá thú vị, lại kết hợp võ họccùng ngũ hành, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy được."Từ Thắng thở dài nói: "Nghe nói Trương tổng bộ đầu dùng hơn hai mươi năm,đã tu thành Hàn Băng chưởng, là đệ nhất nhân của huyện thành này, không biếtkhi nào ta mới có thể tới Sơ khuy môn kính, Đăng đường nhập thất (*): vừa mớihọc hiểu và nhập môn võ đạo.)."Muốn học sao? Ta dạy cho ngươi."Liễu Bình nói.Từ Thắng mừng rỡ, đang định quỳ xuống dập đầu thì lại nghe được tiếng vangtruyền tới từ bên ngoài.Cốc cốc cốc... Có người gõ cửa, lớn tiếng nói: "Cửa thành tây xuất hiện nhiễuloạn, tổng bộ đầu gọi tất cả mọi người tới đó."Từng đợt tiếng bước chân nhanh chóng đi xa."Trong huyện thành này có thể có chuyện gì chứ? Ba tháng nay chỉ có một vàivụ trộm cướp nho nhỏ, như vậy cũng đáng tất cả chúng ta đều đi hay sao?"Từ Thắng cười nói."Nếu tổng bộ đầu đã lên tiếng, chắc hẳn cũng không phải việc nhỏ, đi, đi xemthế nào."Liễu Bình nói.Hai người mặc đồng phục vào.Liễu Bình đeo đao, nhặt một đôi bao tay lên; Từ Thắng thì rút ra một cây trườngmâu, thắt cung tiễn ở phía sau, hơi suy nghẫm rồi lại treo trường kiếm tại bênhông.ễ ế ế ầ ổLiễu Bình liếc gã, nói: "Kiếm cần linh hoạt quỷ dị, không hợp với người, đổi cáikhác đi."Từ Thắng lẩm bẩm: "Ngày xưa ta thấy có người đeo bội kiếm, cũng đều nhìntheo vài lần..."Hóa ra là muốn thể hiện.Liễu Bình lắc đầu, tùy ý gã đi.Thu thập hoàn tất, hai người ra khỏi cửa, đi thẳng tới công tây thành.Những người đi đường đều có vẻ hoảng sợ, vội vã chạy đi, trên đường cũngvắng vẻ hơn ngày bình thường rất nhiều."Tình huống như thế nào vậy?"Từ Thắng khó hiểu hỏi."Tổng bộ đầu ở bên kia."Liễu Bình nhìn về phía cửa thành, nói.Trong đám người nơi đó, có một ông lão dáng vẻ uy nghiêm, ra hiệu hai ngườitới gần."Liễu Bình, người tới đúng lúc lắm... những người khác ngăn chặn cửa thành,không thể cho bất cứ kẻ nào tới đây nhìn trộm.""Rõ."Đám người đáp.Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Trương tổng bộ đầu, chuyện gì vậy?""Ngươi xem."Trương tổng bộ đầu nghiêng người, chỉ về tấm vải trắng đắp trên mặt đất, nói."Hung án?"Liễu Bình hỏi.Hắn đang định đi tới, lại thấy trên tấm vải trắng có một hàng chữ nhỏ:[Xác sống.]Cùng lúc đó, tổng bộ đầu cũng đưa tay ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: "Khôngthể!""Sao vậy?"Liễu Bình ra vẻ không rõ hỏi."Lai lịch thi thể này không rõ, ta nghe nói dịch bệnh lần trước là do xác ngườimà tà giáo đưa tới mới tạo thành, vì vậy sự kiện này vừa phát sinh đã phong tỏakhu vực này, chưa để bất cứ kẻ nào tới gần."Tổng bộ đầu nói."Tổng bộ đầu suy xét rất cẩn thận."ễLiễu Bình khen."Liễu Bình, cả huyện thành chỉ có người thức tỉnh Hỏa quyền, lửa lớn trừ ta...ngươi đốt thi thể này đi."Tổng bộ đầu nói."Không cần thăm dò kỹ càng hơn sao?"Liễu Bình hỏi."Ta đã nhìn qua, người này không phải người của huyện thành chúng ta, với lạitrên người thi thể này có một luồng tà khí, ta cảm thấy xử lý nó càng nhanhcàng tốt, nếu như có vấn đề, một mình ta chịu trách nhiệm."Tổng bộ đầu nói."Tổng bộ đầu anh minh."Liễu Bình chân thành khen ngợi, đeo bao tay lên, cao giọng nói: "Tất cả mọingười lùi về sau, đề phòng!"Đám người đều lùi về phía sau, rút vũ khí ra, làm ra tư thế đề phòng.Bao tay đã được đeo, Liễu Bình bỗng vung một quyền về phía thi thể.Vù...Xung quanh nắm đấm của hắn có khí kình mãnh liệt, bùng ra ngọn lửa hừnghực, lao về phía thi thể được vải trắng che phủ kia.Thi thể bỗng phát ra tiếng rên thảm thiết, bỗng nhảy dựng lên, lao thẳng về phíaLiễu Bình."Xác chết vùng dậy!"Đám người hét lên với vẻ sợ hãi.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ba tháng sau.Tại huyện thành.Trong một ngôi nhà nhỏ.Từ Thắng vác một thanh trường mâu, tay cầm một bó vũ khí, đi vào trong nhà,đặt vũ khí tới trước mặt Liễu Bình."Vượt qua rồi sao?"Liễu Bình cười hỏi."Có Liễu ca tiêu tiền, lại thêm gần đây ta luyện tập võ nghệ cũng không tệ,đương nhiên có thể vượt qua sát hạch."Từ Thắng mừng khấp khởi lấy một bộ quần áo của tuần bộ ra, xem trái xemphải, yêu thích không buông tay.Liễu Bình gật đầu nói: "Huyết Dũng quyền của ngươi đã đạt tới tiểu thành, vềsau ta sẽ dạy thêm cho ngươi một bộ quyền pháp, đủ để người dựa vào nó sốngyên ổn."Từ Thắng nghe được ẩn ý trong đó, vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Bình,nói: "Liễu ca, người ta thường nói song quyền khó địch bốn tay, mãnh hổ khóđấu đàn sói, dù người đi tới nơi nào, ta đều sẽ đi theo người phục vụ."Liễu Bình nói: "Ta là người thường xâm nhập vào hoàn cảnh nguy hiểm, huyệnthành này chỉ ở vùng xa xôi, không tranh quyền thế, người ở nơi này sống dễchịu không thích hay sao?"Từ Thắng lắc đầu, nói: "Trong thời đại loạn lạc này, đại trượng phu đươngnhiên cần chuyên luyện võ nghệ, kiến công lập nghiệp, nếu chỉ cầu yên ổn thìchưa biết chừng sẽ có ngày mất mạng."Liễu Bình bật cười, vỗ tay nói: "Ngươi đã có hiểu biết như vậy, vậy hãy theo tađi."Từ Thắng dập đầu, đứng dậy cung kính nói: "Liễu ca, người xem, đây là một bộvũ khí mà ta được phát.Những thứ này đều là trang bị của trinh sát quân khi trước, hiện tại lại dùng đểtrang bị cho tuần bộ chúng ta, có thể thấy được tình hình hiện nay rất nguy cấp."Liễu Bình liếc nhìn binh khí trên mặt đất, tiện tay cầm lên một thanh kiếm, múara hàng ngàn kiếm ảnh."Tốt!"Từ Thắng vỗ tay nói.Liễu Bình ném kiếm đi, cầm lên một thanh đao, lại buông xuống, đổi thành mộtchiếc cung, tùy ý bắn ra bảy tám tiễn.Những mũi tên kia bay ra ngoài, xẹt qua một đường vòng cung, găm trúng câyliễu trên cổng, tạo thành một hàng thẳng tắp.Liễu Bình lại rút mâu, vùng đi vung lại một vòng, bỗng dừng lại, thở dài nói:"Võ nghệ do quan phủ truyền thụ cũng chỉ có thể nhập môn võ đạo, cho dù cóvài chiêu thức được ta suy diễn tiếp, thế nhưng không thể đạt tới thượng thừađược."Từ Thắng im lặng vài giây.Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không thể tiếp nhận nổi.Thập bát ban võ nghệ do quan phủ trân tàng, đều là chiêu pháp có truyền thừacó nguồn gốc, mặc dù hơi kém hơn những môn phái lớn kia, thế nhưng đã vượtxa võ học bình thường.Nếu như tin tức mình trở thành tuần bộ bị những người bạn thời xưa biết được,không biết có bao nhiêu người ghen ghét đỏ mắt nữa.Từ Thắng trầm ngâm nói: "Liễu ca, ta nhớ trong phủ còn có một vài tâm phápnội tu nữa..."Liễu Bình cười nói: "Những tâm pháp đó cũng khá thú vị, lại kết hợp võ họccùng ngũ hành, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy được."Từ Thắng thở dài nói: "Nghe nói Trương tổng bộ đầu dùng hơn hai mươi năm,đã tu thành Hàn Băng chưởng, là đệ nhất nhân của huyện thành này, không biếtkhi nào ta mới có thể tới Sơ khuy môn kính, Đăng đường nhập thất (*): vừa mớihọc hiểu và nhập môn võ đạo.)."Muốn học sao? Ta dạy cho ngươi."Liễu Bình nói.Từ Thắng mừng rỡ, đang định quỳ xuống dập đầu thì lại nghe được tiếng vangtruyền tới từ bên ngoài.Cốc cốc cốc... Có người gõ cửa, lớn tiếng nói: "Cửa thành tây xuất hiện nhiễuloạn, tổng bộ đầu gọi tất cả mọi người tới đó."Từng đợt tiếng bước chân nhanh chóng đi xa."Trong huyện thành này có thể có chuyện gì chứ? Ba tháng nay chỉ có một vàivụ trộm cướp nho nhỏ, như vậy cũng đáng tất cả chúng ta đều đi hay sao?"Từ Thắng cười nói."Nếu tổng bộ đầu đã lên tiếng, chắc hẳn cũng không phải việc nhỏ, đi, đi xemthế nào."Liễu Bình nói.Hai người mặc đồng phục vào.Liễu Bình đeo đao, nhặt một đôi bao tay lên; Từ Thắng thì rút ra một cây trườngmâu, thắt cung tiễn ở phía sau, hơi suy nghẫm rồi lại treo trường kiếm tại bênhông.ễ ế ế ầ ổLiễu Bình liếc gã, nói: "Kiếm cần linh hoạt quỷ dị, không hợp với người, đổi cáikhác đi."Từ Thắng lẩm bẩm: "Ngày xưa ta thấy có người đeo bội kiếm, cũng đều nhìntheo vài lần..."Hóa ra là muốn thể hiện.Liễu Bình lắc đầu, tùy ý gã đi.Thu thập hoàn tất, hai người ra khỏi cửa, đi thẳng tới công tây thành.Những người đi đường đều có vẻ hoảng sợ, vội vã chạy đi, trên đường cũngvắng vẻ hơn ngày bình thường rất nhiều."Tình huống như thế nào vậy?"Từ Thắng khó hiểu hỏi."Tổng bộ đầu ở bên kia."Liễu Bình nhìn về phía cửa thành, nói.Trong đám người nơi đó, có một ông lão dáng vẻ uy nghiêm, ra hiệu hai ngườitới gần."Liễu Bình, người tới đúng lúc lắm... những người khác ngăn chặn cửa thành,không thể cho bất cứ kẻ nào tới đây nhìn trộm.""Rõ."Đám người đáp.Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Trương tổng bộ đầu, chuyện gì vậy?""Ngươi xem."Trương tổng bộ đầu nghiêng người, chỉ về tấm vải trắng đắp trên mặt đất, nói."Hung án?"Liễu Bình hỏi.Hắn đang định đi tới, lại thấy trên tấm vải trắng có một hàng chữ nhỏ:[Xác sống.]Cùng lúc đó, tổng bộ đầu cũng đưa tay ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: "Khôngthể!""Sao vậy?"Liễu Bình ra vẻ không rõ hỏi."Lai lịch thi thể này không rõ, ta nghe nói dịch bệnh lần trước là do xác ngườimà tà giáo đưa tới mới tạo thành, vì vậy sự kiện này vừa phát sinh đã phong tỏakhu vực này, chưa để bất cứ kẻ nào tới gần."Tổng bộ đầu nói."Tổng bộ đầu suy xét rất cẩn thận."ễLiễu Bình khen."Liễu Bình, cả huyện thành chỉ có người thức tỉnh Hỏa quyền, lửa lớn trừ ta...ngươi đốt thi thể này đi."Tổng bộ đầu nói."Không cần thăm dò kỹ càng hơn sao?"Liễu Bình hỏi."Ta đã nhìn qua, người này không phải người của huyện thành chúng ta, với lạitrên người thi thể này có một luồng tà khí, ta cảm thấy xử lý nó càng nhanhcàng tốt, nếu như có vấn đề, một mình ta chịu trách nhiệm."Tổng bộ đầu nói."Tổng bộ đầu anh minh."Liễu Bình chân thành khen ngợi, đeo bao tay lên, cao giọng nói: "Tất cả mọingười lùi về sau, đề phòng!"Đám người đều lùi về phía sau, rút vũ khí ra, làm ra tư thế đề phòng.Bao tay đã được đeo, Liễu Bình bỗng vung một quyền về phía thi thể.Vù...Xung quanh nắm đấm của hắn có khí kình mãnh liệt, bùng ra ngọn lửa hừnghực, lao về phía thi thể được vải trắng che phủ kia.Thi thể bỗng phát ra tiếng rên thảm thiết, bỗng nhảy dựng lên, lao thẳng về phíaLiễu Bình."Xác chết vùng dậy!"Đám người hét lên với vẻ sợ hãi.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ba tháng sau.Tại huyện thành.Trong một ngôi nhà nhỏ.Từ Thắng vác một thanh trường mâu, tay cầm một bó vũ khí, đi vào trong nhà,đặt vũ khí tới trước mặt Liễu Bình."Vượt qua rồi sao?"Liễu Bình cười hỏi."Có Liễu ca tiêu tiền, lại thêm gần đây ta luyện tập võ nghệ cũng không tệ,đương nhiên có thể vượt qua sát hạch."Từ Thắng mừng khấp khởi lấy một bộ quần áo của tuần bộ ra, xem trái xemphải, yêu thích không buông tay.Liễu Bình gật đầu nói: "Huyết Dũng quyền của ngươi đã đạt tới tiểu thành, vềsau ta sẽ dạy thêm cho ngươi một bộ quyền pháp, đủ để người dựa vào nó sốngyên ổn."Từ Thắng nghe được ẩn ý trong đó, vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Bình,nói: "Liễu ca, người ta thường nói song quyền khó địch bốn tay, mãnh hổ khóđấu đàn sói, dù người đi tới nơi nào, ta đều sẽ đi theo người phục vụ."Liễu Bình nói: "Ta là người thường xâm nhập vào hoàn cảnh nguy hiểm, huyệnthành này chỉ ở vùng xa xôi, không tranh quyền thế, người ở nơi này sống dễchịu không thích hay sao?"Từ Thắng lắc đầu, nói: "Trong thời đại loạn lạc này, đại trượng phu đươngnhiên cần chuyên luyện võ nghệ, kiến công lập nghiệp, nếu chỉ cầu yên ổn thìchưa biết chừng sẽ có ngày mất mạng."Liễu Bình bật cười, vỗ tay nói: "Ngươi đã có hiểu biết như vậy, vậy hãy theo tađi."Từ Thắng dập đầu, đứng dậy cung kính nói: "Liễu ca, người xem, đây là một bộvũ khí mà ta được phát.Những thứ này đều là trang bị của trinh sát quân khi trước, hiện tại lại dùng đểtrang bị cho tuần bộ chúng ta, có thể thấy được tình hình hiện nay rất nguy cấp."Liễu Bình liếc nhìn binh khí trên mặt đất, tiện tay cầm lên một thanh kiếm, múara hàng ngàn kiếm ảnh."Tốt!"Từ Thắng vỗ tay nói.Liễu Bình ném kiếm đi, cầm lên một thanh đao, lại buông xuống, đổi thành mộtchiếc cung, tùy ý bắn ra bảy tám tiễn.Những mũi tên kia bay ra ngoài, xẹt qua một đường vòng cung, găm trúng câyliễu trên cổng, tạo thành một hàng thẳng tắp.Liễu Bình lại rút mâu, vùng đi vung lại một vòng, bỗng dừng lại, thở dài nói:"Võ nghệ do quan phủ truyền thụ cũng chỉ có thể nhập môn võ đạo, cho dù cóvài chiêu thức được ta suy diễn tiếp, thế nhưng không thể đạt tới thượng thừađược."Từ Thắng im lặng vài giây.Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không thể tiếp nhận nổi.Thập bát ban võ nghệ do quan phủ trân tàng, đều là chiêu pháp có truyền thừacó nguồn gốc, mặc dù hơi kém hơn những môn phái lớn kia, thế nhưng đã vượtxa võ học bình thường.Nếu như tin tức mình trở thành tuần bộ bị những người bạn thời xưa biết được,không biết có bao nhiêu người ghen ghét đỏ mắt nữa.Từ Thắng trầm ngâm nói: "Liễu ca, ta nhớ trong phủ còn có một vài tâm phápnội tu nữa..."Liễu Bình cười nói: "Những tâm pháp đó cũng khá thú vị, lại kết hợp võ họccùng ngũ hành, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy được."Từ Thắng thở dài nói: "Nghe nói Trương tổng bộ đầu dùng hơn hai mươi năm,đã tu thành Hàn Băng chưởng, là đệ nhất nhân của huyện thành này, không biếtkhi nào ta mới có thể tới Sơ khuy môn kính, Đăng đường nhập thất (*): vừa mớihọc hiểu và nhập môn võ đạo.)."Muốn học sao? Ta dạy cho ngươi."Liễu Bình nói.Từ Thắng mừng rỡ, đang định quỳ xuống dập đầu thì lại nghe được tiếng vangtruyền tới từ bên ngoài.Cốc cốc cốc... Có người gõ cửa, lớn tiếng nói: "Cửa thành tây xuất hiện nhiễuloạn, tổng bộ đầu gọi tất cả mọi người tới đó."Từng đợt tiếng bước chân nhanh chóng đi xa."Trong huyện thành này có thể có chuyện gì chứ? Ba tháng nay chỉ có một vàivụ trộm cướp nho nhỏ, như vậy cũng đáng tất cả chúng ta đều đi hay sao?"Từ Thắng cười nói."Nếu tổng bộ đầu đã lên tiếng, chắc hẳn cũng không phải việc nhỏ, đi, đi xemthế nào."Liễu Bình nói.Hai người mặc đồng phục vào.Liễu Bình đeo đao, nhặt một đôi bao tay lên; Từ Thắng thì rút ra một cây trườngmâu, thắt cung tiễn ở phía sau, hơi suy nghẫm rồi lại treo trường kiếm tại bênhông.ễ ế ế ầ ổLiễu Bình liếc gã, nói: "Kiếm cần linh hoạt quỷ dị, không hợp với người, đổi cáikhác đi."Từ Thắng lẩm bẩm: "Ngày xưa ta thấy có người đeo bội kiếm, cũng đều nhìntheo vài lần..."Hóa ra là muốn thể hiện.Liễu Bình lắc đầu, tùy ý gã đi.Thu thập hoàn tất, hai người ra khỏi cửa, đi thẳng tới công tây thành.Những người đi đường đều có vẻ hoảng sợ, vội vã chạy đi, trên đường cũngvắng vẻ hơn ngày bình thường rất nhiều."Tình huống như thế nào vậy?"Từ Thắng khó hiểu hỏi."Tổng bộ đầu ở bên kia."Liễu Bình nhìn về phía cửa thành, nói.Trong đám người nơi đó, có một ông lão dáng vẻ uy nghiêm, ra hiệu hai ngườitới gần."Liễu Bình, người tới đúng lúc lắm... những người khác ngăn chặn cửa thành,không thể cho bất cứ kẻ nào tới đây nhìn trộm.""Rõ."Đám người đáp.Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Trương tổng bộ đầu, chuyện gì vậy?""Ngươi xem."Trương tổng bộ đầu nghiêng người, chỉ về tấm vải trắng đắp trên mặt đất, nói."Hung án?"Liễu Bình hỏi.Hắn đang định đi tới, lại thấy trên tấm vải trắng có một hàng chữ nhỏ:[Xác sống.]Cùng lúc đó, tổng bộ đầu cũng đưa tay ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: "Khôngthể!""Sao vậy?"Liễu Bình ra vẻ không rõ hỏi."Lai lịch thi thể này không rõ, ta nghe nói dịch bệnh lần trước là do xác ngườimà tà giáo đưa tới mới tạo thành, vì vậy sự kiện này vừa phát sinh đã phong tỏakhu vực này, chưa để bất cứ kẻ nào tới gần."Tổng bộ đầu nói."Tổng bộ đầu suy xét rất cẩn thận."ễLiễu Bình khen."Liễu Bình, cả huyện thành chỉ có người thức tỉnh Hỏa quyền, lửa lớn trừ ta...ngươi đốt thi thể này đi."Tổng bộ đầu nói."Không cần thăm dò kỹ càng hơn sao?"Liễu Bình hỏi."Ta đã nhìn qua, người này không phải người của huyện thành chúng ta, với lạitrên người thi thể này có một luồng tà khí, ta cảm thấy xử lý nó càng nhanhcàng tốt, nếu như có vấn đề, một mình ta chịu trách nhiệm."Tổng bộ đầu nói."Tổng bộ đầu anh minh."Liễu Bình chân thành khen ngợi, đeo bao tay lên, cao giọng nói: "Tất cả mọingười lùi về sau, đề phòng!"Đám người đều lùi về phía sau, rút vũ khí ra, làm ra tư thế đề phòng.Bao tay đã được đeo, Liễu Bình bỗng vung một quyền về phía thi thể.Vù...Xung quanh nắm đấm của hắn có khí kình mãnh liệt, bùng ra ngọn lửa hừnghực, lao về phía thi thể được vải trắng che phủ kia.Thi thể bỗng phát ra tiếng rên thảm thiết, bỗng nhảy dựng lên, lao thẳng về phíaLiễu Bình."Xác chết vùng dậy!"Đám người hét lên với vẻ sợ hãi.