"Muội muội, tướng quân tối nay sẽ trở về, chàng sai người nói tối nay sẽ đến phòng ta, hay là muội thay ta đi gặp tướng quân hàn huyên tâm sự?" Thứ tỷ Từ Xảo Nhi trước mặt ta giọng điệu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, giống hệt như kiếp trước. Nàng ta cười kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm. Nếu không phải trọng sinh trở về, có lẽ ta lại bị bộ dạng vô hại này của nàng ta lừa gạt. Kiếp trước phu quân Bùi Đốc Hành sủng ái nhất chính là a hoàn này, cho dù đã cưới ta về nhà, hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nàng ta hầu hạ. Lúc đầu ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Dù sao ta mới là chính thê mà Bùi Đốc Hành phải cưới hỏi đàng hoàng, trước khi xuất giá cũng là đích nữ của tướng phủ, sao có thể cam tâm để một nha hoàn thông phòng cưỡi lên đầu. Nhưng không lâu sau, phụ thân ta đã tìm lại được thứ nữ thất lạc nhiều năm ở bên ngoài, chính là Từ Xảo Nhi. Nàng ta trở thành thứ tỷ của ta, không cầu danh lợi, càng hết lòng đối xử tốt với ta. Nàng ta chưa bao giờ tranh sủng với ta, thậm chí…
Chương 4: Chương 4
Thứ TỷTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Trọng Sinh"Muội muội, tướng quân tối nay sẽ trở về, chàng sai người nói tối nay sẽ đến phòng ta, hay là muội thay ta đi gặp tướng quân hàn huyên tâm sự?" Thứ tỷ Từ Xảo Nhi trước mặt ta giọng điệu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, giống hệt như kiếp trước. Nàng ta cười kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm. Nếu không phải trọng sinh trở về, có lẽ ta lại bị bộ dạng vô hại này của nàng ta lừa gạt. Kiếp trước phu quân Bùi Đốc Hành sủng ái nhất chính là a hoàn này, cho dù đã cưới ta về nhà, hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nàng ta hầu hạ. Lúc đầu ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Dù sao ta mới là chính thê mà Bùi Đốc Hành phải cưới hỏi đàng hoàng, trước khi xuất giá cũng là đích nữ của tướng phủ, sao có thể cam tâm để một nha hoàn thông phòng cưỡi lên đầu. Nhưng không lâu sau, phụ thân ta đã tìm lại được thứ nữ thất lạc nhiều năm ở bên ngoài, chính là Từ Xảo Nhi. Nàng ta trở thành thứ tỷ của ta, không cầu danh lợi, càng hết lòng đối xử tốt với ta. Nàng ta chưa bao giờ tranh sủng với ta, thậm chí… Không biết đau đớn được bao lâu. Bên ngoài truyền đến tiếng người hầu hoảng hốt, "Phu nhân, không xong rồi! Xe ngựa đi đón thái y trên đường xảy ra chuyện, thái y bị ngã trọng thương!" Chưa kịp để chúng ta phản ứng lại. Lại có một nha hoàn hoảng hốt chạy vào. "Phu nhân, không xong rồi! Bà đỡ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đến được rồi!" Lòng ta hoảng hốt một chút. Xem ra, Từ Xảo Nhi và phụ thân ta, đã sớm chuẩn bị trước rồi. Bọn họ vẫn muốn đánh tráo con của ta. Mẫu thân lòng nóng như lửa đốt, "Sao lại trùng hợp như vậy! Vậy thì ra khỏi phủ tìm thêm!!" Không đúng…… Đã sớm chuẩn bị, cho dù ta và mẫu thân có phái bao nhiêu người đi chăng nữa, e rằng cũng không thể tìm được đại phu và bà đỡ. Kiếp trước cũng vậy, bà đỡ và đại phu ta đã sắp xếp, sau đó toàn bộ đều bị đổi thành người của Từ Xảo Nhi. Ta không đề phòng, bởi vì bọn họ đều là người phụ thân ta phái đến, ta cho rằng phụ thân ta sẽ không hại ta. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân ta từ lâu đã đứng về phía Từ Xảo Nhi, bọn họ cấu kết với nhau, hợp mưu đánh tráo con của ta. Ta nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cánh tay mẫu thân ta. "Mẫu thân, người có biết cách đỡ đẻ không?” Mẫu thân ngây người tại chỗ. "Biết một chút, nhưng..." Người không thể tin nhìn ta, "Con gái, con không phải là muốn..." "Chỉ có thể như vậy!" Bụng càng lúc càng đau dữ dội, ta nói chuyện cũng trở nên khó khăn, "Chuẩn bị nước nóng, sai người dùng ván gỗ đóng kín cửa phòng, bất kỳ ai cũng không được phép vào." Ta nắm chặt lấy giá đỡ bên cạnh, hạ quyết tâm. "Mẫu thân, đừng sợ, người đến giúp con đỡ đẻ." Mẫu thân xắn tay áo lên, quả nhiên học theo dáng vẻ của bà đỡ, giúp ta đỡ đẻ. Sỡ dĩ ta dám mạo hiểm như vậy, là bởi vì kiếp trước ta đã sinh một lần, biết rằng không có chuyện khó sinh gì xảy ra. Toàn bộ quá trình sinh nở, vẫn khá thuận lợi. Nhưng khó khăn nhất, chính là có người trà trộn vào để đánh tráo đứa trẻ. Lần này, hạ nhân đóng đinh toàn bộ cửa sổ trong phòng ta, cho dù có người của Từ Xảo Nhi trà trộn vào, cũng không thể thuận lợi mang đứa trẻ ra ngoài. Trong quá trình sinh nở, bên ngoài cửa sổ dường như có người đang gõ cửa. Nhưng mẫu thân đã dặn dò bọn họ không cần để ý. Mãi cho đến khi tiếng trẻ con khóc vang lên. Ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân ôm trong tay một bé trai mũm mĩm tóc đen, ta mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thiếp đi. Chưa được sự đồng ý của ta, mẫu thân cũng không tự ý sai hạ nhân mở cửa sổ. Mà là đợi ta tỉnh dậy. "Con gái, mau nhìn con của con xem, dáng vẻ giống con hồi nhỏ biết bao!" Mẫu thân vui mừng khôn xiết, kéo tay ta sờ lên làn da trắng trẻo của đứa bé, tay ta khựng lại, cảm giác này như đang mơ, không chân thật. Kiếp trước, ta thậm chí còn chưa kịp nhìn con mình trông như thế nào, đã bị người ta đánh tráo. Sau khi ta tỉnh dậy, tất cả mọi người trong viện của ta đều im thin thít, quỳ gối ở đó. Bùi Đốc Hành mặt mày u ám, giận dữ quát tháo. "Tạ Phương Phi! Nhìn xem ngươi sinh ra nghiệt chủng gì!" Ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đứa bé tóc đỏ mắt xanh, cắn ngón tay, tròn mắt nhìn ta. Chưa kịp để ta phản ứng lại, đã có người một mực khẳng định, ta tư thông với người man di. Từng người hầu quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ như đã thông đồng với nhau, đều nói tận mắt nhìn thấy tên man di ngông cuồng kia từng vào đêm khuya đến viện của ta, đến sáng mới rời đi. Ta hết đường chối cãi, đã bị một tờ hưu thư định tội. Bị đuổi về Tướng phủ, còn chưa kịp gặp mẫu thân lần cuối, đã bị cha ta sai người giật lấy lụa trắng treo cổ ta, ném xác xuống sông. Hồi ức kiếp trước tan biến, trước mắt chỉ còn đứa trẻ khỏe mạnh. Nó mở to mắt, nhếch miệng cười với ta. "Con gái, định đặt tên cho thằng bé là gì?" Ta suy nghĩ một chút, "Gọi là Thanh An đi." Thanh thanh bạch bạch, lại bình an. Mẫu thân gật đầu khen ngợi, "Bùi Thanh An, tên hay." Ta lắc đầu, "Không, là Tạ Thanh An.”
Thứ TỷTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Trọng Sinh"Muội muội, tướng quân tối nay sẽ trở về, chàng sai người nói tối nay sẽ đến phòng ta, hay là muội thay ta đi gặp tướng quân hàn huyên tâm sự?" Thứ tỷ Từ Xảo Nhi trước mặt ta giọng điệu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, giống hệt như kiếp trước. Nàng ta cười kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm. Nếu không phải trọng sinh trở về, có lẽ ta lại bị bộ dạng vô hại này của nàng ta lừa gạt. Kiếp trước phu quân Bùi Đốc Hành sủng ái nhất chính là a hoàn này, cho dù đã cưới ta về nhà, hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nàng ta hầu hạ. Lúc đầu ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Dù sao ta mới là chính thê mà Bùi Đốc Hành phải cưới hỏi đàng hoàng, trước khi xuất giá cũng là đích nữ của tướng phủ, sao có thể cam tâm để một nha hoàn thông phòng cưỡi lên đầu. Nhưng không lâu sau, phụ thân ta đã tìm lại được thứ nữ thất lạc nhiều năm ở bên ngoài, chính là Từ Xảo Nhi. Nàng ta trở thành thứ tỷ của ta, không cầu danh lợi, càng hết lòng đối xử tốt với ta. Nàng ta chưa bao giờ tranh sủng với ta, thậm chí… Không biết đau đớn được bao lâu. Bên ngoài truyền đến tiếng người hầu hoảng hốt, "Phu nhân, không xong rồi! Xe ngựa đi đón thái y trên đường xảy ra chuyện, thái y bị ngã trọng thương!" Chưa kịp để chúng ta phản ứng lại. Lại có một nha hoàn hoảng hốt chạy vào. "Phu nhân, không xong rồi! Bà đỡ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đến được rồi!" Lòng ta hoảng hốt một chút. Xem ra, Từ Xảo Nhi và phụ thân ta, đã sớm chuẩn bị trước rồi. Bọn họ vẫn muốn đánh tráo con của ta. Mẫu thân lòng nóng như lửa đốt, "Sao lại trùng hợp như vậy! Vậy thì ra khỏi phủ tìm thêm!!" Không đúng…… Đã sớm chuẩn bị, cho dù ta và mẫu thân có phái bao nhiêu người đi chăng nữa, e rằng cũng không thể tìm được đại phu và bà đỡ. Kiếp trước cũng vậy, bà đỡ và đại phu ta đã sắp xếp, sau đó toàn bộ đều bị đổi thành người của Từ Xảo Nhi. Ta không đề phòng, bởi vì bọn họ đều là người phụ thân ta phái đến, ta cho rằng phụ thân ta sẽ không hại ta. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân ta từ lâu đã đứng về phía Từ Xảo Nhi, bọn họ cấu kết với nhau, hợp mưu đánh tráo con của ta. Ta nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cánh tay mẫu thân ta. "Mẫu thân, người có biết cách đỡ đẻ không?” Mẫu thân ngây người tại chỗ. "Biết một chút, nhưng..." Người không thể tin nhìn ta, "Con gái, con không phải là muốn..." "Chỉ có thể như vậy!" Bụng càng lúc càng đau dữ dội, ta nói chuyện cũng trở nên khó khăn, "Chuẩn bị nước nóng, sai người dùng ván gỗ đóng kín cửa phòng, bất kỳ ai cũng không được phép vào." Ta nắm chặt lấy giá đỡ bên cạnh, hạ quyết tâm. "Mẫu thân, đừng sợ, người đến giúp con đỡ đẻ." Mẫu thân xắn tay áo lên, quả nhiên học theo dáng vẻ của bà đỡ, giúp ta đỡ đẻ. Sỡ dĩ ta dám mạo hiểm như vậy, là bởi vì kiếp trước ta đã sinh một lần, biết rằng không có chuyện khó sinh gì xảy ra. Toàn bộ quá trình sinh nở, vẫn khá thuận lợi. Nhưng khó khăn nhất, chính là có người trà trộn vào để đánh tráo đứa trẻ. Lần này, hạ nhân đóng đinh toàn bộ cửa sổ trong phòng ta, cho dù có người của Từ Xảo Nhi trà trộn vào, cũng không thể thuận lợi mang đứa trẻ ra ngoài. Trong quá trình sinh nở, bên ngoài cửa sổ dường như có người đang gõ cửa. Nhưng mẫu thân đã dặn dò bọn họ không cần để ý. Mãi cho đến khi tiếng trẻ con khóc vang lên. Ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân ôm trong tay một bé trai mũm mĩm tóc đen, ta mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thiếp đi. Chưa được sự đồng ý của ta, mẫu thân cũng không tự ý sai hạ nhân mở cửa sổ. Mà là đợi ta tỉnh dậy. "Con gái, mau nhìn con của con xem, dáng vẻ giống con hồi nhỏ biết bao!" Mẫu thân vui mừng khôn xiết, kéo tay ta sờ lên làn da trắng trẻo của đứa bé, tay ta khựng lại, cảm giác này như đang mơ, không chân thật. Kiếp trước, ta thậm chí còn chưa kịp nhìn con mình trông như thế nào, đã bị người ta đánh tráo. Sau khi ta tỉnh dậy, tất cả mọi người trong viện của ta đều im thin thít, quỳ gối ở đó. Bùi Đốc Hành mặt mày u ám, giận dữ quát tháo. "Tạ Phương Phi! Nhìn xem ngươi sinh ra nghiệt chủng gì!" Ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đứa bé tóc đỏ mắt xanh, cắn ngón tay, tròn mắt nhìn ta. Chưa kịp để ta phản ứng lại, đã có người một mực khẳng định, ta tư thông với người man di. Từng người hầu quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ như đã thông đồng với nhau, đều nói tận mắt nhìn thấy tên man di ngông cuồng kia từng vào đêm khuya đến viện của ta, đến sáng mới rời đi. Ta hết đường chối cãi, đã bị một tờ hưu thư định tội. Bị đuổi về Tướng phủ, còn chưa kịp gặp mẫu thân lần cuối, đã bị cha ta sai người giật lấy lụa trắng treo cổ ta, ném xác xuống sông. Hồi ức kiếp trước tan biến, trước mắt chỉ còn đứa trẻ khỏe mạnh. Nó mở to mắt, nhếch miệng cười với ta. "Con gái, định đặt tên cho thằng bé là gì?" Ta suy nghĩ một chút, "Gọi là Thanh An đi." Thanh thanh bạch bạch, lại bình an. Mẫu thân gật đầu khen ngợi, "Bùi Thanh An, tên hay." Ta lắc đầu, "Không, là Tạ Thanh An.”
Thứ TỷTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Trọng Sinh"Muội muội, tướng quân tối nay sẽ trở về, chàng sai người nói tối nay sẽ đến phòng ta, hay là muội thay ta đi gặp tướng quân hàn huyên tâm sự?" Thứ tỷ Từ Xảo Nhi trước mặt ta giọng điệu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, giống hệt như kiếp trước. Nàng ta cười kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm. Nếu không phải trọng sinh trở về, có lẽ ta lại bị bộ dạng vô hại này của nàng ta lừa gạt. Kiếp trước phu quân Bùi Đốc Hành sủng ái nhất chính là a hoàn này, cho dù đã cưới ta về nhà, hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nàng ta hầu hạ. Lúc đầu ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Dù sao ta mới là chính thê mà Bùi Đốc Hành phải cưới hỏi đàng hoàng, trước khi xuất giá cũng là đích nữ của tướng phủ, sao có thể cam tâm để một nha hoàn thông phòng cưỡi lên đầu. Nhưng không lâu sau, phụ thân ta đã tìm lại được thứ nữ thất lạc nhiều năm ở bên ngoài, chính là Từ Xảo Nhi. Nàng ta trở thành thứ tỷ của ta, không cầu danh lợi, càng hết lòng đối xử tốt với ta. Nàng ta chưa bao giờ tranh sủng với ta, thậm chí… Không biết đau đớn được bao lâu. Bên ngoài truyền đến tiếng người hầu hoảng hốt, "Phu nhân, không xong rồi! Xe ngựa đi đón thái y trên đường xảy ra chuyện, thái y bị ngã trọng thương!" Chưa kịp để chúng ta phản ứng lại. Lại có một nha hoàn hoảng hốt chạy vào. "Phu nhân, không xong rồi! Bà đỡ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đến được rồi!" Lòng ta hoảng hốt một chút. Xem ra, Từ Xảo Nhi và phụ thân ta, đã sớm chuẩn bị trước rồi. Bọn họ vẫn muốn đánh tráo con của ta. Mẫu thân lòng nóng như lửa đốt, "Sao lại trùng hợp như vậy! Vậy thì ra khỏi phủ tìm thêm!!" Không đúng…… Đã sớm chuẩn bị, cho dù ta và mẫu thân có phái bao nhiêu người đi chăng nữa, e rằng cũng không thể tìm được đại phu và bà đỡ. Kiếp trước cũng vậy, bà đỡ và đại phu ta đã sắp xếp, sau đó toàn bộ đều bị đổi thành người của Từ Xảo Nhi. Ta không đề phòng, bởi vì bọn họ đều là người phụ thân ta phái đến, ta cho rằng phụ thân ta sẽ không hại ta. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân ta từ lâu đã đứng về phía Từ Xảo Nhi, bọn họ cấu kết với nhau, hợp mưu đánh tráo con của ta. Ta nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cánh tay mẫu thân ta. "Mẫu thân, người có biết cách đỡ đẻ không?” Mẫu thân ngây người tại chỗ. "Biết một chút, nhưng..." Người không thể tin nhìn ta, "Con gái, con không phải là muốn..." "Chỉ có thể như vậy!" Bụng càng lúc càng đau dữ dội, ta nói chuyện cũng trở nên khó khăn, "Chuẩn bị nước nóng, sai người dùng ván gỗ đóng kín cửa phòng, bất kỳ ai cũng không được phép vào." Ta nắm chặt lấy giá đỡ bên cạnh, hạ quyết tâm. "Mẫu thân, đừng sợ, người đến giúp con đỡ đẻ." Mẫu thân xắn tay áo lên, quả nhiên học theo dáng vẻ của bà đỡ, giúp ta đỡ đẻ. Sỡ dĩ ta dám mạo hiểm như vậy, là bởi vì kiếp trước ta đã sinh một lần, biết rằng không có chuyện khó sinh gì xảy ra. Toàn bộ quá trình sinh nở, vẫn khá thuận lợi. Nhưng khó khăn nhất, chính là có người trà trộn vào để đánh tráo đứa trẻ. Lần này, hạ nhân đóng đinh toàn bộ cửa sổ trong phòng ta, cho dù có người của Từ Xảo Nhi trà trộn vào, cũng không thể thuận lợi mang đứa trẻ ra ngoài. Trong quá trình sinh nở, bên ngoài cửa sổ dường như có người đang gõ cửa. Nhưng mẫu thân đã dặn dò bọn họ không cần để ý. Mãi cho đến khi tiếng trẻ con khóc vang lên. Ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân ôm trong tay một bé trai mũm mĩm tóc đen, ta mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thiếp đi. Chưa được sự đồng ý của ta, mẫu thân cũng không tự ý sai hạ nhân mở cửa sổ. Mà là đợi ta tỉnh dậy. "Con gái, mau nhìn con của con xem, dáng vẻ giống con hồi nhỏ biết bao!" Mẫu thân vui mừng khôn xiết, kéo tay ta sờ lên làn da trắng trẻo của đứa bé, tay ta khựng lại, cảm giác này như đang mơ, không chân thật. Kiếp trước, ta thậm chí còn chưa kịp nhìn con mình trông như thế nào, đã bị người ta đánh tráo. Sau khi ta tỉnh dậy, tất cả mọi người trong viện của ta đều im thin thít, quỳ gối ở đó. Bùi Đốc Hành mặt mày u ám, giận dữ quát tháo. "Tạ Phương Phi! Nhìn xem ngươi sinh ra nghiệt chủng gì!" Ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đứa bé tóc đỏ mắt xanh, cắn ngón tay, tròn mắt nhìn ta. Chưa kịp để ta phản ứng lại, đã có người một mực khẳng định, ta tư thông với người man di. Từng người hầu quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ như đã thông đồng với nhau, đều nói tận mắt nhìn thấy tên man di ngông cuồng kia từng vào đêm khuya đến viện của ta, đến sáng mới rời đi. Ta hết đường chối cãi, đã bị một tờ hưu thư định tội. Bị đuổi về Tướng phủ, còn chưa kịp gặp mẫu thân lần cuối, đã bị cha ta sai người giật lấy lụa trắng treo cổ ta, ném xác xuống sông. Hồi ức kiếp trước tan biến, trước mắt chỉ còn đứa trẻ khỏe mạnh. Nó mở to mắt, nhếch miệng cười với ta. "Con gái, định đặt tên cho thằng bé là gì?" Ta suy nghĩ một chút, "Gọi là Thanh An đi." Thanh thanh bạch bạch, lại bình an. Mẫu thân gật đầu khen ngợi, "Bùi Thanh An, tên hay." Ta lắc đầu, "Không, là Tạ Thanh An.”