"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1014: Sổ đen?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… -- Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, ai lại không muốn một con vật cưỡi uy phongkia chứ? Liễu Bình nói: “Đại nhân, ta không cần vật cưỡi.""Ngươi không cần vật cưỡi?"Chủ trang viên ngạc nhiên lặp lại."Đúng vậy, ta muốn cái chuồng ngựa kia."Liễu Bình nói."Chuồng ngựa? Ngươi muốn thứ đó để làm gì?"Chủ trang viên hỏi.Lúc này, cả quý phụ kia thậm chí những người hầu chung quanh đều lộ ra vẻmặt không thể lý giải."Đại nhân, chuồng ngựa có rất nhiều tác dụng, ta thích nó."Liễu Bình nói."Nhưng nó chỉ có tác dụng là chăn nuôi và sắp xếp vật cưỡi thôi."Chủ trang viên nhún vai và nói."Thật ra nó không chỉ có công năng như vậy."Liễu Bình nói."Còn có cái gì?"Chủ trang viên hỏi."Ta cũng không biết, ví dụ như ——”.Liễu Bình sờ soạng một hồi trong hư không.Nói đến trợ giúp thì phải nhắc đến Andrea.Lúc Liễu Bình duỗi tay mò mẫn, cô bé lập tức đặt một vật gì đó vào hư không.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút vật kia ra.Chỉ thấy đây là một cái yên ngựa màu đen được khảm các loại phù văn quỷ dị.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Sức mạnh thần thánh bám vào yên ngựa cổ xưa này khiến nó mang theo nănglực phù hợp với tính chất đặc biệt trên người của ngươi-- “Cái yên thù địch.""Vật hi hữu, đạo cụ thần thánh.""Làm kẻ địch của ngươi hóa thành trâu, ngựa, heo hoặc những vật cưỡi loạikhác có thể cưỡi, ăn roi của ngươi, được người sử dụng.""-- Được cống hiến sức lực cho thần thánh, đây là vinh hạnh của hắn / ả."ễ ấ ấChủ trang viên nhìn yên ngựa Liễu Bình lấy ra, cảm thấy hứng thú mà nói:“Thứ này là một loại sức mạnh người hiện hóa ra sao?"Liễu Bình trực tiếp ném yên ngựa qua.Quý phụ nói: “Đại nhân cẩn thận, để ta ––"Ả ta duỗi tay đón lấy yên ngựa kia.Ai ngờ trong nháy mắt vào tay, điều không tưởng đã xảy ra.Chỉ thấy yên ngựa dừng lại trên tay bỗng hóa thành một vệt sáng, hoàn toàn baophủ lấy ả ta.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Quý phụ lập tức hóa thành một con ngựa cao lớn màu nâu.Chủ trang viên: “..."Những người hầu nhìn lén chung quanh: “...""Đây là nguyên nhân ta muốn chuồng ngựa, đại nhân, về sau ta sẽ có rất nhiềuvật cưỡi."Liễu Bình mặt không đổi sắc mà nói.Chủ trang viên ngơ ngẩn nhìn con ngựa kia, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng vỗtay và nói: “Rất tốt, chuồng ngựa là của ngươi."Chủ trang viên vỗ tay đồng ý ngay đường trường.Hiện tại.Chuồng ngựa này là của Liễu Bình.Hắn đứng trong chuồng ngựa, duỗi tay đặt lên lan can chuồng ngựa bằng gỗ,vừa muốn lộ ra nụ cười chiến thắng-- Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm vàtrang trọng vang lên từ chuồng ngựa: “Tay của người tiếp xúc với lan can, hànhvi này sinh ra phí dụng, xin hãy chi trả một kilogram hoàng kim để đổi lấyquyền sử dụng chuồng ngựa (Một ngày).""Nếu người từ chối chi trả, vậy mỗi ngày người phải tới chuồng ngựa làm việc,từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, mỗi tuần sau ngày, phải làm liên tục như vậymãi thẳng đến khi người thành công hoàn lại tất cả nợ nần.""Xét thấy người chưa tròn mười tám tuổi, món nợ này sẽ được giảm bớt.""Chúc mừng!""Một kilogram hoàng kim người mắc nợ được giảm bớt 0.00001 gram."Liễu Bình nhìn lướt qua những nhắc nhở phù đó, quay đầu nhìn ra ngoài chuồngngựa.Chỉ thấy những người hầu đó đều nghiêng đầu, người nào cũng bận rộn làmviệc, tuyệt đối không nhìn qua bên này một cái.ẩ ầ ẩ ẩ ếChủ trang viên cũng ngẩng đầu nhìn nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Hôm nay thời tiếtthật tốt, thích hợp để đi uống trà chiều."Nói xong thì gã xoay người đi vào cánh cổng lâu đài rồi biến mất.Liễu Bình trầm mặc một giây.Tốt... Lắm... Thì ra các ngươi đều biết kiến trúc Thần Thánh Trắc chơi cái trònày.Khó trách chủ trang viên sảng khoái như vậy.Khó trách những người hầu đó không một ai phản đối, ngay cả những cao thủnấp trong chỗ tối của trang viên, cũng không kẻ nào đứng ra nói chuyện.Liễu Bình lại nhìn về phía cánh cổng trang viên.Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa ngừng ở gần cánh cổng, xếp thành một hàng, đượcngười hầu đặc biệt nuôi nấng, chải lông, chăm sóc –– Nhưng không một conngựa nào được sắp xếp vào chuồng ngựa.Thì ra là thế.Cho dù bọn quái vật Ác Mộng lợi hại đến mấy, cũng chỉ có thể chiếm lĩnh trangviên-- Kiến trúc Thần Thánh Trắc tuyệt đối không bỏ qua chuyện thu phí.Trừ phi người huỷ hoại nó.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Nếu ta từ chối thì sao?"Giọng nói trang trọng kia lại vang lên lần nữa: “Từ chối chi trả phí sử dụng thìsẽ bị xếp vào sổ đen thần thánh.""Sổ đen?"Liễu Bình ngạc nhiên nói.Chỉ nghe “Bang"một tiếng, trong hư không nhảy ra một tấm da dê thật dài.Một đầu của tấm da dê này hoàn toàn đi vào hư không, đầu còn lại thì dừng trêntay Liễu Bình, trên đó là những cái tên chi chít được viết bằng mực nước màuđen.Liễu Bình cầm tấm da dê dài gần như vô tận này, thuận miệng thì thầm:“Lucifer, chưa trả phí tu bổ chiến giáp, quá hạn ba tháng, xếp vào sổ đen, đánhvào địa ngục.""Adam, nợ tiền thuê nhà, quá hạn một ngày, xếp vào sổ đen, trục xuất khỏivườn địa đàng “Eve, thiếu phí thẻ tín dụng, quá hạn năm ngày, xếp vào sổ đen,trục xuất..."Hắn đang cẩn thận nhìn thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói: “Chú ý, cơ hộicủa ngươi đã tới!”.- - Là giọng nói của thượng đế."Cơ hội gì?"Liễu Bình có chút khó hiểu, âm thầm hỏi.ấ ấ ố ế ố ế"Tòa trang viên này cất giấu thánh quốc của ta, nhưng nếu người muốn trực tiếpthu nó, nhất định sẽ khiến những quái vật đó chú ý, vậy hiện tại đã có mộtphương thức khác giúp người đạt được quyền sở hữu nó."Thượng để nói."Phương thức gì?"Liễu Bình hỏi."Hiện tại tất cả quái vật đều biết người đạt được chuồng ngựa, vậy khi ngườikhông trả phí, ngươi sẽ bị đánh vào địa ngục -- Vậy chúng sẽ cam chịu là ngườiđang giãy giụa trong địa ngục."Thượng đế nói."Cái này có liên hệ gì với ăn cắp thành quốc chứ?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."Trong địa ngục có một con đường nhỏ bí ẩn, có thể trực tiếp đi đến thánhquốc!"Thượng để nói."Vậy -- ta không trả phí đúng không?"Liễu Bình nói."Đúng thế, người chỉ là một thiếu niên, tìm đâu ra hoàng kim gì, đúng là phảinợ phí, sau đó người lại không chịu làm công việc 996 (1), vì thế thuận lợi đếnđịa ngục một chuyến."Thượng đế vui vẻ nói.(1) Công việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày 1 tuần."Địa ngục... Tình hình của nó như thế nào, có khác nhau gì Luyện Ngụckhông?"Liễu Bình hỏi."Đó là một nơi chịu khổ chịu nạn, nhưng nó từng bị bọn quái vật Ác Mộng pháhủy, cho nên thật ra ta cũng không biết hiện tại nó như thế nào."Thượng đế nói."Nhưng nó là địa bàn của ngươi.""Đúng vậy, tuy thời gian nó rời khỏi ta có hơi dài, nhưng dù sao cũng thuộc vềđịa bàn của ta –– cho nên đây là cơ hội của chúng ta!""Ngươi xác định địa ngục có thể dẫn đến thành quốc của ngươi?""Cực kỳ xác định, con đường kia là ta đặt biệt dựng nên, tuyệt đối không sai.""... Được rồi, vậy ta đi một chuyến."Liễu Bình nói xong thì tùy tiện ném sổ đen thần thánh đi, cười lạnh và nói:“Muốn lấy tiền của ta? Mơ mộng hão huyền!"ấ ể ổChỉ thấy quyển sổ đen thật dài kia tự lơ lửng ở giữa không trung, dùng nét bútmàu đen bắt đầu viết tên của Liễu Bình-- Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bỗngphản ứng lại, lập tức kêu gọi thượng đế: “Không thể để lộ tên của ta!""A –– biết, ta chính là chúa tể toàn trí toàn năng, người phải tin tưởng ta."Thượng để trả lời với giọng điệu trầm ổn.Liễu Bình nhìn lại sổ đen, chỉ thấy trên giấy xuất hiện một danh hiệu: “0880."-- Rất tốt, vậy thì không thành vấn đề.Nhưng nếu nhìn kỹ nói, sẽ phát hiện chỗ đặt bút số “0"đầu tiên chuẩn bị nghiêng qua bên phải -- Đó là nét đầu trong chữ “Liễu"–– kết quả lại gắng gượng mà biến thành hình tròn, cuối cùng vòng thành mộtsố “0”.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… -- Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, ai lại không muốn một con vật cưỡi uy phongkia chứ? Liễu Bình nói: “Đại nhân, ta không cần vật cưỡi.""Ngươi không cần vật cưỡi?"Chủ trang viên ngạc nhiên lặp lại."Đúng vậy, ta muốn cái chuồng ngựa kia."Liễu Bình nói."Chuồng ngựa? Ngươi muốn thứ đó để làm gì?"Chủ trang viên hỏi.Lúc này, cả quý phụ kia thậm chí những người hầu chung quanh đều lộ ra vẻmặt không thể lý giải."Đại nhân, chuồng ngựa có rất nhiều tác dụng, ta thích nó."Liễu Bình nói."Nhưng nó chỉ có tác dụng là chăn nuôi và sắp xếp vật cưỡi thôi."Chủ trang viên nhún vai và nói."Thật ra nó không chỉ có công năng như vậy."Liễu Bình nói."Còn có cái gì?"Chủ trang viên hỏi."Ta cũng không biết, ví dụ như ——”.Liễu Bình sờ soạng một hồi trong hư không.Nói đến trợ giúp thì phải nhắc đến Andrea.Lúc Liễu Bình duỗi tay mò mẫn, cô bé lập tức đặt một vật gì đó vào hư không.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút vật kia ra.Chỉ thấy đây là một cái yên ngựa màu đen được khảm các loại phù văn quỷ dị.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Sức mạnh thần thánh bám vào yên ngựa cổ xưa này khiến nó mang theo nănglực phù hợp với tính chất đặc biệt trên người của ngươi-- “Cái yên thù địch.""Vật hi hữu, đạo cụ thần thánh.""Làm kẻ địch của ngươi hóa thành trâu, ngựa, heo hoặc những vật cưỡi loạikhác có thể cưỡi, ăn roi của ngươi, được người sử dụng.""-- Được cống hiến sức lực cho thần thánh, đây là vinh hạnh của hắn / ả."ễ ấ ấChủ trang viên nhìn yên ngựa Liễu Bình lấy ra, cảm thấy hứng thú mà nói:“Thứ này là một loại sức mạnh người hiện hóa ra sao?"Liễu Bình trực tiếp ném yên ngựa qua.Quý phụ nói: “Đại nhân cẩn thận, để ta ––"Ả ta duỗi tay đón lấy yên ngựa kia.Ai ngờ trong nháy mắt vào tay, điều không tưởng đã xảy ra.Chỉ thấy yên ngựa dừng lại trên tay bỗng hóa thành một vệt sáng, hoàn toàn baophủ lấy ả ta.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Quý phụ lập tức hóa thành một con ngựa cao lớn màu nâu.Chủ trang viên: “..."Những người hầu nhìn lén chung quanh: “...""Đây là nguyên nhân ta muốn chuồng ngựa, đại nhân, về sau ta sẽ có rất nhiềuvật cưỡi."Liễu Bình mặt không đổi sắc mà nói.Chủ trang viên ngơ ngẩn nhìn con ngựa kia, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng vỗtay và nói: “Rất tốt, chuồng ngựa là của ngươi."Chủ trang viên vỗ tay đồng ý ngay đường trường.Hiện tại.Chuồng ngựa này là của Liễu Bình.Hắn đứng trong chuồng ngựa, duỗi tay đặt lên lan can chuồng ngựa bằng gỗ,vừa muốn lộ ra nụ cười chiến thắng-- Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm vàtrang trọng vang lên từ chuồng ngựa: “Tay của người tiếp xúc với lan can, hànhvi này sinh ra phí dụng, xin hãy chi trả một kilogram hoàng kim để đổi lấyquyền sử dụng chuồng ngựa (Một ngày).""Nếu người từ chối chi trả, vậy mỗi ngày người phải tới chuồng ngựa làm việc,từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, mỗi tuần sau ngày, phải làm liên tục như vậymãi thẳng đến khi người thành công hoàn lại tất cả nợ nần.""Xét thấy người chưa tròn mười tám tuổi, món nợ này sẽ được giảm bớt.""Chúc mừng!""Một kilogram hoàng kim người mắc nợ được giảm bớt 0.00001 gram."Liễu Bình nhìn lướt qua những nhắc nhở phù đó, quay đầu nhìn ra ngoài chuồngngựa.Chỉ thấy những người hầu đó đều nghiêng đầu, người nào cũng bận rộn làmviệc, tuyệt đối không nhìn qua bên này một cái.ẩ ầ ẩ ẩ ếChủ trang viên cũng ngẩng đầu nhìn nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Hôm nay thời tiếtthật tốt, thích hợp để đi uống trà chiều."Nói xong thì gã xoay người đi vào cánh cổng lâu đài rồi biến mất.Liễu Bình trầm mặc một giây.Tốt... Lắm... Thì ra các ngươi đều biết kiến trúc Thần Thánh Trắc chơi cái trònày.Khó trách chủ trang viên sảng khoái như vậy.Khó trách những người hầu đó không một ai phản đối, ngay cả những cao thủnấp trong chỗ tối của trang viên, cũng không kẻ nào đứng ra nói chuyện.Liễu Bình lại nhìn về phía cánh cổng trang viên.Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa ngừng ở gần cánh cổng, xếp thành một hàng, đượcngười hầu đặc biệt nuôi nấng, chải lông, chăm sóc –– Nhưng không một conngựa nào được sắp xếp vào chuồng ngựa.Thì ra là thế.Cho dù bọn quái vật Ác Mộng lợi hại đến mấy, cũng chỉ có thể chiếm lĩnh trangviên-- Kiến trúc Thần Thánh Trắc tuyệt đối không bỏ qua chuyện thu phí.Trừ phi người huỷ hoại nó.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Nếu ta từ chối thì sao?"Giọng nói trang trọng kia lại vang lên lần nữa: “Từ chối chi trả phí sử dụng thìsẽ bị xếp vào sổ đen thần thánh.""Sổ đen?"Liễu Bình ngạc nhiên nói.Chỉ nghe “Bang"một tiếng, trong hư không nhảy ra một tấm da dê thật dài.Một đầu của tấm da dê này hoàn toàn đi vào hư không, đầu còn lại thì dừng trêntay Liễu Bình, trên đó là những cái tên chi chít được viết bằng mực nước màuđen.Liễu Bình cầm tấm da dê dài gần như vô tận này, thuận miệng thì thầm:“Lucifer, chưa trả phí tu bổ chiến giáp, quá hạn ba tháng, xếp vào sổ đen, đánhvào địa ngục.""Adam, nợ tiền thuê nhà, quá hạn một ngày, xếp vào sổ đen, trục xuất khỏivườn địa đàng “Eve, thiếu phí thẻ tín dụng, quá hạn năm ngày, xếp vào sổ đen,trục xuất..."Hắn đang cẩn thận nhìn thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói: “Chú ý, cơ hộicủa ngươi đã tới!”.- - Là giọng nói của thượng đế."Cơ hội gì?"Liễu Bình có chút khó hiểu, âm thầm hỏi.ấ ấ ố ế ố ế"Tòa trang viên này cất giấu thánh quốc của ta, nhưng nếu người muốn trực tiếpthu nó, nhất định sẽ khiến những quái vật đó chú ý, vậy hiện tại đã có mộtphương thức khác giúp người đạt được quyền sở hữu nó."Thượng để nói."Phương thức gì?"Liễu Bình hỏi."Hiện tại tất cả quái vật đều biết người đạt được chuồng ngựa, vậy khi ngườikhông trả phí, ngươi sẽ bị đánh vào địa ngục -- Vậy chúng sẽ cam chịu là ngườiđang giãy giụa trong địa ngục."Thượng đế nói."Cái này có liên hệ gì với ăn cắp thành quốc chứ?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."Trong địa ngục có một con đường nhỏ bí ẩn, có thể trực tiếp đi đến thánhquốc!"Thượng để nói."Vậy -- ta không trả phí đúng không?"Liễu Bình nói."Đúng thế, người chỉ là một thiếu niên, tìm đâu ra hoàng kim gì, đúng là phảinợ phí, sau đó người lại không chịu làm công việc 996 (1), vì thế thuận lợi đếnđịa ngục một chuyến."Thượng đế vui vẻ nói.(1) Công việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày 1 tuần."Địa ngục... Tình hình của nó như thế nào, có khác nhau gì Luyện Ngụckhông?"Liễu Bình hỏi."Đó là một nơi chịu khổ chịu nạn, nhưng nó từng bị bọn quái vật Ác Mộng pháhủy, cho nên thật ra ta cũng không biết hiện tại nó như thế nào."Thượng đế nói."Nhưng nó là địa bàn của ngươi.""Đúng vậy, tuy thời gian nó rời khỏi ta có hơi dài, nhưng dù sao cũng thuộc vềđịa bàn của ta –– cho nên đây là cơ hội của chúng ta!""Ngươi xác định địa ngục có thể dẫn đến thành quốc của ngươi?""Cực kỳ xác định, con đường kia là ta đặt biệt dựng nên, tuyệt đối không sai.""... Được rồi, vậy ta đi một chuyến."Liễu Bình nói xong thì tùy tiện ném sổ đen thần thánh đi, cười lạnh và nói:“Muốn lấy tiền của ta? Mơ mộng hão huyền!"ấ ể ổChỉ thấy quyển sổ đen thật dài kia tự lơ lửng ở giữa không trung, dùng nét bútmàu đen bắt đầu viết tên của Liễu Bình-- Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bỗngphản ứng lại, lập tức kêu gọi thượng đế: “Không thể để lộ tên của ta!""A –– biết, ta chính là chúa tể toàn trí toàn năng, người phải tin tưởng ta."Thượng để trả lời với giọng điệu trầm ổn.Liễu Bình nhìn lại sổ đen, chỉ thấy trên giấy xuất hiện một danh hiệu: “0880."-- Rất tốt, vậy thì không thành vấn đề.Nhưng nếu nhìn kỹ nói, sẽ phát hiện chỗ đặt bút số “0"đầu tiên chuẩn bị nghiêng qua bên phải -- Đó là nét đầu trong chữ “Liễu"–– kết quả lại gắng gượng mà biến thành hình tròn, cuối cùng vòng thành mộtsố “0”.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… -- Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, ai lại không muốn một con vật cưỡi uy phongkia chứ? Liễu Bình nói: “Đại nhân, ta không cần vật cưỡi.""Ngươi không cần vật cưỡi?"Chủ trang viên ngạc nhiên lặp lại."Đúng vậy, ta muốn cái chuồng ngựa kia."Liễu Bình nói."Chuồng ngựa? Ngươi muốn thứ đó để làm gì?"Chủ trang viên hỏi.Lúc này, cả quý phụ kia thậm chí những người hầu chung quanh đều lộ ra vẻmặt không thể lý giải."Đại nhân, chuồng ngựa có rất nhiều tác dụng, ta thích nó."Liễu Bình nói."Nhưng nó chỉ có tác dụng là chăn nuôi và sắp xếp vật cưỡi thôi."Chủ trang viên nhún vai và nói."Thật ra nó không chỉ có công năng như vậy."Liễu Bình nói."Còn có cái gì?"Chủ trang viên hỏi."Ta cũng không biết, ví dụ như ——”.Liễu Bình sờ soạng một hồi trong hư không.Nói đến trợ giúp thì phải nhắc đến Andrea.Lúc Liễu Bình duỗi tay mò mẫn, cô bé lập tức đặt một vật gì đó vào hư không.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút vật kia ra.Chỉ thấy đây là một cái yên ngựa màu đen được khảm các loại phù văn quỷ dị.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Sức mạnh thần thánh bám vào yên ngựa cổ xưa này khiến nó mang theo nănglực phù hợp với tính chất đặc biệt trên người của ngươi-- “Cái yên thù địch.""Vật hi hữu, đạo cụ thần thánh.""Làm kẻ địch của ngươi hóa thành trâu, ngựa, heo hoặc những vật cưỡi loạikhác có thể cưỡi, ăn roi của ngươi, được người sử dụng.""-- Được cống hiến sức lực cho thần thánh, đây là vinh hạnh của hắn / ả."ễ ấ ấChủ trang viên nhìn yên ngựa Liễu Bình lấy ra, cảm thấy hứng thú mà nói:“Thứ này là một loại sức mạnh người hiện hóa ra sao?"Liễu Bình trực tiếp ném yên ngựa qua.Quý phụ nói: “Đại nhân cẩn thận, để ta ––"Ả ta duỗi tay đón lấy yên ngựa kia.Ai ngờ trong nháy mắt vào tay, điều không tưởng đã xảy ra.Chỉ thấy yên ngựa dừng lại trên tay bỗng hóa thành một vệt sáng, hoàn toàn baophủ lấy ả ta.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Quý phụ lập tức hóa thành một con ngựa cao lớn màu nâu.Chủ trang viên: “..."Những người hầu nhìn lén chung quanh: “...""Đây là nguyên nhân ta muốn chuồng ngựa, đại nhân, về sau ta sẽ có rất nhiềuvật cưỡi."Liễu Bình mặt không đổi sắc mà nói.Chủ trang viên ngơ ngẩn nhìn con ngựa kia, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng vỗtay và nói: “Rất tốt, chuồng ngựa là của ngươi."Chủ trang viên vỗ tay đồng ý ngay đường trường.Hiện tại.Chuồng ngựa này là của Liễu Bình.Hắn đứng trong chuồng ngựa, duỗi tay đặt lên lan can chuồng ngựa bằng gỗ,vừa muốn lộ ra nụ cười chiến thắng-- Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm vàtrang trọng vang lên từ chuồng ngựa: “Tay của người tiếp xúc với lan can, hànhvi này sinh ra phí dụng, xin hãy chi trả một kilogram hoàng kim để đổi lấyquyền sử dụng chuồng ngựa (Một ngày).""Nếu người từ chối chi trả, vậy mỗi ngày người phải tới chuồng ngựa làm việc,từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, mỗi tuần sau ngày, phải làm liên tục như vậymãi thẳng đến khi người thành công hoàn lại tất cả nợ nần.""Xét thấy người chưa tròn mười tám tuổi, món nợ này sẽ được giảm bớt.""Chúc mừng!""Một kilogram hoàng kim người mắc nợ được giảm bớt 0.00001 gram."Liễu Bình nhìn lướt qua những nhắc nhở phù đó, quay đầu nhìn ra ngoài chuồngngựa.Chỉ thấy những người hầu đó đều nghiêng đầu, người nào cũng bận rộn làmviệc, tuyệt đối không nhìn qua bên này một cái.ẩ ầ ẩ ẩ ếChủ trang viên cũng ngẩng đầu nhìn nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Hôm nay thời tiếtthật tốt, thích hợp để đi uống trà chiều."Nói xong thì gã xoay người đi vào cánh cổng lâu đài rồi biến mất.Liễu Bình trầm mặc một giây.Tốt... Lắm... Thì ra các ngươi đều biết kiến trúc Thần Thánh Trắc chơi cái trònày.Khó trách chủ trang viên sảng khoái như vậy.Khó trách những người hầu đó không một ai phản đối, ngay cả những cao thủnấp trong chỗ tối của trang viên, cũng không kẻ nào đứng ra nói chuyện.Liễu Bình lại nhìn về phía cánh cổng trang viên.Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa ngừng ở gần cánh cổng, xếp thành một hàng, đượcngười hầu đặc biệt nuôi nấng, chải lông, chăm sóc –– Nhưng không một conngựa nào được sắp xếp vào chuồng ngựa.Thì ra là thế.Cho dù bọn quái vật Ác Mộng lợi hại đến mấy, cũng chỉ có thể chiếm lĩnh trangviên-- Kiến trúc Thần Thánh Trắc tuyệt đối không bỏ qua chuyện thu phí.Trừ phi người huỷ hoại nó.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Nếu ta từ chối thì sao?"Giọng nói trang trọng kia lại vang lên lần nữa: “Từ chối chi trả phí sử dụng thìsẽ bị xếp vào sổ đen thần thánh.""Sổ đen?"Liễu Bình ngạc nhiên nói.Chỉ nghe “Bang"một tiếng, trong hư không nhảy ra một tấm da dê thật dài.Một đầu của tấm da dê này hoàn toàn đi vào hư không, đầu còn lại thì dừng trêntay Liễu Bình, trên đó là những cái tên chi chít được viết bằng mực nước màuđen.Liễu Bình cầm tấm da dê dài gần như vô tận này, thuận miệng thì thầm:“Lucifer, chưa trả phí tu bổ chiến giáp, quá hạn ba tháng, xếp vào sổ đen, đánhvào địa ngục.""Adam, nợ tiền thuê nhà, quá hạn một ngày, xếp vào sổ đen, trục xuất khỏivườn địa đàng “Eve, thiếu phí thẻ tín dụng, quá hạn năm ngày, xếp vào sổ đen,trục xuất..."Hắn đang cẩn thận nhìn thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói: “Chú ý, cơ hộicủa ngươi đã tới!”.- - Là giọng nói của thượng đế."Cơ hội gì?"Liễu Bình có chút khó hiểu, âm thầm hỏi.ấ ấ ố ế ố ế"Tòa trang viên này cất giấu thánh quốc của ta, nhưng nếu người muốn trực tiếpthu nó, nhất định sẽ khiến những quái vật đó chú ý, vậy hiện tại đã có mộtphương thức khác giúp người đạt được quyền sở hữu nó."Thượng để nói."Phương thức gì?"Liễu Bình hỏi."Hiện tại tất cả quái vật đều biết người đạt được chuồng ngựa, vậy khi ngườikhông trả phí, ngươi sẽ bị đánh vào địa ngục -- Vậy chúng sẽ cam chịu là ngườiđang giãy giụa trong địa ngục."Thượng đế nói."Cái này có liên hệ gì với ăn cắp thành quốc chứ?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."Trong địa ngục có một con đường nhỏ bí ẩn, có thể trực tiếp đi đến thánhquốc!"Thượng để nói."Vậy -- ta không trả phí đúng không?"Liễu Bình nói."Đúng thế, người chỉ là một thiếu niên, tìm đâu ra hoàng kim gì, đúng là phảinợ phí, sau đó người lại không chịu làm công việc 996 (1), vì thế thuận lợi đếnđịa ngục một chuyến."Thượng đế vui vẻ nói.(1) Công việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày 1 tuần."Địa ngục... Tình hình của nó như thế nào, có khác nhau gì Luyện Ngụckhông?"Liễu Bình hỏi."Đó là một nơi chịu khổ chịu nạn, nhưng nó từng bị bọn quái vật Ác Mộng pháhủy, cho nên thật ra ta cũng không biết hiện tại nó như thế nào."Thượng đế nói."Nhưng nó là địa bàn của ngươi.""Đúng vậy, tuy thời gian nó rời khỏi ta có hơi dài, nhưng dù sao cũng thuộc vềđịa bàn của ta –– cho nên đây là cơ hội của chúng ta!""Ngươi xác định địa ngục có thể dẫn đến thành quốc của ngươi?""Cực kỳ xác định, con đường kia là ta đặt biệt dựng nên, tuyệt đối không sai.""... Được rồi, vậy ta đi một chuyến."Liễu Bình nói xong thì tùy tiện ném sổ đen thần thánh đi, cười lạnh và nói:“Muốn lấy tiền của ta? Mơ mộng hão huyền!"ấ ể ổChỉ thấy quyển sổ đen thật dài kia tự lơ lửng ở giữa không trung, dùng nét bútmàu đen bắt đầu viết tên của Liễu Bình-- Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bỗngphản ứng lại, lập tức kêu gọi thượng đế: “Không thể để lộ tên của ta!""A –– biết, ta chính là chúa tể toàn trí toàn năng, người phải tin tưởng ta."Thượng để trả lời với giọng điệu trầm ổn.Liễu Bình nhìn lại sổ đen, chỉ thấy trên giấy xuất hiện một danh hiệu: “0880."-- Rất tốt, vậy thì không thành vấn đề.Nhưng nếu nhìn kỹ nói, sẽ phát hiện chỗ đặt bút số “0"đầu tiên chuẩn bị nghiêng qua bên phải -- Đó là nét đầu trong chữ “Liễu"–– kết quả lại gắng gượng mà biến thành hình tròn, cuối cùng vòng thành mộtsố “0”.

Chương 1014: Sổ đen?