Tác giả:

Trước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “…

Chương 10: Chương 10

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Lúc quản gia ra ngoài, phụ thân ta đã về phòng, chỉ còn ta ngồi dưới gốc cây cùng mẫu thân.Phu nhân Hộ bộ Thượng thư vừa thấy mẫu thân liền cười đến híp cả mắt, vội vã tiến lên gần.“Mới hơn một tháng không gặp, khí sắc của phu nhân thật sự càng ngày càng tốt.”“Còn cả tiểu thư nhà phu nhân nữa, ôi chao, khuôn mặt này đúng là xinh đẹp quá, nhìn mà khiến người ta yêu thích vô cùng.”Bà ta không chỉ tâng bốc mẫu thân, thấy ta ngồi đó cũng nắm lấy tay ta mà khen ngợi không ngớt lời.“Có chuyện thì nói thẳng.”Mẫu thân hờ hững gạt tay bà ta ra, sắc mặt lạnh nhạt.Phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư thoáng cứng đờ, nhưng cố nhịn xuống, rất nhanh lại nặn ra nụ cười.“Trước đây ta có nhiều điều mạo phạm phu nhân, tất cả đều là lỗi của ta. Mong phu nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”“Hôm nay ta đến đây chủ yếu là thay mặt phu quân, Hộ bộ hiện đang cần mượn một khoản tiền từ phu nhân.”“Nhưng phu nhân yên tâm, khoản tiền này khi thu thuế vào năm sau nhất định sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi, tuyệt đối không phải vay không.”Phu nhân Hộ bộ Thượng thư cúi thấp người, làm ra vẻ hết sức khiêm nhường.Người ta thường nói, trước sự nhún nhường, khó lòng mà nặng lời. Mẫu thân ta cũng dần dịu lại, không còn khó chịu như lúc ban đầu.“Mượn tiền? Mượn tiền gì? Biên quan dù có chiến sự, ngân khố có eo hẹp, nhưng cũng không đến mức phải đi vay tiền từ một thương nhân như ta chứ?”Mẫu thân ta nghi hoặc hỏi.“Phu nhân nói không sai.”Nói rồi, phu nhân Hộ bộ Thượng thư đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai ngoài ta và mẫu thân, mới hạ giọng tiếp tục:“Là bệ hạ muốn trùng tu và mở rộng hành cung ở phương Nam, để mùa xuân năm sau đi tuần có thể nghỉ lại.”Mẫu thân ta khẽ nhíu mày.“Không có tiền. Không cho mượn.”"Sao có thể không có được? Chỉ tính riêng số cửa hàng của phu nhân trong kinh thành cũng đã thu về không ít, huống hồ phu nhân còn có một người mẫu thân giàu có như vậy."Giọng điệu của phu nhân Hộ bộ Thượng thư gấp gáp hơn, trong mắt còn lộ vẻ không vui.Mẫu thân ta nhìn bà ta, đột nhiên cười.“Tiền ta kiếm được đều đem đi mua quần áo và trang sức hết rồi. Hôm trước ngươi cũng thấy rồi đấy, ta tiêu xài hoang phí thế nào. Xưa nay ta không thích giữ tiền.”Mẫu thân ta nói dối mà không chút chớp mắt, sau đó chậm rãi cất giọng đầy ẩn ý:“Ngươi muốn vay tiền, sao không tìm Bạch Tâm Nhu, lại đến tìm ta làm gì?”Lời mẫu thân vừa dứt, ta mới sực nhớ bà vẫn chưa biết về chuyện bát quái ngoài kia.Trước đó không lâu, mẫu thân ra ngoại thành kiểm tra sản nghiệp, đúng lúc trong kinh xảy ra một chuyện lớn—Bạch Tâm Nhu và phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư trở mặt với nhau.Nghe nói, phu nhân Hộ bộ Thượng thư vì muốn chen chân vào một nhóm tiểu thư phu nhân quyền quý khác, đã nói xấu Bạch Tâm Nhu sau lưng, ai ngờ bị bà ta nghe thấy.Từ đó trở đi, Bạch Tâm Nhu liền đóng cửa không ra ngoài.Thấy sắc mặt phu nhân Hộ bộ Thượng thư ngày càng khó coi, ta nhanh chóng ghé sát tai mẫu thân, thì thầm kể lại chuyện này.Mẫu thân nhướng mày, nhìn lại phu nhân Hộ bộ Thượng thư, ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần ghét bỏ.Phu nhân Hộ bộ Thượng thư lập tức cứng đờ, nụ cười trên môi cũng không giữ nổi nữa.“La Vân Cẩm, ánh mắt đó của ngươi là sao? Dù gì ta cũng là phu nhân của quan viên tam phẩm, sao có thể để ngươi xem thường mãi thế?”Bà ta tức giận quát.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Xem thường? Không mắng ngươi đã là nể mặt lắm rồi. Ta khinh nhất là loại người hai dạ ba lòng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”“Nếu không phải kẻ ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu, ta còn muốn cười nhạo ngươi vài câu nữa kìa.”Mẫu thân lạnh nhạt nói, rồi phất tay dứt khoát:“Đóng cửa, tiễn khách. Ta không có tiền, ngươi đi tìm người khác mà vay. Nếu không tin, cứ bảo Hộ bộ Thượng thư trực tiếp tấu lên bệ hạ, xem hắn có dám tự mình đến tìm ta không?”Nói xong, bà kéo ta xoay người rời đi.Phu nhân Hộ bộ Thượng thư muốn đuổi theo, nhưng bị quản gia sai người giữ lại, không thể làm gì khác ngoài bị ép rời đi.Vừa vào đến phòng, mẫu thân liền tức giận nói:“Vừa mới đăng cơ đã nghĩ đến chuyện hưởng lạc? Trước đây sao ta không nhìn ra hắn là loại người này? Nếu không phải sáu vị Hoàng tử của tiên đế chẳng có kẻ nào ra hồn, mà hắn lại có hôn ước với con từ nhỏ, thì phụ thân con cũng không đến mức phải đẩy hắn lên ngôi!”Nghe vậy, ta không khỏi nhớ lại khoảng thời gian tiên đế gần băng hà.Với bối cảnh của phụ thân và ngoại tổ phụ, Tần Bách lên ngôi có thể nói là vô cùng thuận lợi.Năm vị Hoàng tử còn lại đều thấy không có hy vọng, thế nên chẳng ai có ý định phản kháng.Không cần đổ máu, hắn cứ thế mà bước lên long ỷ.Mỗi người trong số họ đều được sắc phong vương vị và ban phong địa.So với những cuộc đấu đá tranh đoạt ngai vàng trong các triều đại trước, lần này có thể xem là một trong những màn tranh đoạt ôn hòa nhất.

Lúc quản gia ra ngoài, phụ thân ta đã về phòng, chỉ còn ta ngồi dưới gốc cây cùng mẫu thân.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư vừa thấy mẫu thân liền cười đến híp cả mắt, vội vã tiến lên gần.

“Mới hơn một tháng không gặp, khí sắc của phu nhân thật sự càng ngày càng tốt.”

“Còn cả tiểu thư nhà phu nhân nữa, ôi chao, khuôn mặt này đúng là xinh đẹp quá, nhìn mà khiến người ta yêu thích vô cùng.”

Bà ta không chỉ tâng bốc mẫu thân, thấy ta ngồi đó cũng nắm lấy tay ta mà khen ngợi không ngớt lời.

“Có chuyện thì nói thẳng.”

Mẫu thân hờ hững gạt tay bà ta ra, sắc mặt lạnh nhạt.

Phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư thoáng cứng đờ, nhưng cố nhịn xuống, rất nhanh lại nặn ra nụ cười.

“Trước đây ta có nhiều điều mạo phạm phu nhân, tất cả đều là lỗi của ta. Mong phu nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”

“Hôm nay ta đến đây chủ yếu là thay mặt phu quân, Hộ bộ hiện đang cần mượn một khoản tiền từ phu nhân.”

“Nhưng phu nhân yên tâm, khoản tiền này khi thu thuế vào năm sau nhất định sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi, tuyệt đối không phải vay không.”

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư cúi thấp người, làm ra vẻ hết sức khiêm nhường.

Người ta thường nói, trước sự nhún nhường, khó lòng mà nặng lời. Mẫu thân ta cũng dần dịu lại, không còn khó chịu như lúc ban đầu.

“Mượn tiền? Mượn tiền gì? Biên quan dù có chiến sự, ngân khố có eo hẹp, nhưng cũng không đến mức phải đi vay tiền từ một thương nhân như ta chứ?”

Mẫu thân ta nghi hoặc hỏi.

“Phu nhân nói không sai.”

Nói rồi, phu nhân Hộ bộ Thượng thư đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai ngoài ta và mẫu thân, mới hạ giọng tiếp tục:

“Là bệ hạ muốn trùng tu và mở rộng hành cung ở phương Nam, để mùa xuân năm sau đi tuần có thể nghỉ lại.”

Mẫu thân ta khẽ nhíu mày.

“Không có tiền. Không cho mượn.”

"Sao có thể không có được? Chỉ tính riêng số cửa hàng của phu nhân trong kinh thành cũng đã thu về không ít, huống hồ phu nhân còn có một người mẫu thân giàu có như vậy."

Giọng điệu của phu nhân Hộ bộ Thượng thư gấp gáp hơn, trong mắt còn lộ vẻ không vui.

Mẫu thân ta nhìn bà ta, đột nhiên cười.

“Tiền ta kiếm được đều đem đi mua quần áo và trang sức hết rồi. Hôm trước ngươi cũng thấy rồi đấy, ta tiêu xài hoang phí thế nào. Xưa nay ta không thích giữ tiền.”

Mẫu thân ta nói dối mà không chút chớp mắt, sau đó chậm rãi cất giọng đầy ẩn ý:

“Ngươi muốn vay tiền, sao không tìm Bạch Tâm Nhu, lại đến tìm ta làm gì?”

Lời mẫu thân vừa dứt, ta mới sực nhớ bà vẫn chưa biết về chuyện bát quái ngoài kia.

Trước đó không lâu, mẫu thân ra ngoại thành kiểm tra sản nghiệp, đúng lúc trong kinh xảy ra một chuyện lớn—Bạch Tâm Nhu và phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư trở mặt với nhau.

Nghe nói, phu nhân Hộ bộ Thượng thư vì muốn chen chân vào một nhóm tiểu thư phu nhân quyền quý khác, đã nói xấu Bạch Tâm Nhu sau lưng, ai ngờ bị bà ta nghe thấy.

Từ đó trở đi, Bạch Tâm Nhu liền đóng cửa không ra ngoài.

Thấy sắc mặt phu nhân Hộ bộ Thượng thư ngày càng khó coi, ta nhanh chóng ghé sát tai mẫu thân, thì thầm kể lại chuyện này.

Mẫu thân nhướng mày, nhìn lại phu nhân Hộ bộ Thượng thư, ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần ghét bỏ.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư lập tức cứng đờ, nụ cười trên môi cũng không giữ nổi nữa.

“La Vân Cẩm, ánh mắt đó của ngươi là sao? Dù gì ta cũng là phu nhân của quan viên tam phẩm, sao có thể để ngươi xem thường mãi thế?”

Bà ta tức giận quát.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Xem thường? Không mắng ngươi đã là nể mặt lắm rồi. Ta khinh nhất là loại người hai dạ ba lòng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”

“Nếu không phải kẻ ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu, ta còn muốn cười nhạo ngươi vài câu nữa kìa.”

Mẫu thân lạnh nhạt nói, rồi phất tay dứt khoát:

“Đóng cửa, tiễn khách. Ta không có tiền, ngươi đi tìm người khác mà vay. Nếu không tin, cứ bảo Hộ bộ Thượng thư trực tiếp tấu lên bệ hạ, xem hắn có dám tự mình đến tìm ta không?”

Nói xong, bà kéo ta xoay người rời đi.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư muốn đuổi theo, nhưng bị quản gia sai người giữ lại, không thể làm gì khác ngoài bị ép rời đi.

Vừa vào đến phòng, mẫu thân liền tức giận nói:

“Vừa mới đăng cơ đã nghĩ đến chuyện hưởng lạc? Trước đây sao ta không nhìn ra hắn là loại người này? Nếu không phải sáu vị Hoàng tử của tiên đế chẳng có kẻ nào ra hồn, mà hắn lại có hôn ước với con từ nhỏ, thì phụ thân con cũng không đến mức phải đẩy hắn lên ngôi!”

Nghe vậy, ta không khỏi nhớ lại khoảng thời gian tiên đế gần băng hà.

Với bối cảnh của phụ thân và ngoại tổ phụ, Tần Bách lên ngôi có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Năm vị Hoàng tử còn lại đều thấy không có hy vọng, thế nên chẳng ai có ý định phản kháng.

Không cần đổ máu, hắn cứ thế mà bước lên long ỷ.

Mỗi người trong số họ đều được sắc phong vương vị và ban phong địa.

So với những cuộc đấu đá tranh đoạt ngai vàng trong các triều đại trước, lần này có thể xem là một trong những màn tranh đoạt ôn hòa nhất.

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Lúc quản gia ra ngoài, phụ thân ta đã về phòng, chỉ còn ta ngồi dưới gốc cây cùng mẫu thân.Phu nhân Hộ bộ Thượng thư vừa thấy mẫu thân liền cười đến híp cả mắt, vội vã tiến lên gần.“Mới hơn một tháng không gặp, khí sắc của phu nhân thật sự càng ngày càng tốt.”“Còn cả tiểu thư nhà phu nhân nữa, ôi chao, khuôn mặt này đúng là xinh đẹp quá, nhìn mà khiến người ta yêu thích vô cùng.”Bà ta không chỉ tâng bốc mẫu thân, thấy ta ngồi đó cũng nắm lấy tay ta mà khen ngợi không ngớt lời.“Có chuyện thì nói thẳng.”Mẫu thân hờ hững gạt tay bà ta ra, sắc mặt lạnh nhạt.Phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư thoáng cứng đờ, nhưng cố nhịn xuống, rất nhanh lại nặn ra nụ cười.“Trước đây ta có nhiều điều mạo phạm phu nhân, tất cả đều là lỗi của ta. Mong phu nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”“Hôm nay ta đến đây chủ yếu là thay mặt phu quân, Hộ bộ hiện đang cần mượn một khoản tiền từ phu nhân.”“Nhưng phu nhân yên tâm, khoản tiền này khi thu thuế vào năm sau nhất định sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi, tuyệt đối không phải vay không.”Phu nhân Hộ bộ Thượng thư cúi thấp người, làm ra vẻ hết sức khiêm nhường.Người ta thường nói, trước sự nhún nhường, khó lòng mà nặng lời. Mẫu thân ta cũng dần dịu lại, không còn khó chịu như lúc ban đầu.“Mượn tiền? Mượn tiền gì? Biên quan dù có chiến sự, ngân khố có eo hẹp, nhưng cũng không đến mức phải đi vay tiền từ một thương nhân như ta chứ?”Mẫu thân ta nghi hoặc hỏi.“Phu nhân nói không sai.”Nói rồi, phu nhân Hộ bộ Thượng thư đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai ngoài ta và mẫu thân, mới hạ giọng tiếp tục:“Là bệ hạ muốn trùng tu và mở rộng hành cung ở phương Nam, để mùa xuân năm sau đi tuần có thể nghỉ lại.”Mẫu thân ta khẽ nhíu mày.“Không có tiền. Không cho mượn.”"Sao có thể không có được? Chỉ tính riêng số cửa hàng của phu nhân trong kinh thành cũng đã thu về không ít, huống hồ phu nhân còn có một người mẫu thân giàu có như vậy."Giọng điệu của phu nhân Hộ bộ Thượng thư gấp gáp hơn, trong mắt còn lộ vẻ không vui.Mẫu thân ta nhìn bà ta, đột nhiên cười.“Tiền ta kiếm được đều đem đi mua quần áo và trang sức hết rồi. Hôm trước ngươi cũng thấy rồi đấy, ta tiêu xài hoang phí thế nào. Xưa nay ta không thích giữ tiền.”Mẫu thân ta nói dối mà không chút chớp mắt, sau đó chậm rãi cất giọng đầy ẩn ý:“Ngươi muốn vay tiền, sao không tìm Bạch Tâm Nhu, lại đến tìm ta làm gì?”Lời mẫu thân vừa dứt, ta mới sực nhớ bà vẫn chưa biết về chuyện bát quái ngoài kia.Trước đó không lâu, mẫu thân ra ngoại thành kiểm tra sản nghiệp, đúng lúc trong kinh xảy ra một chuyện lớn—Bạch Tâm Nhu và phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư trở mặt với nhau.Nghe nói, phu nhân Hộ bộ Thượng thư vì muốn chen chân vào một nhóm tiểu thư phu nhân quyền quý khác, đã nói xấu Bạch Tâm Nhu sau lưng, ai ngờ bị bà ta nghe thấy.Từ đó trở đi, Bạch Tâm Nhu liền đóng cửa không ra ngoài.Thấy sắc mặt phu nhân Hộ bộ Thượng thư ngày càng khó coi, ta nhanh chóng ghé sát tai mẫu thân, thì thầm kể lại chuyện này.Mẫu thân nhướng mày, nhìn lại phu nhân Hộ bộ Thượng thư, ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần ghét bỏ.Phu nhân Hộ bộ Thượng thư lập tức cứng đờ, nụ cười trên môi cũng không giữ nổi nữa.“La Vân Cẩm, ánh mắt đó của ngươi là sao? Dù gì ta cũng là phu nhân của quan viên tam phẩm, sao có thể để ngươi xem thường mãi thế?”Bà ta tức giận quát.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Xem thường? Không mắng ngươi đã là nể mặt lắm rồi. Ta khinh nhất là loại người hai dạ ba lòng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”“Nếu không phải kẻ ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu, ta còn muốn cười nhạo ngươi vài câu nữa kìa.”Mẫu thân lạnh nhạt nói, rồi phất tay dứt khoát:“Đóng cửa, tiễn khách. Ta không có tiền, ngươi đi tìm người khác mà vay. Nếu không tin, cứ bảo Hộ bộ Thượng thư trực tiếp tấu lên bệ hạ, xem hắn có dám tự mình đến tìm ta không?”Nói xong, bà kéo ta xoay người rời đi.Phu nhân Hộ bộ Thượng thư muốn đuổi theo, nhưng bị quản gia sai người giữ lại, không thể làm gì khác ngoài bị ép rời đi.Vừa vào đến phòng, mẫu thân liền tức giận nói:“Vừa mới đăng cơ đã nghĩ đến chuyện hưởng lạc? Trước đây sao ta không nhìn ra hắn là loại người này? Nếu không phải sáu vị Hoàng tử của tiên đế chẳng có kẻ nào ra hồn, mà hắn lại có hôn ước với con từ nhỏ, thì phụ thân con cũng không đến mức phải đẩy hắn lên ngôi!”Nghe vậy, ta không khỏi nhớ lại khoảng thời gian tiên đế gần băng hà.Với bối cảnh của phụ thân và ngoại tổ phụ, Tần Bách lên ngôi có thể nói là vô cùng thuận lợi.Năm vị Hoàng tử còn lại đều thấy không có hy vọng, thế nên chẳng ai có ý định phản kháng.Không cần đổ máu, hắn cứ thế mà bước lên long ỷ.Mỗi người trong số họ đều được sắc phong vương vị và ban phong địa.So với những cuộc đấu đá tranh đoạt ngai vàng trong các triều đại trước, lần này có thể xem là một trong những màn tranh đoạt ôn hòa nhất.

Chương 10: Chương 10